*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.—
Nếu không phải trực giác đối với nguy hiểm khiến cho hắn đưa tay ra đỡ, chỉ e là nội tạng của hắn đã bị Tống Chiếu Ẩn đạp vỡ, mặc dù bây giờ cũng không khá hơn là bao. Tên biến thái lén lút sờ soạng người ta đã bị gãy tay, cơ bụng và cẳng tay trái cũng bị thương không hề nhẹ.
Có vẻ như y giận thật rồi, không khách sáo như vậy mà.
Giải Hằng Không ngã ra đất, lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng, không để ý đến cơn đau mà ngước mắt lên nhìn kẻ đầu sỏ…
Tống Chiếu Ẩn đứng trước tấm đệm mềm sửng sốt một lát, như thể đang ngạc nhiên sao mình lại có thể đá văng một người cao và khỏe hơn mình ra xa ba mét.
Dường như Giải Hằng Không đã bị biểu cảm của y làm cho thích thú, đột nhiên trầm giọng bật cười nhưng trong giọng điệu lại mang theo chút lạnh lùng.
Tống Chiếu Ẩn khẽ cau mày nhưng chưa đến nửa giây sau đã thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, y cụp mắt nhìn lồng ngực trần trụi của mình, sau đó xoay người đi về phía chiếc áo đang đặt trên ghế dài.
Mặc dù gầy yếu nhưng khung xương cũng là của alpha, vậy nên sau lưng Tống Chiếu Ẩn còn đẹp hơn phía trước một chút. Vai rộng eo hẹp, tỷ lệ hoàn hảo, đường sống lưng như một luồng ánh sáng uốn lượn chạy xuống phần mông được bọc trong chiếc quần, còn có cả hõm lưng (*).
(*) hõm lưng ở đây chỉ hõm Venus: là hai điểm lõm đối xứng nhau ở phần thắt lưng, nối liền với xương chậu và vùng eo ở phần hông. Đây được xem là một nét đẹp bí ẩn trên cơ thể, tạo nên sự quyến rũ và hấp dẫn. Tuy nhiên, không phải ai cũng có hõm Venus vì nó có thể do di truyền hoặc bẩm sinh. Ở nam giới thì hõm Venus được biết đến với tên là hõm Apolo.Vừa mới ngước mắt lên, tiếng cười trầm thấp của Giải Hằng Không liền dừng lại. Cũng không phải là do hắn có suy nghĩ sàm sỡ, bị ám ảnh bởi tình dục và bị thu hút bởi vòng eo thon thả của Tống Chiếu Ẩn, mà là vì hắn nhìn thấy một hình xăm to bằng một nắm tay em bé ở chỗ hõm lưng bên phải của Tống Chiếu Ẩn.
Đó là một con chim bồ câu trắng đang đậu trên ngọn cây.
Ở Bồ Câu Trắng, tất cả những sát thủ có mật danh đều sẽ có hình xăm độc nhất của Bồ Câu Trắng. Đối với những đứa trẻ đang được huấn luyện mà nói, đó là truyền thống, là nghi thức và cũng là tín ngưỡng. Chỉ khi vượt qua mọi khóa huấn luyện, hoàn thành mọi thử thách và giành chiến thắng trong bài kiểm tra cuối cùng sau năm năm mới có đủ tư cách để xăm một chú chim bồ câu trắng thuộc về mình, có được tự do và năng lực.
Giải Hằng Không nhớ lại sáu năm trước lúc hắn vượt qua bài kiểm tra và lấy được tư cách bước vào phòng xăm hình, thật ra hắn cũng không kích động lắm mà ngược lại rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi lơ đãng. Khi thợ xăm alpha nữ hỏi hắn muốn kiểu dáng gì, hắn còn không trả lời mà chỉ thất thần nhìn chằm chằm vào bàn tay trái vừa đặt súng xuống của mình.
Hắn đã bắn chết sĩ quan huấn luyện, đạt được điểm cao nhất và nhận được xếp hạng A+.
Giải Hằng Không vẫn luôn im lặng, cuối cùng, cô gái trẻ đó lấy một cuốn catalog ra đưa cho hắn, có đủ loại hình dáng chim bồ câu tung cánh bay, vừa xinh đẹp vừa phô trương nhưng Giải Hằng Không vừa nhìn đã thấy chú chim bồ câu trắng nhỏ đậu trên ngọn cây kia.
Hắn chưa từng nghĩ rằng hoa văn đặc biệt này là của Tống Chiếu Ẩn.
Nhưng sự thật lại cứ trùng hợp như thế đấy.
“Đây là đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của Tống Chiếu Ẩn kéo suy nghĩ của Giải Hằng Không trở lại, y đã mặc áo xong, đứng trước mặt Giải Hằng Không và nhìn xuống từ trên cao.
Giải Hằng Không chống người định đứng dậy nhưng vết thương trên bụng rõ ràng không hề nhẹ, đau đến mức hắn không nhịn được rít lên một tiếng. Tống Chiếu Ẩn trước mặt nghe thấy tiếng thì tiến lên một bước, tựa như muốn tới đỡ hắn, Giải Hằng Không cũng làm bộ làm tịch nhưng lại suýt ngã ra sau, giây tiếp theo, hắn được một cánh tay gầy gò đỡ lấy, cũng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông hổ phách.
“Xin lỗi.” Tống Chiếu Ẩn nói, y cụp mắt xuống, hiếm khi có một chút áy náy, lông mày Giải Hằng Không hơi chuyển động, còn chưa kịp mở miệng lại nghe thấy y bổ sung thêm một câu: “Nhưng anh không nên động tay động chân trong lúc tôi đang ngủ.”
Giải Hằng Không: “…”
Chuyển đến môi trường mới, Tống Chiếu Ẩn không thể hiện ra sự kháng cự mà ngược lại còn thích nghi rất tốt, như thể biết nơi này là nơi trước đây y từng sống.
Biệt thự Ánh Dương là tòa nhà độc lập được xây dựng đặc biệt cho M001. Có diện tích hơn 100 mét vuông, còn có một bãi cỏ rộng lớn, chính là bãi cỏ mà Giải Hằng Không nhìn thấy từ cửa sổ ký túc xá. Một bên là phòng lưu trữ dành cho những đối tượng thí nghiệm nguy hiểm, một bên là nơi cư trú của các lính canh của viện nghiên cứu. Ở giữa còn có một không gian khép kín khổng lồ, chính là khu vực kiểm tra mô phỏng cảnh tượng mà giáo sư Donner đã nhắc đến trước đó, dùng để kiểm tra các khả năng chiến đấu khác nhau của đối tượng thí nghiệm.
Xung quanh biệt thự Ánh Dương không có lính canh alpha nhưng lại có một tấm lưới bạc cao gần ba mét bao quanh tòa nhà và bãi cỏ, phía trên là một trong những nguồn năng lượng cốt lõi của mặt trời nhân tạo, hoàn toàn là một cái lồng khác.
Máy báo động và máy cảm biến cứ cách ba bước có một cái, xung quanh lưới điện còn có một vài vũ khí sát thương, mức độ nghiêm ngặt không thua gì phòng quan sát nhưng Giải Hằng Không cũng không lo lắng lắm.
Máy móc vận hành theo quy luật sẽ dễ đối phó hơn nhiều so với binh lính được huấn luyện bài bản.
Khi tâm trí của Tống Chiếu Ẩn ngày càng trưởng thành cũng là lúc ngày càng trở nên trầm lặng và ngày càng gần với sát thủ Z trong ấn tượng của Giải Hằng Không hơn, lạnh lùng cao ngạo, chịu bị đá một cái cũng không đổi lại được sự vui vẻ của y.
Nhưng Lâm Na thì ngược lại đã hỏi thăm Giải Hằng Không nhiều hơn, thấy hắn bị thương thì đưa hắn đến phòng y tế làm kiểm tra toàn diện. Giải Hằng Không vừa thấy cabin y tế là đau đầu, chỉ cần hắn nằm vào trong đó, thân phận alpha sẽ lập tức bị bại lộ, vì thế nên hắn chỉ để bác sĩ xử lý mỗi cái tay bị gãy xương của mình mà thôi.
“M001 có lẽ vừa mới thức tỉnh khả năng tấn công trong tiềm thức, lần sau anh cứ làm việc thẳng trên máy tính là được, đừng lại gần anh ấy quá.” Lâm Na nói, dừng lại một lát lại mỉm cười hỏi: “Nhưng có phải là anh chọc anh ấy tức giận rồi không, tôi thấy anh ấy dường như không còn thích anh nữa.”
Giải Hằng Không không trả lời, trong lòng thầm nghĩ đợi anh ấy nhớ ra mình là ai chỉ sợ ra tay còn tàn nhẫn hơn, cho hắn nổ tung một phát cũng không phải là không có khả năng.
“Trẻ nhỏ lớn rồi, không còn nghe lời.” Giải Hằng Không nhún vai.
Lâm Na phụt cười một tiếng. Lần đầu gặp Giải Hằng Không và bị vẻ ngoài của hắn làm cho kinh ngạc, thật ra trong lòng cô cũng hơi sợ hãi, luôn cảm thấy trên người beta mới đến này có một cảm giác sắc bén mà chỉ có alpha mới có và không dễ tiếp cận. Nhưng sau này trong quá trình chung sống, thi thoảng Giải Hằng Không cũng sẽ nói đùa vài câu, cộng thêm một vài sự trẻ con hắn bộc lộ ra lúc ở chung với M001 đã làm làm tiêu tan đi cảm giác sắc bén kia, Lâm Na cũng có thêm một chút thiện cảm với hắn.
“Dựa theo tuổi trí tuệ thì hiện tại anh ấy đang ở độ tuổi thanh niên, trẻ em ở giai đoạn này đang ở trong thời kỳ nổi loạn, quả thật rất dễ nổi giận và khó dỗ, nhưng việc này đã dễ thở hơn nhiều so với trạng thái mất kiểm soát của anh ấy rồi.” Lâm Na nói.
Nghĩ đến sức sát thương mà M001 bộc phát ra khi mất kiểm soát, cô không khỏi thể hiện một chút biểu cảm sợ hãi, cô từng chứng kiến M001 bẻ gãy cổ một alpha chỉ bằng hai ngón tay, sát khí lạnh lùng đó chỉ cần nghĩ đến thôi là cô đã không nhịn được khiếp sợ.
Giải Hằng Không nghiền ngẫm ba chữ “mất kiểm soát” này, sau khi bị đạp một cú như vậy, hắn cũng đã tin vào lời nhắc nhở trong nhiệm vụ. Quả thật có sức phá hoại cực cao, cú đá này không lấy mạng hắn hoàn toàn là bởi vì lúc đó Tống Chiếu Ẩn vẫn đang nằm, vẫn chưa dùng hết sức.
Vậy nên muốn đưa Tống Chiếu Ẩn đi thì nhất định phải cần sự phối hợp của y, hơn nữa phải bảo đảm y sẽ không đột nhiên mất kiểm soát, không biết ai là địch ai là bạn. Hắn còn đang suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thì đột nhiên lại nghe thấy Lâm Na nói: “Vết thương của anh chưa lành, mấy ngày tới trước hết đừng đến biệt thự Ánh Dương nữa, để tránh xảy ra tai nạn khác.”
“Không được.” Hai mắt Giải Hằng Không cong lên, nhìn Lâm Na nói: “Để phụ nữ đương đầu với nguy hiểm không có trong quy tắc ứng xử của tôi.”
Lâm Na bị nụ cười trong mắt hắn làm cho ngẩn người trong chốc lát, cảm thấy hoảng loạn trong lòng, lỗ tai cũng nóng lên: “Anh nghỉ ngơi cho tốt trước đã, tôi sẽ bảo Châu mở thiết bị trị liệu để xử lý vết thương cho anh.”
Nói xong, cô bước ra khỏi phòng, một lúc sau, bác sĩ tên Châu bước vào, bật thiết bị vật lý trị liệu trong số các thiết bị y tế lên cho hắn, bảo hắn nằm xuống rồi lại đi ra ngoài.
Vết thương không nghiêm trọng nhưng quả thật có hơi đau, đau đến mức khiến cho tâm trạng hắn không vui, vậy nên để làm cho tâm trạng của mình tốt hơn một chút, hắn cũng không từ chối.
Lâm Na và Châu xem như khá thân thiết, Giải Hằng Không có thể nghe thấy bọn họ trò chuyện ở bên ngoài, cũng nắm được một ít tin tức hữu ích.
Những con “chuột bạch” hình người trong phòng thí nghiệm đang rất nguy cấp, hai ngày nữa A Xuân sẽ rời khỏi phòng thí nghiệm để nhận thêm thể dự bị mới nhất, ngoài việc mang một số lính canh theo thì cũng sẽ mở một lối đi ra thế giới bên ngoài.
Đây trái lại là một cơ hội.
Giải Hằng Không thầm cân nhắc trong lòng, việc đầu tiên cần làm vẫn là phải dỗ dành Tống Chiếu Ẩn.
Tống Chiếu Ẩn, Tống Chiếu Ẩn, một Tống Chiếu Ẩn tức giận.
Giải Hằng Không thật sự không biết dỗ trẻ con, tuổi thơ không có gì để kể của hắn càng không thể dùng để tham khảo.
Máy vật lý trị liệu phát ra những tiếng ù ù trầm thấp, xúc cảm ấm áp xua tan đi cơn đau nhưng lại khiến cho Giải Hằng Không cảm thấy mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại chợp mắt, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng cười mơ hồ của phụ nữ, trong lúc mơ màng, dường như hắn đã mơ về cảnh tượng lần đầu tiên gặp Z năm mình chín tuổi.
Giải Hằng Không sinh ra ở khu 8, cha hắn Giải Xuyến là cấp dưới của Khang Sắt, một tay buôn vũ khí đạn dược trong chợ đen ở khu 8. Hành tung của gã bí ẩn quanh năm, gần như là nuôi thả hắn, kể từ khi nhớ được đến nay, hắn luôn di chuyển chỗ ở qua khắp các tụ điểm giải trí chợ đen dưới lòng đất, lớn lên trong đủ nơi tốt xấu lẫn lộn, ăn chơi sa đoạ.
Điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và những đứa trẻ mồ côi lang thang ở khu 8 có lẽ là hắn không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, còn có một món đồ chơi có thể hù dọa người khác —— súng.
Giải Xuyến đã đưa cho hắn sau một lần say rượu, nói rằng để hắn tự vệ nhưng lại chưa từng dạy hắn cách nổ súng.
Mùa đông năm đó, Giải Xuyến làm được một cuộc làm ăn lớn nên trở về một lần hiếm hoi, lại còn cười với Giải Hằng Không. Sau đó, gã ở trong sòng bạc ba ngày ba đêm, sau khi rời khỏi bàn đánh bạc, trên mặt chỉ còn lại vẻ tức giận, đạp Giải Hằng Không ra, ôm một omega về phòng rồi nhốt hắn bên ngoài.
Giải Hằng Không ngồi ở cửa, lắng nghe những tiếng kêu khóc yếu ớt mà hắn nghe không hiểu được truyền ra từ bên trong, còn có cả tiếng chửi rủa và thở dốc mà hắn quen thuộc, mãi cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên rồi đột nhiên dừng lại. Giải Hằng Không bỗng nhiên ngửi thấy một mùi gỗ thông rất nhạt, hoàn toàn không hợp với bầu không khí bẩn thỉu xấu xa, nồng nặc và hỗn loạn ở nơi này.
Hắn cầm món đồ chơi của mình đi đến cửa, khi cửa mở ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một đôi chân dài, sau đó mới là khẩu súng còn bốc khói đang kề bên chân, nhìn lên chút nữa là khuôn mặt của một chàng trai trẻ đẹp trai với đôi mắt xanh xám tĩnh lặng như mặt hồ.
Khiến cho Giải Hằng Không nhớ đến khoảng trời nhỏ mà hắn thường nhìn lên từ cửa sổ trên gác xép.
Khi ánh mắt chạm nhau, Giải Hằng Không thấy y hơi nhíu mày trong giây lát, sau đó chàng trai cúi người xuống, lấy đi món đồ chơi từ trong tay hắn.
“Đây không phải là thứ mà cậu nên chơi.” Y nói.
Có lẽ là vì mùi thơm trên người y, Giải Hằng Không không hề kháng cự mà vẫn nhìn y, nhìn y không biết lấy một con thỏ bông màu xám hồng cỡ lòng bàn tay từ đâu ra rồi nhét vào tay mình: “Trẻ con nên chơi đồ mà trẻ con nên chơi.”
Đợi đến khi người kia đi rồi, Giải Hằng Không mới biết y là sát thủ, là hung thủ giết cha hắn, cũng là kẻ đầu sỏ khiến cho hắn trở thành trẻ mồ côi.
Giải Hằng Không cụp mắt nhìn con thỏ kia một lúc, là một con thỏ cụp tai, cũng coi như khá là đáng yêu nhưng hắn vẫn ném con thỏ màu xám hồng ra ngoài cửa sổ, nhặt một khẩu súng mới có đạn từ bên cạnh thi thể của Giải Xuyên lên.
Alpha cả người trần truồng bị bắn chết bằng một phát đạn, omega vẫn còn sống nhưng đã ngất đi vì sợ hãi, khi tỉnh lại trên người còn đang đắp một tấm chăn.
Lúc Giải Hằng Không tỉnh lại, trên người cũng đắp một tấm chăn, mùi hương thoang thoảng vẫn còn đọng lại trên chóp mũi, hắn vô thức nín thở cau mày, sau đó nhanh chóng nhận ra mình đang ở đâu.
Có lẽ loại thuốc Châu đưa cho hắn dùng có tác dụng an thần và thôi miên, nếu không thì hắn sẽ không thể ngủ đi trong môi trường này, thậm chí còn mơ một giấc mơ.
Nhìn thời gian một cái, hắn cũng chỉ ngủ chưa đến hai mươi phút, một đợt điều trị bằng máy vật lý trị liệu vừa kết thúc.
Lúc đi ra ngoài đã không còn ai nên Giải Hằng Không định rời đi, vừa mở cửa lại đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện từ trong góc truyền đến.
“Tôi thấy cái này khá là dễ thương, nếu như cô không thích cái này thì tháng sau tôi lại mang cho cô vài thứ khác.”
Đó là một giọng nam mộc mạc mang theo chút lấy lòng.
“Không cần đâu, các cậu ra ngoài thu mua vật tư, nếu như cậu bị phát hiện mua những thứ này sẽ rất phiền toái.” Châu nói: “Không cần đưa cho tôi những thứ này nữa, tôi…”
Thấy Giải Hằng Không xuất hiện ở cửa, sắc mặt của Châu có hơi lúng túng, sau đó lại mỉm cười đi về phía này hai bước: “Không, cậu tỉnh rồi à.”
Chỉ cần ngửi mùi pheromone mang theo sự mập mờ kia thôi, Giải Hằng Không cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Alpha mặc áo khoác lính canh ở đối diện lại cau mày, nhìn chằm chằm Giải Hằng Không với sắc mặt không hề sợ hãi. Việc phân công nhiệm vụ trong viện nghiên cứu cực kỳ rõ ràng, trừ trường hợp đặc biệt ra, lính canh không được phép đi qua khu vực vượt quá phạm vi phụ trách của mình, đồng thời phải tránh tiếp xúc với các nhà nghiên cứu. Vì vậy, alpha chỉ liếc hắn một cái đã nói với Châu rằng sẽ rời đi trước.
Khi ánh mắt của Giải Hằng Không rơi vào con thỏ bông màu hồng trong tay Châu, ánh mắt đó đã lay động trong giây lát.
“Cậu khoẻ hơn chút nào chưa?” Châu hỏi.
Để ý tới ánh mắt của Giải Hằng Không, trên mặt cô hiện lên một chút xấu hổ và khó xử, Giải Hằng Không thu tầm mắt lại, cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn.”
Hắn không phải là người hóng hớt và tò mò, so với việc hóng hớt tình cảm của người khác thì hắn còn để tâm lời vừa rồi alpha kia nói rằng sẽ ra ngoài trong vài ngày tới hơn, vậy nên gã là đội viên của tiểu đội chịu trách nhiệm vận chuyển vật tư.
“Thế thì tốt.” Châu nói.
Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng: “Cái này cho tôi đi.”
“Hả… cái này?” Châu nhìn con thỏ màu hồng.
“Ừm.” Giải Hằng Không gật đầu: “Không phải cô không thích sao?”
Châu hơi kinh ngạc, dù có nhìn thế nào cũng cảm thấy một người với vóc dáng cao lớn như Tần Không không giống như sẽ thích một con thỏ, nhưng hắn đã nói rồi thì Châu cũng không từ chối, đưa con thỏ bông cho hắn: “Cậu thích à?”
Giải Hằng Không nhận lấy, nở một nụ cười: “Trẻ con thích chơi.”
Giải Hằng Không cầm con thỏ màu hồng này đi, ngay lúc bước vào vườn hoa của toà nhà, chuông báo động đột nhiên vang lên, đèn đỏ lóe sáng, mùi gỗ thông nồng nặc mang theo sự công kích ập về phía hắn.
Trái tim Giải Hằng Không run lên, lúc đang định lùi về sau thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thét đau đớn từ bên trong truyền đến, là Tống Chiếu Ẩn.
Hắn nhấc chân chạy về phía phòng ngủ có mùi nồng nặc nhất, vừa mở cửa ra, một bóng đen mơ hồ lướt qua, trong nháy mắt hắn đã bị Tống Chiếu Ẩn lao ra xô ngã ra sau, pheromone cấp S mang theo sự công kích khiến cho gáy hắn nóng bừng, từng cơn rùng mình trào dâng trong cơ thể.
Giải Hằng Không giơ tay đánh trả theo bản năng nhưng Tống Chiếu Ẩn đã nhanh hơn hắn, lòng bàn tay như kìm sắt vòng tay hắn ra sau đè lên tường. Vành mắt Tống Chiếu Ẩn đỏ hoe, con ngươi màu xanh xám đã chuyển sang màu xanh coban trong suốt, sáng đến mức khiến cho tim Giải Hằng Không run lên, khoảng trời đó đang đè lên người hắn.
Cảm giác nguy cơ khi hơi thở bị chặn lại đã kích thích hắn nhả pheromone ra một cách không kiểm soát. “Uỳnh” một tiếng, máy cảm biến và camera ở gần bọn họ nhất đã nổ tung dưới tác động của sức ép vô hình, con thỏ màu hồng kia cũng bị văng ra xa.
Mùi băng tuyết và gỗ thông nhanh chóng hoà vào nhau, cơn đau vừa mới được làm dịu ở chỗ bị thương của Giải Hằng Không đột nhiên tăng lên. Cơn đau đã hoàn toàn châm ngòi cho tính hung hãn của Giải Hằng Không, lúc hắn đang chuẩn bị đánh lại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn và điềm tĩnh của Tống Chiếu Ẩn: “Alpha?”
—
Không: Cũngđột ngột thật đấy.Tống:?