Đường Cùng

Chương 1: Căn Bệnh Đồng Tính Của Tôi


1 tháng


"Di An, thiên thần nhỏ của cha mẹ, con sẽ có một cuộc đời bình an, mãi mãi vui vẻ an nhiên, cha mẹ yêu con."

...

"Cái thứ vô dụng như mày sống chỉ tổ chật đất, sao mày không chết chung với ba má mày luôn đi."

"Mày phiền vừa thôi, con gái lớn cũng phải gã chồng, học nhiều làm gì, mày ăn của tao ở của tao giờ còn muốn tao cho mày đi học hả."

"Thích? Mày bị khùng hả, tao là con gái đấy, gớm chết đi được."

"Ê nhỏ kia, né xa xa tao ra chút, tao ghét nhất là ngồi cùng bàn với mấy đứa biến thái bệnh hoạn."

"Cô ơi lớp mình có nhỏ An chơi bê đê nè cô, nó mới tỏ tình lớp phó đó."

"An à, em còn nhỏ, em không có cha mẹ dẫn dắt nên mới đi sai đường, từ xưa đến nay nam nữ kết hợp mới là theo lẽ thường, em học giỏi như vậy đừng có làm theo mấy cái trend bê đê trên mạng hỏng cả tương lai, bọn biến thái đó trên mạng chỉ là tuyên truyền mấy thứ sai lệch chuẩn mực đạo đức để dẫn dắt cộng đồng thôi, em có biết làm vậy là bất hiếu lắm không."

"Bà ơi, mẹ tui không cho tui chơi với bà nữa, mẹ nói sợ tui bị lây bệnh bê đê, xin lỗi bà nha."

"Tao nghe chủ nhiệm mày nói mày bị bê đê, trời ơi An ơi là An sao mày ngu quá vậy, thấy ai làm gì cũng học đòi làm theo, mày có biết chỉ có mấy đứa thần kinh mới trai yêu trai gái yêu gái không, mày đã không được cái tích sự gì rồi còn mang bệnh về nhà, đừng có dạy hư em họ mày, tao mà thấy mày tới gần con tao nữa là mày khỏi đi học về nhà lấy chồng luôn cho tao, đỡ đi khắp nơi làm xấu mặt gia đình."

"Tao quyết định rồi, thằng Tuấn nhà bên giàu, nó cũng chỉ mới bốn mấy, tuổi còn đẹp, mày lấy nó cũng có lo chịu thiệt gì đâu, mà tao cũng được nhờ."

"Mày đi được thì đi luôn đi đừng có vác mặt về cái nhà này nữa, nhà tao không nuôi cái thứ vô ơn như mày."

Những lời lẽ theo tôi cả một tuổi thơ dài giờ đây khi nhắm mắt lại vẫn còn văng vẳng bên tai, khi viết ra những dòng này tôi không mong cầu được cứu rỗi giải thoát nữa, tôi chỉ muốn trút hết lòng mình.

Tôi là Nguyễn Di An, thuở nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương hết mực, luôn dạy dỗ tôi những điều hay lẽ phải, cha mẹ ban đầu là được may mối nên đến với nhau, sống chung lâu ngày sinh tình cảm, sau đó có một kết tinh tình yêu là tôi, thật ra năm tôi sáu tuổi, tôi biết mình có một người em nhưng không rõ trai gái bởi vì cha mẹ và cả em tôi đều mất trong một vụ tai nạn xe, người ta kể rằng có một gã nhà giàu lái xe lúc say rượu, sau đấy gã có cho nhà tôi rất nhiều tiền để chuyện êm đẹp.

Lúc xảy ra tai nạn tôi cũng ở trên xe, nhưng may mắn được mẹ che chắn nên không nguy hiểm đến tính mạng, sau đó tôi ở cùng chú dì, được họ nuôi dưỡng.

Tôi cũng biết rõ là bản thân ăn nhờ ở đậu nhà người khác nên không đòi hỏi gì nhiều, vẫn luôn muốn làm chú dì vui vẻ, nhưng mà, tôi thật sự không muốn lấy chồng. Tôi không có cảm xúc với con trai, hơn hết, tôi không muốn cuộc sống mình bị trói buộc trong gian bếp nhỏ, tôi cũng muốn đi làm, cũng muốn trả công ơn nuôi dưỡng của họ.

Năm tôi mười sáu, chú dì có sắp xếp vài người đến xem tôi, bởi vì chú Tuấn đưa giá cao hơn nên chú dì đã quyết định gả tôi sang nhà đó, tôi biết nhà chú Tuấn giàu, nhưng chú ấy đã có ba đời vợ, lại thường rượu chè say xỉn, tôi không muốn kết hôn với chú ấy.

Khi đó tôi đã chạy trốn, trên con xe đạp cũ chạy đến nhà ông bà để cầu cứu, ông bà trách mắng chú dì, nhìn ánh mắt của họ tôi rất sợ hãi, nhưng may mắn là cũng đã thoát.

Nhưng sau cùng tôi vẫn phải quay về sau hai ngày ở lại nhà ông bà, tiếp tục cuộc sống, bù lại chú dì hứa nếu trước năm hai mươi hai tôi mang đủ tiền về thì sẽ không ép tôi gả cho chú Tuấn nữa.

Ở trường tôi không có bạn, bắt đầu từ năm cấp hai đã thế, bởi vì tôi bị bê đê, không ai muốn làm bạn với tôi nữa. Tôi cũng không muốn thế, chỉ là không kiềm được suy nghĩ của bản thân, có lẽ khi dành dụm đủ tiền tôi nên đi chữa bệnh để trở thành con người bình thường.

Trước đây tôi cũng có một cô bạn thân, quen nhau từ hồi tiểu học, nhưng từ lúc biết tin tôi có bệnh thì gia đình cô ấy đã ngăn cản tôi qua lại với cô ấy, nguyên nhân chủ yếu là sợ tôi sẽ lây bệnh cho cô.

Mà cũng đúng thật, nghe nói căn bệnh này rất dễ lây lan, tôi cũng không dám đến gần ai hết, nhưng mỗi lần vô tình nhìn thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài mềm mại đi lướt ngang, tôi lại không nhịn được mà nhìn thêm vài cái, mỗi lần vô tình nhìn thấy cô gái mình thích trên sân trường tôi lại không tự chủ được mà đỏ mặt.

Có lẽ tôi đã bệnh nặng đến mức hết thuốc chữa rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play