*Đổi xưng hô nha~*

_______

Những ngày sinh hoạt về sau của Huỳnh Nhã Nhã và Quý Lam là những chuỗi ngày nhàn nhã.

***

Hôm nay Huỳnh Nhã Nhã không ra khỏi nhà. Buổi chiều man mát se lạnh, cô ngồi trong phòng khách rồi lên kế hoạch cho kịch bản mới.

Quý Lam thì hì hục trong bếp, muốn làm thử món bánh rán mà hắn vừa xem được công thức trong điện thoại.

"Nhã Nhã, giúp anh tách lòng đỏ trứng ra với! Anh sợ nó vỡ."

Huỳnh Nhã Nhã đứng dậy đi vào trong, nhìn quả trứng vừa được hắn đập vào trong bát kia, chẹp miệng nhìn xung quanh: "Em nhớ là có dụng cụ tách mà, anh không tìm thấy sao?"

Sau đó cô tìm thấy một chai nước suối, bóp chai lại, đặt miệng chai ngay chỗ lòng đỏ trứng rồi thả lỏng chai ra. Thế là cái lòng đỏ bị hút vào trong cái chai.

Cô làm tương tự với hai quả trứng còn lại, Quý Lam nhìn cách cô làm, âm thầm ghi nhớ.

Lát sau Huỳnh Nhã Nhã tìm thấy cái dụng cụ tách lòng đỏ trong kệ bếp, nói với hắn: "Chỗ này có dụng cụ tách trứng và mấy món linh tinh khác này. Nếu anh muốn tìm cái gì thì cứ nói với em, em tìm cho."

Hắn gật đầu: "Ừm."

Cô phủi tay, nhìn một lượt mấy món dụng cụ phòng bếp trong kệ tủ. Nào là kéo ba lưỡi, chày lăn bột, kẹp càng cua, dao tỉa hoa quả, bộ dụng cụ cắt mài trái cây và những món linh tinh lang tang khác, cô cảm thán một câu: "Huỳnh Nhã Nhã a~ Trong nhà cô cái gì cũng có, chỉ có tiền là không."

Lúc vừa xuyên vào, đây xác thực là những câu đầu tiên cô nghĩ đến.

Quý Lam nghe thấy, quay đầu sang: "Hả?"

Huỳnh Nhã Nhã lắc đầu: "Không có gì. Em chỉ cảm thấy cuộc đời con người luôn là lên voi xuống chó, thất thường, không dự đoán trước được mà thôi."

Lam:...?

Nhìn đống dụng cụ phòng bếp trước mặt, cô tự thấy hổ thẹn với cái phòng bếp của bản thân ở kiếp trước.

Vì kiếp trước phòng bếp của cô tuy rằng to bằng hai cái phòng ngủ của cô và Quý Lam cộng lại, nhưng ngoại trừ chén đũa, ly thủy tinh và vài cái nồi cái chảo ra thì cái gì nó cũng không có!

Cuối cùng, bánh rán được làm xong, số bột mà Quý Lam pha cũng đổ được mười sáu cái bánh. Ăn vào thấy cũng khá ngon, cô mang cho Trần Kiều sáu cái.

Sau đó, Huỳnh Nhã Nhã phát hiện trên tay Quý Lam có vết bỏng, đau lòng một trận.

Bàn tay trắng nõn thon dài này của Quý Lam còn đẹp hơn tay người mẫu, bỏng một vết đỏ rực trông chướng mắt vô cùng.

Ngày ngày sau đó, Quý Lam xung phong làm cơm, lần nào cô cũng đồng ý. Nhưng sau mỗi lần ăn cơm xong cô đều kéo tay hắn ra để bôi thuốc.

Lam của chúng ta phát hiện một điều, khi hắn bị thương, Nhã Nhã nhà hắn sẽ đặc biệt chú ý đến hắn hơn.

Thế là hắn cân nhắc một chút việc cố ý bị thương một chút xem sao.

Dù sao mấy vết thương nhỏ này đối với Quý Lam đều như kiến cắn, nhưng Huỳnh Nhã Nhã lại có vẻ đặc biệt để tâm.

Cuối cùng cái ý nghĩ xấu xa này của hắn cũng bị dập tắt. Hiếm lắm hắn mới có hứng thú với một việc, đó là nấu ăn.

Hắn tự nhận ra một chuyện: Nếu hắn thật sự thường xuyên bị thương khi vào bếp thì khả năng lớn là về sau cô sẽ không đồng ý cho hắn vào bếp nữa!

Aiiii... Nam công gia chánh cũng thật nhiều phiền não!

*

Qua hai ngày, vào ngày sáu tháng mười một, đột nhiên Trịnh Quang nhắn tin đến cho Huỳnh Nhã Nhã.

[Thêm một nhà đầu tư khác vừa đầu tư vào đoàn phim chúng ta ba trăm năm mươi triệu, phần trăm lợi nhuận chia lại từ đầu, nhà đầu tư bí ẩn ban đầu vừa hay tin lại đập thêm vào một trăm triệu nữa.]

Huỳnh Nhã Nhã tò mò, hỏi lại: [Nhà đầu tư khác kia là ai vậy?]

Trịnh Quang: [DYA của Quý thị.]

Huỳnh Nhã Nhã cũng hơi bất ngờ. Quý Lam là tiểu thiếu gia của Quý thị, bây giờ đang sống trong nhà cô. Quý thị lập tức nhét vào 350 triệu vào phim của cô, không trùng hợp vậy chứ?

Hiện tại, nhà đầu tư bí ẩn kia đầu tư vào tổng cộng 600 triệu, DYA 350 triệu, riêng Dư Cảnh 300 triệu. Tổng vốn đầu tư đã đạt một tỷ hai trăm năm mươi triệu rồi.

Cô không nghĩ tới lần đầu tiên trong đời viết một quyển kịch bản lại hút được lượng đầu tư lớn như vậy.

May mắn như thế, có phải cô được cẩm lý bám vào người không?

Nói đến cẩm lý, Huỳnh Nhã Nhã lập tức nhìn đến Quý Lam đang nằm trên sô pha chơi game kia.

Ừ, đúng là cẩm lý bám vào người thật.

*

Qua một tuần sau khi xác định quan hệ, Huỳnh Nhã Nhã phát hiện "Lam người cá" càng ngày càng dính người, da mặt càng ngày càng dày, thái độ cũng càng ngày càng "công trúa"!

"Không muốn ăn vị này! Anh muốn ăn vị vani của em cơ!" Quý Lam đẩy ly kem vị socola và khoai môn của mình qua.

"Đều có vị socola, anh cứ ăn thì có làm sao, còn không phải chính anh gọi thêm vị khoai môn hả?" Huỳnh Nhã Nhã ôm ly kem của cô lên, không cho hắn lấy được.

Quý Lam im lặng một lúc, nhìn chằm chằm viên kem vị vani trên ly kem của Huỳnh Nhã Nhã, phồng mặt một cái, im lặng ăn kem của mình.

Huỳnh Nhã Nhã: "..."

Chết rồi, lỡ chọc người yêu giận dỗi, phải làm sao đây?

...Phải dỗ dành!

Huỳnh Nhã Nhã lại kêu thêm một ly kem nữa, một viên dâu tây và một viên vani.

Quán trà sữa này có bán kem, mỗi ly kem đều có hai viên vị tự chọn. Qua hai ba phút sau kem đã được mang ra.

Huỳnh Nhã Nhã đẩy ly kem dâu tây vani đến chỗ hắn: "Đều cho anh. Đừng giận nữa~"

Tài lực của cô bây giờ không thiếu thốn, cả tiền của Quý Lam đưa cho và tiền cô ứng được từ chỗ Trịnh Quang cộng lại cũng là tiền tỷ rồi.

Vì cái gì phải ủy khuất bạn trai chỉ vì thiếu kem mà giận dỗi chứ!

Sau đó Quý Lam chia đôi viên kem khoai môn và dâu tây kia của hắn ra, cho Huỳnh Nhã Nhã mỗi vị một nửa, lát sau lôi lôi kéo kéo tay của cô, phát tính hiệu làm hòa~

Sau khi ra khỏi quán trà sữa, thời tiết đã giảm xuống chỉ còn gần hai mươi độ, gió phất một cái đã làm người ta run rẩy một trận vì lạnh.

Cái cặp đôi yêu đương mới chớm một tuần kia của chúng ta trong lúc đợi xe lại ôm ấp nhau trước đám đông, làm cho con tim của những con người độc thân đi bên đường nhìn thấy bị lạnh lẽo thêm một chút.

Cũng không hẳn là ôm ấp nhau. Là do Quý Lam cậy mạnh, mặc áo khoác hơi mỏng, thế là hắn bị lạnh, phải dán lên người Huỳnh Nhã Nhã tìm chỗ ấm.

Huỳnh Nhã Nhã lúc ra khỏi nhà lúc hai giờ trưa thấy hắn mặc cái áo khoác kia, đã sớm biết trước hắn sẽ trở thành cái dạng nào vào buổi chiều khi nhiệt độ giảm xuống rồi. Thế là cô lôi trong balo ra một cái áo khoác len cổ chữ V màu xanh than, đưa cho hắn.

Quý Lam nhận lấy, liền biết đây là áo len của hắn.

Lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, cô đã cầm theo cái áo len này trên móc treo đồ. Vốn muốn mang túi xách cho nhẹ, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn balo để tiện mang theo áo khoác.

Sau khi mặc áo len và khoác thêm áo khoác lúc đầu vào, ai kia hết bị lạnh, cũng hết cớ để dán người đến chỗ bạn gái hắn.

À, còn vì cái gì mùa đông đến, trời đã lạnh như vậy còn rủ nhau đi ăn kem á? Đừng hỏi nhiều, đều là thú vui khác người của bọn yêu nhau, người bình thường không xứng để hiểu!

*

Đến quãng trường thương mại, Huỳnh Nhã Nhã bảo Quý Lam đứng yên một chỗ chờ cô đi mua nước, Quý Lam ngoan ngoãn gật đầu.

Bình thường đều là bạn nam đi mua nước, bạn nữ đứng đợi, nhưng Quý Lam và Huỳnh Nhã Nhã có làm ngược lại đều cảm thấy vô cùng bình thường, không hề có chút nào miễn cưỡng.

Cô vừa đi có vài phút, đã có một nam hai nữ đi đến trước mặt Quý Lam. Người nam đang quay video bằng điện thoại, trên cổ còn treo máy ảnh, một nữ cầm micro, nữ còn lại xách hai cái balo.

Cô gái cột tóc thấp hai bên giống như Shizuka, khuôn mặt đáng yêu, cười tươi tiến đến để micro ở gần Quý Lam.

"Chào anh đẹp trai, bọn em là nhóm SBY hoạt động trên DouYu, chuyên chụp ảnh đường phố ngẫu nhiên. Xin hỏi bây giờ anh đi một mình sao ạ?"

Nội tâm Shizuka: A!!! Đẹp trai quá trời luôn! Hồi nãy đứng từ xa đã thấy đẹp, lại gần lại càng đẹp hơn!

"Cùng bạn gái." Quý Lam lạnh lùng đáp.

Nội tâm Shizuka: A!!! Đã đẹp trai lại còn lạnh lùng! Mẫu nam chính lí tưởng a~

Vốn cô định ghép cặp cùng anh đẹp trai chụp một loạt ảnh CP, biết tin anh đẹp trai đã có bạn gái, lại không hề buồn bã, chỉ có hưng phấn hơn.

Shizuka lại hỏi: "Vậy xin hỏi bạn gái của anh đâu, hai bạn có tiện chụp một series ảnh couple không ạ?"

Quý Lam liếc mắt thấy Huỳnh Nhã Nhã đang cầm hai ly trà bí đao đến, lập tức dán người đến, chủ động cầm hai ly trà bí đao: "Nhã Nhã~ Họ muốn chụp ảnh couple cho chúng ta, em muốn chụp không?" Hắn chỉ vào ba người kia.

Huỳnh Nhã Nhã nhìn qua, thấy nhóm này liền thông suốt. Cô đã xem qua vài video của họ trên DouYu, quả thật họ chụp rất đẹp.

Có phần là cùng người qua đường chụp ảnh, có phần là người qua đường cùng cô gái cột hai chùm kia chụp CP. Ảnh chụp xong đều rất hút mắt.

Huỳnh Nhã Nhã nghĩ cũng không bận, liền cười nhẹ, đáp: "Được thôi."

Ba người bên kia sau khi nhìn thấy Huỳnh Nhã Nhã cùng Quý Lam đứng một chỗ, trong đầu có cùng một ý nghĩ:

《Vật họp theo loài, tuấn nam xứng mỹ nữ!》

*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play