Với một chú Husky, ngồi im tại chỗ mười phút đã vượt qua giới hạn chịu đựng của giống loài. Nó làm như không có việc gì vẫy đuôi, tự nhiên đứng dậy. Vừa xoay người định bỏ đi thì bị Phù Quang gọi lại: “Chờ một chút.”
Lỗ tai của nó thoáng ngả về phía sau.
Phù Quang kéo theo một cục thịt lớn, chiếm gần nửa căn phòng, cười mỉm đầy ý tứ, giống như muốn viết rõ lên mặt rằng "Ta đang mượn cơ hội để trả thù": “Dù thân thể nhỏ nhưng chân muỗi cũng là thịt. Mi ——”
Anh Ngáo lập tức chạy nhanh như thỏ, nhảy ra khỏi phòng, dường như chỉ cần nó chạy đủ nhanh thì sẽ thoát khỏi bữa tiệc kinh dị này.
Tiếc là Phù Quang không phải người bình thường và rõ ràng không có ý định bỏ cuộc.
Hắn kéo theo cục thịt đang giãy giụa vô ích, sử dụng một đạo cụ nào đó, nhìn thì có vẻ không nhanh nhưng lại bay vút ra khỏi phòng, không ngừng đeo bám theo sau nó: “Lãng phí thức ăn không phải là thói quen tốt. Có phải mi không thích ăn sâu bọ không? Vậy để ta xử lý nguyên liệu sạch sẽ hơn thì chắc sẽ không còn vấn đề gì nữa chứ?”
“…… Gâu!” Một bức tường băng đột nhiên xuất hiện trước mặt Ô Vọng, chặn đường đi của nó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT