Mười giây sau, Mizushidai lên tiếng với vẻ vừa bình tĩnh vừa bối rối: “Trước hết, Phù Quang sau khi đi vào phòng không đóng sầm cửa lại. Điều này chứng tỏ ngay cả khi cảm xúc quá khích, anh ta vẫn kiểm soát bản thân rất tốt.”
“Vậy vấn đề là, một người lạnh lùng và tự chủ như vậy sao lại có oán hận sâu đậm với một con chó chứ?”
Nghe có hợp lý chút nào không?
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Ô Vọng thì như cá vàng có trí nhớ bảy giây, Phù Quang vừa rời đi chưa đầy ba giây nó đã chuyển từ trạng thái đề phòng sang vui vẻ, tung tăng ung dung đi tới chỗ mảnh giấy dưới đất.
“Khi rời đi, Phù Quang còn nhớ để lại giấy nhắn... người này dù có tức giận cũng đã tính toán xong mọi chuyện.” Mizushidai canh cánh trong lòng, “Vậy rốt cuộc là vì sao anh ta lại thù hằn với một chú cún đáng yêu như vậy?”
“Cậu thử hỏi hắn ta đi, nếu còn gặp lại.” Tiểu Đào thở dài, xoay xoay con dao rồi miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Thôi, tiễn được quả bom hẹn giờ đi cũng là chuyện tốt. Mong là hắn đừng quay lại. Xem giấy nhắn đi.”
Nhặt mảnh giấy dưới đất lên, lật qua mặt sau, một trang nhật ký lấm tấm vết máu hiện ra:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT