Tất cả các nhân vật, chi tiết, bối cảnh trong truyện đều là hư cấu

Người ta cày view cho thần tượng chỉ có thể ngồi ở nhà mở màn hình máy tính và điện thoại, mở một lúc vài trang. Hoàng Ngọc Trâm Anh cũng ngồi ở nhà cày view cho thần tượng, nhưng chỉ cần một trang.

Cô ngồi trước màn hình máy tính, mỗi lần nhấp chuột vào biểu tượng Reload số lượng lượt xem cho ca khúc mới của thần tượng lại tăng lên. Lần sau cao hơn lần trước, cao đến nỗi, sau hơn một tiếng phát hành, bài hát đó lọt top 10 thịnh hành của YouTube.

Trâm Anh lười nhác bấm tìm một số, điện thoại vang lên một tiếng chuông, sau đó có người nghe máy:

- Trâm Anh, cháu thấy hiệu xuất thế nào?

- Gần hai tiếng phát hành mới lên đến hạng bảy. Chú Lâm, chú có thấy hơi lâu không?

- Phải nhỉ, cháu đợi một chút, sẽ không làm cháu thất vọng.

Chú Lâm tắt máy liền ngẩng đầu vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mấy người ngồi trước màn hình máy tính.

- Bên trên có nói, tốc độ này quá chậm.

Một thanh niên cho là không đúng, nói:

- Như này mà còn kêu chậm, muốn chúng tôi hack vào hệ thống của YouTube nâng view à?

Chú Lâm ngay lập tức giải thích:

- Bây giờ bật hệ thống lưu trữ phân tích của tiệm tôi. Số liệu bao nhiêu, miễn cho các cậu tiền bấy nhiêu.

Lời vừa dứt người người liên tục mở trang mới, nhấp chuột, không gian trong tiệm Net có phần sôi động. Chú Lâm ngồi một bên xem số liệu phân tích, mỗi giây mỗi phút trôi qua, những con số đều tăng không ngừng: lượt xem, lượt thích, lượt bình luận.

Hoàng Ngọc Trâm Anh bên này hài lòng nhắm mắt thưởng nhạc. Tiệm Net chú Lâm lấy tên giản dị là tiệm net Dưa Hấu Đỏ, là quán net cô tìm thấy một hai năm trước gì đó, thiết bị công nghệ vượt trội, đường truyền ổn định. 

Trâm Anh chỉ là cảm thấy, muốn cày view cho Idol thật tốt, cần một nguồn nhân lực và thiết bị thật tốt. Liền bàn bạc với chú Lâm: Sau này mỗi khi thần tượng của cô ra nhạc mới, cửa tiệm của chú ấy dù đang có những ai, làm gì, bằng cách nào đi nữa cũng phải tập trung đưa bài hát đó lên thịnh hành. 

Hệ thống lưu trữ phân tích cũng là một tay cô cho người lắp đặt, tiêu tốn một khoản. Hệ thống này, kết nối với tất cả máy tính trong tiệm, mỗi khi hoạt động sẽ thống kê số liệu của phần tử được chọn, mà hôm nay phần tử ấy chính là bài hát mới của thần tượng của cô.

Là một tiệm Net, chính là một tiệm net. Bởi vì máy tính trong các tiệm Net thường vượt trội hơn so với máy tính bình thường, đã vậy, sau khi tìm ra Dưa Hấu Đỏ, Hoàng Ngọc Trâm Anh trực tiếp đầu tư bằng tiền của bản thân nhằm lắp đặt những gì tiệm chưa có, nâng cấp những gì tiệm đã có.

Có người đến đơn giản chỉ làm một trận game, không nghĩ đến chất lượng máy quá tốt, ngay cả bàn phím và chuột cũng đều là loại cao cấp. Sau đó một truyền mười, mười truyền trăm. Dưa Hấu Đỏ cũng từ đó danh tiếng bay cao, trở thành một tiệm Net chất lượng, có tiếng nhất nhì trong thành phố.

Khoảng hơn mười lăm phút từ lúc Trâm Anh kết thúc cuộc gọi với chú Lâm, cô đếm đếm trong đầu, đếm lùi từ mười về một. Cô thích đếm từ mười, không phải là năm hay ba, mà là mười. Thời gian lâu một chút, kết quả cũng đáng chờ đợi hơn.

Sau khi kết thúc mười giây đếm ngược. Hoàng Ngọc Trâm Anh nhấp chuột reload trang. Một dòng nổi bật lọt vào tầm mắt của cô: #1 trên tab Thịnh hành.

Bên tiệm Net Dưa Hấu Đỏ, những người chơi trong  tiệm đang xếp thành hàng chờ nhận phần thưởng, lại có những người quy đổi số tiền vừa kiếm được thành tiền chơi game, trả cho chú Lâm rồi ngồi chơi mà không mất một xu.

Đây chính là một hình thức thuê Dưa Hấu Đỏ của Hoàng Ngọc Trâm Anh. Số tiền mà những người chơi đó được nhận không gì khác chính là tiền của cô. Đối với chú Lâm, ngoài tiền công còn có hoa hồng, danh tiếng của tiệm bay cao bay xa, làm ăn phát đạt, trăm cái lợi chứ không có lấy một cái hại.

Sau khi trả thù lao cho mọi người, chú Lâm gọi điện thoại đến chỗ cô:

- Chú làm xong xuôi hết rồi

- Chú có ăn bớt của tụi nhóc không đấy?

- Làm sao mà thế được?! Chú Lâm đây làm ăn ngay thẳng, còn chưa kể, hệ thống mà cháu cho lắp ấy, cái màn hình hướng ra ngoài công khai như vậy, ai cũng có thể thấy từng số liệu chính xác. Tiền mà mọi người kiếm được đều bằng với công sức họ bỏ ra.

- Được rồi, được rồi,  cháu chỉ hỏi thế thôi, cháu tin chú.

Chú Lâm cười hà hà rồi nhớ ra điều gì:

- Tại sao không tiếp tục để bên chú làm việc. Mới lên hạng nhất không lâu, không sợ bị tụt xuống sao?

- Cháu không sợ. Chỉ cần lên được top 1 thôi, việc còn lại không cần chúng ta nghĩ. Nhạc của Evo có thể tụt hạng được sao? - Trâm Anh trả lời, giọng đều đều.

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô hài lòng nhìn màn hình máy tính. Trên đời này, có giám đốc nào lại là fan của nghệ sĩ trong công ty của chính mình chưa? 

Không sai, Evo là nam nghệ sĩ thuộc HA Entertainment của cô. H trong "Hoàng", A trong "Anh". HA Entertainment đó Hoàng Ngọc Trâm Anh thành lập ba năm trước, chiêu mộ nhiều tài năng trẻ, cho ra những gương mặt đình đám, dần có chỗ đứng trong giới giải trí mà điển hình là Nguyễn Quốc Cường - hay Evo.

Cửa phòng bị gõ hai tiếng. Trâm Anh biết đó là ai, không nói lời nào, cửa phòng lại bị gõ hai tiếng nữa. Trâm Anh vẫn nhắm mắt nghe nhạc, người ngả trên ghế, dáng vẻ vô cùng nhàn hạ. Người ngoài cửa không còn kiên nhẫn mà mở cửa bước vào.

- Chị Trâm Anh, em gõ cửa hai lần sao chị không phản ứng gì như thế?

- Chị không cho em vào em vẫn vào đó thôi.

- Chị đã nói em phải học cách gõ cửa trước khi vào...

- Đúng là chị đã nói vậy, em học nhanh thật đấy.

Cô gái còn trẻ, chắc khoảng ngoài hai mươi, tên Đỗ Họa An, là trợ lý của Trâm Anh. Trợ lý...đó chỉ là một danh từ, thực tế, Đỗ Họa An giống chân sai vặt, lại giống một cái đuôi nhỏ dễ thương.

- Bỏ đi. Cô Dương gọi đến nói tối nay sẽ về nhà ăn cơm.

Trâm Anh rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khẽ nói:

- Báo lại xuống nhà bếp.

- Em hiểu rồi - Họa An ngừng một đoạn rồi nói - Chị, lâu lắm rồi cô Dương mới về nhà, bữa cơm hôm nay, cô bảo muốn nói với chị vài chuyện.

Trâm Anh đưa mắt nhìn cô gái trước mặt:

- Tối nay em không ở lại?

Đỗ Họa An bày ra vẻ mặt hiển nhiên;

- Hai mẹ con chị ăn bữa cơm với nhau, em ở lại không tiện - Sau đó lại cười hì hì nói - Với cả em cũng nhớ bà già nhà em rồi.

Trâm Anh cũng không có ý kiến gì thêm, gật đầu ý đã hiểu. Sau khi Họa An ra khỏi phòng, cô lại nhớ đến mình theo họ mẹ. 

Mẹ của cô - bà Hoàng Thùy Dương, năm mươi ba tuổi, sau nhiều năm lăn lộn trong ngành làm đẹp đã trở thành nhà tạo mẫu có chỗ đứng trong ngành, kiêm luôn huấn luyện viên chăm sóc và làm đẹp. Bà Dương là biểu tượng của người phụ nữ độc lập. Con gái của bà cũng được dạy dỗ nên độc lập tự chủ từ khi còn nhỏ. Bản lĩnh của Hoàng Ngọc Trâm Anh ngày hôm nay đều do một tay bà Hoàng Thùy Dương vun đắp.

Có điều, điều kiện vật chất no đủ tỉ lệ thuận với khoảng cách của hai mẹ con họ. Một tháng cô gặp bà bốn hoặc năm lần gì đó, trên tạp chí. Còn gặp mặt trực tiếp, cô cũng không nhớ nữa.

Buổi tối, những người giúp việc dọn bữa tối ra bàn. Thức ăn phòng phú, còn bốc khói, còn có hai bát ăn cơm, hai đôi đũa. 

Hoàng Ngọc Trâm Anh bước từ cầu thang xuống, nhìn thấy mẹ của mình đang ngồi trên ghế sofa.

- Mẹ

Bà Dương nghe thấy tiếng con gái thì quay đầu, nở nụ cười nhẹ:

- Chúng ta ăn thôi

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, một sự im lặng không gượng gạo nhưng cũng không dễ chịu. Vẫn là người mẹ lên tiếng:

- Con dạo này thế nào?

- Vẫn bình thường như trước thôi ạ. - vừa nói cô vừa gắp một miếng thịt bò hầm.

- Vẫn ngông nghênh kiêu ngạo như trước?

Trâm Anh ngừng nhai, chậm rãi nuốt thức ăn. Bộ dạng vừa không để ý đến bà, vừa muốn biết tiếp theo bà sẽ nói gì. Cô chọn im lặng mà không đáp lời. Bà Dương tiếp tục:

- Con muốn...nhập ngũ không?

Lần này cô nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, bà vẫn thông thả dùng bữa. Hoàng Ngọc Trâm Anh nhếch mép một cái:

- Còn tưởng mẹ sẽ bắt con theo học trang điểm chuyên nghiệp chứ? - Một khoảng dừng lại sau đó, giọng điệu của cô gái trở nên nghiêm túc - Sao vậy? Mẹ muốn con nhập ngũ để không vướng chân vướng tay vướng mắt mẹ à?

- Không hẳn. Là muốn để con sống trong môi trường khắc nghiệt. Trân quý sinh mệnh. Thương yêu đồng bào.

- Mẹ văn mẫu quá đấy. Mấy tháng nay con sống rất tốt.

Hoàng Ngọc Trâm Anh cảm thấy, ấn tượng của mẹ về mình trước kia chưa bao giờ biến mất. Một đứa con ngông nghênh, nông cạn. Lời của cô chính là từ chối đề nghị tốt này của mẹ.

Bà Dương không nói gì, cũng là hiểu được ẩn ý trong lời con gái, lại cũng là đang nghĩ xem nên tiếp tục cuộc trò chuyện thế nào cho giống một cuộc trò chuyện. Trâm Anh đã đứng dậy:

- Thức ăn hôm nay ngon thật đấy. Mẹ từ từ thưởng thức.

Lúc cô quay lưng gần ra khỏi cửa phòng ăn lại nghe thấy:

- Thử hỏi trên đời này có thức ăn nào mà con gái mẹ chưa ăn qua? À, hình như là thức ăn trong quân đội.

Hai đôi mắt nhìn nhau, đầy phức tạp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play