*

Nhìn mười bốn cái bình gas cỡ lớn trước mặt, Huỳnh Nhã Nhã đột nhiên biết được lý do mình chết ở ải này vào lần trước là gì rồi.

Kiểm tra từng cái bình gas lớn, đều còn đầy. Huỳnh Nhã Nhã hỏi: "Chỗ gas này đặt trong phòng để làm gì vậy? Không phải nó khá nguy hiểm sao?"

"Ai mà biết. Nhưng chúng ta ăn uống, nấu nước, dùng gas đều dùng từ mấy bình gas đó hết." Phạm Ý Văn nghịch cái vòng tay có thể bẻ ra thành một con dao của cô ta.

"Đãi ngộ của lũ khốn kia khá tốt. Cung cấp đủ rau dưa, thức ăn, quần áo, đồ lót, dầu gội, kem đánh răng các kiểu, nói chung là đồ dùng cần thiết cho chúng ta ăn ở, sao cho đến khi bị bán đi mà vẫn còn đẹp mắt với đủ sức sống cho bọn đại gia hành hạ là được."

"Cung cấp số lượng như thế nào?" Huỳnh Nhã Nhã hỏi.

Phạm Ý Văn: "Mỗi người một bộ bàn chải và kem đánh răng, hai bộ quần đùi áo phông, hai bộ đồ lót, hai gói băng vệ sinh, hai cái khăn tắm, một chai dầu gội đầu và một bịch nước giặt."

"Thức ăn thì sao?" - Huỳnh Nhã Nhã nhìn sang bịch gạo 2.5 ký vơi nửa, thùng mì gói và cái tủ lạnh gần bếp.

"Ba ngày cấp một lần, có gia vị, một bịch gạo, mì gói, dưa leo, cà chua, cải thìa, xà lách, bắp cải, khoai tây, trứng gà. Trái cây thường là dưa hấu, táo hoặc xoài."

"Không có thịt cá sao?" Huỳnh Nhã Nhã bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Phạm Ý Văn nhe răng, lại kể: "Có chứ, cách vài ngày sẽ có thịt heo, hoặc thịt bò, hoặc cá biển hay gì đó, nói chung là đạm."

Nghiêm Lê đang nhai mì gói sống đột nhiên chen vào: "Sướng thế rồi sao nhìn mấy cô ấy buồn bã đau khổ vậy?"

Phạm Ý Văn chống cằm đầy hứng thú hỏi lại: "Thế theo cô bé thì như nào là sướng?"

Nghiêm Lê: "Thì có người cấp ăn cấp ở, chẳng cần làm lụng gì mà vẫn có ăn có ở đấy."

Huỳnh Nhã Nhã ngồi xổm xuống bên cạnh, thúc vào tay Nghiêm Lê làm cô bé rơi mấy vụn mì gói, hù dọa: "Sướng xong thì bị lột da rút xương, bán nội tạng, thế còn muốn được ăn ở miễn phí nữa không?"

Nghiêm Lê lắc đầu nguầy nguậy.

Huỳnh Nhã Nhã không thèm làm phiền Nghiêm Lê ăn nữa, đi nấu nước sôi chăm mì gói để ăn. Nghiêm Lê còn xin ké nước sôi cho cô bé ăn thêm hai gói mì.

Phạm Ý Văn đến bếp, giúp cô gỡ mì gói, nói nhỏ với Huỳnh Nhã Nhã: "Nhìn cô bình thản lắm, không sợ à?"

Huỳnh Nhã Nhã vừa cắt bắp cải thành sợi vừa nhỏ giọng đáp: "Cô đến đây hơn tháng rồi còn không sợ, tôi mới đến có nửa ngày, sợ cái gì?"

"Nhưng ba ngày nữa là chết rồi, chẳng lẽ lại không sợ?"

"Ồ, thế hình như cô cũng biết trước chuyện diễn ra mà, sao có vẻ tò mò về tôi thế?"

Phạm Ý Văn nói: "Tôi nằm trong nhóm phụ trách dự án này, đương nhiên cũng có ký ức mấy lần trùng sinh. Chỉ là cô gái thứ 8 đến đây lần trước là người khác, không phải tôi. Đây là lần đầu tôi vào cái trại bắt cóc này đấy."

"Với cả, tôi đã dám xung phong vào đây nằm vùng chết thử, đương nhiên chắc chắn có thể sống lại, việc gì phải sợ."

Huỳnh Nhã Nhã quay sang hỏi: "Thế cô nhớ lý do phát nổ chỗ này vào ba ngày nữa là gì không?" Cô muốn xác nhận xem vụ nổ là do sự cố các bình gas phát nổ ngoài ý muốn, hay là có lý do khác.

Phạm Ý Văn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới cười nói: "Sau khi nổ thì chỗ này sập hết xuống, lôi ra tổng cộng mười thi thể nữ từ chỗ hai căn phòng khác nhau, cô biết thi thể của cô nằm ở đâu không?"

Huỳnh Nhã Nhã lắc đầu.

Phạm Ý Văn cười sằng sặc: "Chỉ có mỗi thi thể của cô là bị trói vào một bình gas riêng, đem đến một căn phòng khác. Gas nổ rồi, xác cô văng tứ tung, khét đen thui luôn! Hahahaa!!!"

Huỳnh Nhã Nhã: "......."

Con mẹ nó, vui lắm sao?!

*

Buổi tối tầm 8 giờ, đèn led hình chuông được treo ở hai góc đối nhau, vậy mà có thể sáng lóa cả căn phòng.

Cửa sắt kêu vài cái rồi bị đá tung ra, là một tên đàn ông mặt mũi bặm trợn. Gã ta ném vào trong phòng hai túi đồ, có lẽ chính là "đãi ngộ" mà Phạm Ý Văn đã nhắc đến.

"Ai là Huỳnh Nhã Nhã?" - Gã hỏi.

Huỳnh Nhã Nhã đang nằm trên giường chậm rãi ngồi lên, mang dép bước ra cửa: "Là tôi."

"Đi theo tao."

Cô nhìn Phạm Ý Văn và Nghiêm Lê một cái, lắc đầu tỏ ý có lẽ sẽ không sao, rồi đi theo gã đàn ông.

Khi ra ngoài, cửa sắt bị đóng lại.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn qua chốt cửa, là loại chốt đẩy có tay cầm hình chữ T thông thường được gắn bên ngoài. Nhưng cửa sắt rất dày, bên trong còn có bản lề che đậy hai bên khe hở cánh cửa nên có lẽ không thể gỡ chốt từ bên trong được.

Nghĩa là vẫn phải án binh bất động, đợi được cứu.

Nhìn xuống mặt dây chuyền trên cổ, có lẽ cô đeo loại vòng cổ bằng sợi gân đen, trông chẳng đáng giá bao nhiêu nên bọn chúng không thèm cướp để mang đi bán.

Cô chỉnh lại camera trên vòng cổ, cẩn thận bước đi.

Tên đàn ông đi sau lưng Huỳnh Nhã Nhã, giục cô băng qua dãy hành lang, đi tầm gần chục mét thì họ dừng lại trước một căn phòng đã được trang trí lại, trông không đến nỗi nào tệ chỉ vì công trình tòa nhà đã bị bỏ hoang khá lâu.

Có lẽ được tân trang lên để đón mấy vị "phía trên" rồi.

Cánh cửa mở ra, Huỳnh Nhã Nhã bị đẩy vào trong. Người ngồi trong phòng không ai khác chính là Tống Nghi và Tôn Minh Trì - cái đùi lớn nhất định phải ôm chặt của cô ta.

Tống Nghi đắc ý ôm cánh tay hắn, còn hắn chỉ bày ra một vẻ mặt nhạt nhẽo, lướt máy tính bảng xem gì đó, chẳng thèm dời tầm mắt.

Tống Nghi cười khiêu khích Huỳnh Nhã Nhã: "Chị Nhã Nhã, lâu quá mới gặp lại nha. Nhìn chị cũng không thay đổi nhiều, thời gian tới chắc sẽ càng xinh hơn." Tống Nghi che miệng: "Xinh lên mới được lòng 'người ta' chứ~"

Huỳnh Nhã Nhã mỉm cười: "Ừ, tôi đương nhiên không thay đổi nhiều."

Cô đổi giọng, âm dương quái khí cười nói: "Chỉ có em họ đây, một lần gặp lại này làm tôi bất ngờ, thay đổi đến mức từ gái nhà lành thành GÁI luôn!"

Tống Nghi hơi khựng lại, như chưa biết phải phản ứng tiếp như nào.

Tôn Minh Trì cũng nghe thấy lời Huỳnh Nhã Nhã, hơi nhấc lông mày nhìn thoáng qua cô, cười khẩy một cái mà không biết là đang giễu cợt ai.

Hắn chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, còn ra hiệu cho một tên ở lại trông coi hai cô gái.

Thấy người đàn ông ấy đã đi khuất bóng, Tống Nghi lúc này tức đỏ mặt, đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Huỳnh Nhã Nhã: "Mày đừng có mà đắc ý! Tao xem ngày mai mày còn cười được tiếp không!"

Huỳnh Nhã Nhã nghiêng đầu: "Ngày mai tính làm gì tôi?"

Huỳnh Nhã Nhã hơi ngó qua bàn trà, thấy có mấy gói bánh ngọt, cô liền đi qua chiếc sô pha đối diện Tống Nghi ngồi xuống, bóc bánh: "Đừng có làm gì kinh khủng quá nha. Nhan sắc tôi mà tổn hại thì bán không được giá đâu."

Cắn bánh xốp, cô lại cười khẩy: "Còn nữa, nhan sắc cô mà tổn hại thì càng không được giá bằng tôi."

Tống Nghi không hiểu: "Mày nói cái gì?!"

"Đi mà xem cái phòng chứa kia đi em họ. Hai người trong số đó từng là tình nhân vào mấy năm trước của Tôn tổng đấy."

Huỳnh Nhã Nhã nuốt miếng bánh, nói tiếp: "Biết đâu người kế tiếp vào phòng chứa là cô? Ghét tôi đến mức đưa tôi vào đây, tôi làm gì cô?"

Tống Nghi siết nắm tay, móng tay găm vào da, đau đớn, nóng rát. Cô ta hơi run, không rõ là sợ hãi hay tức giận.

Thả ra một tràng không can tâm: "Từ nhỏ cái gì mày cũng tốt hơn tao, những thứ tốt đẹp cái gì cũng rơi vào tay mày. Cái kiểu cả thế giới đều thiên vị mày như vậy làm tao ghét cay ghét đắng! Mày biết cái gì mà thể hiện chứ?! Làm sao có chuyện tao vào cái chỗ này, ai cho phép mày khinh thường tao!"

Huỳnh Nhã Nhã ngẩng đầu lên nhìn Tống Nghi, nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Ghen tị lắm à?"

Mắt đỏ ửng, Tống Nghi khóc nói: "Từ bé đến giờ có bao giờ tao sung sướng như mày đâu. Vì cái gì mà mày có ba mẹ giàu có, có nhan sắc không cần phải sửa, có bạn trai là Quý Lam, còn dễ dàng tìm việc mới lương cao như vậy? Vì cái gì lúc nào mày cũng may mắn như vậy?!"

Cô nhíu mày, cố ý dắt lời: "Nên ngay cả khi cô biết Tôn thị bắt cóc buôn người mà vẫn cấu kết bọn họ, lôi tôi vào à?"

"Thì sao? Tôn thị làm chuyện này bao nhiêu năm cũng có ai biết đâu! Thêm một đứa như mày thì có hại gì!"

Tên canh cửa quát: "Tống tiểu thư!"

Tống Nghi biết mình lỡ lời, ác ý trừng Huỳnh Nhã Nhã: "Dù gì cũng là chị em họ, ở chung với mấy đứa khác chắc cũng khó chịu phết. Tao chuẩn bị cho mày một phòng riêng rồi, mai dọn qua đó cho sướng nhé." Sau đó cô ta cầm túi xách đi ra ngoài.

Cửa đóng sầm.

"..."

Huỳnh Nhã Nhã ngồi lại trầm ngâm mười mấy giây, liền nhướn người rót tí trà ra cái ly nhỏ, định uống, nhưng thứ chảy ra rõ ràng là rượu vang, cô hơi khựng, liền hất rượu vào khay, úp ly xuống.

Tên điên nào rót rượu vào ấm trà vậy?

Cô thì thầm nói nhỏ với camera trên cổ: "Đấy, mấy người còn không mau hành động thì ngày mai tôi bị giam riêng, không còn cái gì để khóc với sầu đâu."

Cô bình thản đứng dậy, cầm khay bánh ngọt lên đi ra ngoài, theo tên canh cửa đi về căn phòng giam.

_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play