*

Huỳnh Nhã Nhã cũng không cố ý muốn moi lại chuyện cũ của người khác, vốn chỉ định hỏi một chút để xác định sự nghi ngờ của mình là do nhầm lẫn, lại không ngờ sự nghi ngờ đó lại là sự thật.

"Xin lỗi, em không cố ý để chị nhắc đến chuyện cũ."

"Không sao. Cũng qua gần sáu năm rồi." Trần Kiều cười trừ. "Sao em biết Triệu Dương?"

Huỳnh Nhã Nhã cũng không giấu diếm: "Triệu Dương là chủ biên của một nhà xuất bản em đang hợp tác, đã gặp mặt làm việc qua một lần."

Đằng này nghe xong, Trần Kiều hơi bất ngờ, cô ấy trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi: "Anh ấy bây giờ làm việc tại một nhà xuất bản ở thành phố A sao?"

Huỳnh Nhã Nhã ngẩn đầu: "Vâng, là chủ biên của mảng tiểu thuyết tại nhà xuất bản An Nam, vừa rồi em đi thành phố A mục địch chính là làm việc với An Nam chứ không hẳn là chỉ để giải khuây."

Lần này Trần Kiều chỉ im lặng nghiền ngẫm.

Anh lẽ ra không cần phải tự làm khó bản thân như vậy, anh lẽ ra nên trở về thừa kế gia sản, sao phải lặn lội trốn khỏi thủ đô, làm một công việc tầm thường như thế?

Huỳnh Nhã Nhã nhìn thần sắc của Trần Kiều không tốt lắm, nghĩ cũng đã trễ, muốn chào về.

Nhưng lại nghe Trần Kiều đột nhiên lẩm bẩm: "Triệu Dương, đồ ngốc này..."

Huỳnh Nhã Nhã im lặng, một lúc mới đứng dậy: "Chị Trần, cũng tám giờ rưỡi rồi, em phải về đây."

Trần Kiều bừng tỉnh, mỉm cười gật đầu, cũng đứng dậy tiễn Huỳnh Nhã Nhã ra cửa.

Khi cô về nhà, thấy Quý Lam vẫn đang ngồi xem truyền hình, mở một kênh đưa tin về vụ bắt cóc phụ nữ liên hoàn đang hoành hành gần đây.

Vừa thấy cô vào nhà, Quý Lam vờ như không không có gì, cố ý tăng âm lượng lên, tua lại từ đầu bảng tin.

Ý tứ rất rõ ràng. Muốn để cô xem.

Huỳnh Nhã Nhã: "..."

Đành ngồi nghe vậy.

Cô ngồi xuống, cạnh bàn trà, vừa tiếp tục soạn đặc sản ra mấy cái túi giấy khác, vừa nghe bảng tin.

Chung chung về vụ bắt cóc liên hoàn này đã được cảnh sát điều tra sơ qua. Một tổ chức gần đây thường xuyên bắt cóc những người phụ nữ, đối tượng là những cô gái xinh đẹp, độ tuổi từ 22 đến 30. Bắt đầu từ giữa tháng mười đến bây giờ là đầu tháng 11, đã có tổng cộng sáu cô gái bị bắt cóc.

Vụ gần đây nhất là vào hôm qua, cách chỗ Huỳnh Nhã Nhã hiện tại hai cái thành phố.

Đặc biệt, bốn trong số sáu cô gái bị bắt ấy có mối quan hệ liên quan đến giới giải trí.

Hay có thể nói, trong giới giải trí có người lót đường cung cấp thông tin của những cô gái trên cho tổ chức bắt cóc này nhắm đến.

Cuối bảng tin là lời của biên tập viên dặn dò những cô gái, đi ra đường phải cẩn thận, không được đi một mình, tốt nhất là có nam giới trong nhà đi cùng mỗi khi ra đường vào buổi tối.

Bảng tin này kết thúc, chuyển sang bảng tin thể thao.

Huỳnh Nhã Nhã đã soạn thêm được ba cái túi nhỏ chứa đặc sản ra, định biếu Trịnh Quang, cô Trần và phó đạo Lương.

Quý Lam ậm ừ một lúc mới nói: "Nhã Nhã, nếu gần đây chị có muốn ra đường thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ đi cùng chị. Gần đây nguy hiểm lắm đấy."

Huỳnh Nhã Nhã chuyển ánh mắt qua, mỉm cười. "Ừm, biết rồi, sẽ gọi anh theo."

Cô biết, hắn đang lo lắng cho cô.

Đột nhiên chuông điện thoại của Huỳnh Nhã Nhã reo lên, cô nhìn màn hình.

[ ♡ đang gọi... ]

Huỳnh Nhã Nhã: "..."

Không phải! Cô chắc chắn nguyên chủ không có người yêu! Cái trái tim trên màn hình là thứ gì?!

Thấp thỏm bắt máy, đặt bên tai: "Alo?"

"Alo Tiểu Nhã hả? Gần đây ổn không con? Lâu rồi không về, mẹ với A Nhiên nhớ con quá."

Lúc này kí ức của nguyên chủ nhảy ra, cô mới nhớ [♡] là mẹ của nguyên chủ, Tống Chỉ. Còn A Nhiên trong lời bà là em trai cô, Huỳnh Nhiên.

Huỳnh Nhã Nhã điềm tĩnh trả lời: "Vâng, con vẫn ổn. Dạo này con có chút bận, chắc không về được. Tết con sẽ về luôn."

"Aiii, không sao, nhưng mà con gửi về mấy con cua biển to thế, không giữ lại bồi bổ đi. Nhà mình có mở quán ăn, mẹ với em cũng không thiếu chút đồ ăn này."

[ chỉ up tại w a t t p a d Ptcac0912 ]

Huỳnh Nhã Nhã ngu luôn.

Cua biển? Cô gửi về? Ở đâu ra?

Cố tỏ ra điềm tĩnh, cô đáp: "Vâng chỗ con đủ ăn rồi, số cua đó họ gửi tới cho mẹ vào lúc nào vậy?"

"Mới trưa nay thôi. Còn tươi lắm. Cũng ngon nữa. Em trai con còn vừa ăn vừa khen đây."

Huỳnh Nhã Nhã thẳng sống lưng. "Ngon vậy ạ. Con vừa đi thành phố A về, để ngày mai gửi về cho mẹ thêm chút đặc sản."

Bên đầu dây bên kia lục đục một lúc, một giọng nam hơi thanh nhẹ nhàng tiếp máy: "Alo chị, là em. Em thấy tên chị trên bài viết tuyên truyền 《Mắt Trái》, là chị sao?"

Huỳnh Nhã Nhã không chối: "Ừm. Là chị."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Bùng nổ.

"Cái gì?! Chị nói biên tập bộ phim đó là chị! Chị có biết nó đang vô cùng nổi không? Bạn bè của em ai cũng bàn về nó! Dù chỉ mới tung danh sách diễn viên đã vô cùng hút người chú ý rồi!"

Huỳnh Nhã Nhã đang định trả lời, bên kia lại tiếp tục.

"Còn nữa! Em còn thấy ảnh chụp và tên của Tống Nghi trong danh sách diễn viên! Không phải chứ? Cái người như cô ta vậy mà cũng đóng phim được! Đoàn phim của chị mắt mù phải không?"

Huỳnh Nhã Nhã: "... Cô ta đóng không tệ như em nghĩ. Tống Nghi có chút thực lực ở mặt diễn xuất."

Huỳnh Nhiên tiếp tục bùng nổ: "Phải ha! Chị không nói em lại xém quên mất! Diễn xuất của cô ta nếu không đi đóng phim quả thật cũng quá uổng phí! Chị, trước khi cô ta đến thành phố T đã đến nhà mình khóc lóc một trận muốn ở cùng với chị tại chung cư Dạ Tước, mẹ không chịu, em đuổi cô ta khỏi nhà thì cô ta lại khóc một trận bảo sẽ thuyết phục chị đồng ý rồi xách mông chạy đi mách Tống Chân là em ăn hiếp cô ta! Tức chết em!"

Huỳnh Nhã Nhã vuốt lông: "Đừng lo. Cô ta cũng có tìm đến chị muốn ở cùng, chị không có đồng ý."

Huỳnh Nhiên bên kia thở phào một trận, kể lễ một vài chuyện nữa rồi trả máy cho mẹ Huỳnh đến dặn dò cô mấy câu, rồi hai bên tắt máy.

Huỳnh Nhã Nhã đặt điện thoại xuống, trầm mặc một phút, bắt đầu lấy một cái thùng carton nhỏ ra, bỏ mấy gói đặc sản vào trong.

Sau đó cô vào phòng mình, đến thư phòng in một tờ địa chỉ nhà mẹ Huỳnh ra, dán lên thùng.

Vừa làm vừa suy nghĩ. Cua biển được gửi tới cho mẹ Huỳnh mới buổi trưa, mẹ Huỳnh cũng vừa ăn xong mới gọi điện cho cô, còn bảo là lúc chuyển về tới nhà cua còn rất tươi nữa.

Chứng tỏ trong ngày hôm qua đã có người lấy danh nghĩa của "Huỳnh Nhã Nhã" gửi cua về nhà mẹ Huỳnh.

Huỳnh Nhã Nhã khó hiểu, là ai cơ chứ?

...

Càng nghĩ càng mệt, không nghĩ nữa.

Quý Lam lại rủ cô đến chơi game, Huỳnh Nhã Nhã đồng ý luôn.

Ai mà ngờ chơi một lúc là chơi đến nửa đêm, hai người mới tách ra, phòng ai nấy về ngủ.

***

Hôm sau, Huỳnh Nhã Nhã bắt đầu lên kế hoạch viết một bộ kịch bản mới, Dư Cảnh từng ngỏ lời mời cô kí hợp đồng làm biên kịch cho công ty giải trí của anh là Nghệ Triết.

Huỳnh Nhã Nhã nói cần thời gian suy nghĩ.

Cô biết một khi đã kí hợp đồng rồi thì cái lợi và cái hại đều có.

Cuối cùng, Huỳnh Nhã Nhã vẫn đồng ý. Cô cùng Nghệ Triết kí hợp đồng 5 năm, điều kiện là mỗi năm cô phải có từ hai bộ kịch bản trở lên được xét duyệt thông qua và đóng góp cải biên cho hai bộ phim trở lên, lợi nhuận mỗi bộ phim sẽ tùy mức đề cử của từng đoàn đội làm phim.

Từ nay, Huỳnh Nhã Nhã hết thất nghiệp!

_______

Phong Tỷ Chưa Ăn Cơm.

_______

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play