*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.—
“Sau khi kiểm tra đã có thể xác định hộp vũ khí bị vỡ là do thủy tinh tổng hợp bị giòn hoá cục bộ ở nhiệt độ thấp, đồng thời phát nổ ngay sau khi bị ngoại lực tác động. Việc này giống với nguyên nhân khiến cho kho vũ khí bằng kính trong phòng mô phỏng cảnh tượng bị vỡ, bao gồm cả cửa chống đạn ở khu vực xét nghiệm cũng giống như vậy.”
“Sóng năng lượng pheromone được phát hiện bởi máy dò mini mà chúng tôi cấy vào lớp da dưới tuyến thể của cậu ta cũng khớp với năng lượng pheromone thu thập trên kính trước đó.”
“Có thể xác định rằng pheromone của cậu ta có thể thay đổi nhiệt độ, thậm chí còn có thể bám vào vật thể và ảnh hưởng đến vật thật.”
Nghe xong báo cáo của nhân viên xét nghiệm, hai mắt Thái Húc mở to như chuông đồng: “Trời, trên đời thật sự có người có pheromone có thể phá vỡ truyền thống và ảnh hưởng đến ngoại vật sao? Thậm chí còn chưa trải qua tăng cường bởi virus gamma nữa.”
Mặc dù đã xem toàn bộ cuộc kiểm tra và chuẩn bị tâm lý sẵn từ lâu nhưng khi nhìn thấy dữ liệu giám sát thật, cậu ta vẫn kích động đến đỏ bừng mặt: “Thật sự không ngờ được sự tiến hóa mà chúng ta dành hết tâm huyết theo đuổi đã được thai nghén một cách tự nhiên.”
“Điều này cũng chứng tỏ rằng phương hướng nghiên cứu của chúng ta là chính xác.” Thái Húc tiếp lời, vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lâm Na, nhận ra cô đang thất thần nhìn dữ liệu trên màn hình điện tử.
“Na Na, cô sao vậy? Mệt rồi à?”
“Không sao.” Lâm Na lấy lại tinh thần, lắc đầu, tiếp tục sắp xếp hồ sơ về đối tượng thí nghiệm trong tay.
Lúc nghe thấy một nhà nghiên cứu hỏi ý kiến có cần tiêm thuốc EVO cho “Tần Không” hay không, động tác trên tay Lâm Na hơi dừng lại. Ánh mắt cô quét qua thiết bị thí nghiệm, đặt vào người “Tần Không” đang bị dòng điện trên màn hình điện tử đánh ngã xuống đất.
“Không thể đoán trước được virus gamma trong cơ thể cậu ta sẽ xảy ra những thay đổi gì, lỡ như phá hủy tế bào ban đầu thì ngược lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què. Để đảm bảo an toàn thì tạm thời sẽ không tính đến việc tiêm thuốc.” Donner cân nhắc rồi nói: “Sau khi hoàn thành bài kiểm tra cơ bản, cứ quan sát đặc điểm của tuyến thể cậu ta trước đã.”
Sắp xếp của Donner cũng không ngạc nhiên mấy, tâm trạng Lâm Na có một chút phức tạp nhỏ xíu nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng cô đang lặng lẽ thở phào một hơi.
Nhưng cho dù “Tần Không” tạm thời không gặp nguy hiểm về tính mạng thì sau đó những thứ chào đón hắn cũng là những đợt nghiên cứu và kiểm tra tàn khốc. Là một mục tiêu nghiên cứu, hoàn cảnh của hắn sẽ chỉ càng khó khăn hơn.
Dù sao thì đôi khi, việc giá trị của bản thân bị người có mưu đồ phát hiện chẳng phải chuyện gì tốt lành. Cũng giống như M001, bởi vì đặc biệt nên đã thu hút sự chú ý, cũng bởi vì quan trọng nên đến bây giờ vẫn không thể chạy thoát khỏi số phận.
Giải Hằng Không, người cũng đang không thể chạy thoát khỏi số phận, lúc này đang nằm yên lặng.
Khi kim sinh thiết chọc vào tuyến thể, ý thức của Giải Hằng Không đột nhiên tỉnh táo lại, hắn giải phóng pheromone ra trong vô thức nhưng lại bị cản trở, giống như có thứ gì đó đang chặn ở lối ra.
“Thả lỏng đi, không sao đâu.” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Châu?
Ngay sau đó, Giải Hằng Không cảm nhận được một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt hắn, mùi hương gỗ nhàn nhạt tỏa ra, giống như một cơn gió lạnh nhẹ nhàng xuyên qua rừng thông.
Trong không khí mang theo yếu tố xoa dịu, tuyến thể căng thẳng của Giải Hằng Không từ từ thả lỏng. Mặc dù trước mặt tối đen như mực nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng kêu trầm thấp của dụng cụ thí nghiệm và cả âm thanh máy móc điện tử khi vận hành thông minh.
Ý thức vẫn chưa rơi vào hôn mê của Giải Hằng Không còn đang suy nghĩ, nếu như đoán không sai thì bây giờ hẳn là đang làm xét nghiệm sinh thiết gì đó cho tuyến thể của hắn.
Cảm giác tuyến thể alpha bị vật lạ xâm nhập không khác gì với với cảm giác bị chọc hậu môn, mang lại sự khó chịu dữ dội khiến người ta vô thức chống cự.
Bảo sao những lần trước Tống Chiếu Ẩn cứ cau mày.
May mà cũng không đau lắm.
Giải Hằng Không được xịt thuốc làm dịu lên khắp mặt, suy nghĩ của hắn lúc này giống như một đám mây, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ không đâu vào đâu rằng liệu cây kim này có phải là cây đã đâm xuyên tuyến thể của Tống Chiếu Ẩn trước đó hay không.
Nếu là vậy… thì cũng chẳng ra làm sao…
Cũng không thể xem như giao hợp tuyến thể gián tiếp.
Giao hợp tuyến thể là cái quái gì?
Giải Hằng Không suýt nữa là bị mình chọc cười, hắn ngửi mùi thuốc làm dịu với hương gỗ dịu nhẹ, sau gáy sinh ra cảm giác khô nóng yếu ớt, hắn đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy tuyến thể sau gáy Tống Chiếu Ẩn.
Lần thứ hai Z xuất hiện tại nhà gỗ thông, y đã trở thành sĩ quan huấn luyện mới của Bồ Câu Trắng.
Giải Hằng Không không hề biết chuyện, hắn vẫn huấn luyện và nghỉ ngơi như thường lệ, nửa đêm không ngủ được nên trèo lên mái nhà ngắm vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời.
Cuối thu, mây đen ùn ùn kéo đến, gió đêm mát mẻ yên tĩnh, ánh trăng như phủ lên một lớp bụi mỏng, cũng tĩnh mịch y như vậy.
Đến khi mây đen che phủ hoàn toàn mặt trăng, núi rừng chìm trong bóng tối, ngay lúc này, Giải Hằng Không đã nhìn thấy nhà gỗ thông tỏa ra ánh sáng màu cam.
Không thể nói rõ vì sao, tóm lại khi lấy lại tinh thần, hắn đã đi theo ánh sáng đến gần khoảng sân nhỏ, ánh đèn đã tắt, xung quanh lại trở lại vẻ yên tĩnh và tối tăm.
Hắn đã đến đây rất nhiều lần, đến mức có thể nhắm mắt mò mẫm đi vào. Thế nhưng lần này lại dừng lại bên ngoài vài mét, do dự không đi về phía trước, cuối cùng cho đến khi bên trong tuyền đến tiếng mở cửa cực kỳ nhỏ thì hắn mới trèo vào trong.
Vừa vào nhà của Z, một cơn gió mang theo hơi nóng khẽ khàng ập vào hắn, Giải Hằng Không lập tức tránh đi, giơ khuỷu tay lên tấn công bóng người trong bóng tối, đồng thời quét đôi chân dài qua tấn công vào nửa người dưới của đối phương.
Người đang ẩn nấp trong bóng tối dường như đoán trước được động tác của hắn nên đã dùng đầu gối ngăn chặn đòn tấn công, cánh tay vắt ngang phía trước chặn thế tấn công của hắn lại, vòng tay ra sau đẩy và kéo để di chuyển cơ thể, sau đó đánh vào sau lưng Giải Hằng Không.
Giải Hằng Không khịt mũi khinh thường một tiếng, hai tay dùng sức thoát ra khỏi sự khống chế của y. Khi xoay người lại, Giải Hằng Không nhận ra có giọt nước vẩy vào mặt theo sự chuyển động của bóng đen nhưng khi khuỷu tay của hắn sượt qua trước người cái bóng lại có cảm giác tiếp xúc với cơ bắp mịn màng.
Người đàn ông này đang để trần thân trên, trên người vẫn còn ẩm ướt và đầy hơi nước, như thể vừa mới đi ra khỏi dòng nước.
Người đàn ông giơ chân thực hiện một cú đá vòng cầu (*) trong lúc tránh đi, khi Giải Hằng Không xoay người vòng ra sau, lúc túm lấy cổ tay y định giữ y lại thì đột nhiên ngửi thấy mùi gỗ thông rất nhạt trong hơi nước.
(*) đá vòng cầu hay roundhouse kick: là một cú đá trong đó người tập nâng đầu gối trong khi xoay bàn chân và thân đỡ theo chuyển động hình bán nguyệt, duỗi thẳng chân bằng phần dưới của ống chân và/hoặc mu bàn chân.“Z?” Hắn không nhịn được lên tiếng.
Người đàn ông trong bóng tối dừng lại một lát, Giải Hằng Không bèn nắm lấy cổ tay y, thúc vào sau lưng y.
Ngay lúc này, ánh đèn đã nhảy cầu dao đột nhiên sáng lên, cả hai người đều nheo mắt vì ánh sáng chói lóa.
Giải Hằng Không thích nghi với ánh sáng xong thì thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là tấm lưng trần trắng bóc của Z. Tuyến thể hơi nhô lên sau gáy y đang tràn ra một giọt nước tròn trịa, giống như một viên ngọc trai rực rỡ chói mắt.
Giải Hằng Không ngửi được mùi gỗ thông quen thuộc nơi chóp mũi, cảm thấy nó quá chói mắt, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn đưa tay lau đi ánh sáng của nó.
Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp buông tay thì Z đã liếc mắt nhìn hắn sau khi thích nghi với ánh sáng. Trong quá trình di chuyển, những giọt nước ở đuôi tóc y trượt xuống, làm vỡ viên ngọc trai rồi trượt xuống dọc theo sống lưng.
Giải Hằng Không cụp mi xuống, ánh mắt đi xuống thắt lưng theo giọt nước chảy xuống, để lại một vệt ẩm ướt trên góc hình xăm lộ ra, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm.
Hình xăm.
Hình xăm của sát thủ cấp A.
Giải Hằng Không đột nhiên rất muốn xem xem hoa văn đó trông như thế nào.
Nghĩ như vậy, hắn đã duỗi ngón tay ra, sắp sửa móc vào mép khăn tắm, đến khi nghe thấy Z gọi tên mình với giọng điệu nghi hoặc, hắn mới ngước mắt lên nhìn vào mặt y lần nữa.
Z cau mày rất khẽ, dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của hắn và kéo dài khoảng cách với hắn.
“Sao cậu lại ở đây?” Z hỏi.
“Đèn sáng.” Giải Hằng Không vân vê ngón tay, ánh mắt lại rơi vào lồng ngực trần trụi của y, vết sẹo đan xen, giọt nước rải rác khắp nơi, làm nổi bật lên hai điểm màu hồng thẫm.
Trái cổ của Giải Hằng Không lăn xuống một cái không rõ ràng, đồng thời cảm thấy tuyến thể sau gáy mình mơ hồ nóng lên.
Có lẽ di chứng của việc phân hoá lại tái phát cùng với sự xuất hiện của Z, loại từ trường kỳ lạ đó, suy nghĩ không dứt ra được kèm theo sự buồn bực khó chịu chiếm trọn tâm trí hắn.
Giải Hằng Không vừa khó chịu không tả nổi vừa bị Tống Chiếu Ẩn hấp dẫn một cách không thể kiểm soát, thậm chí hôm nay còn có thể vì một cuộc xét nghiệm sinh thiết mà nhớ lại rõ ràng dáng vẻ của Tống Chiếu Ẩn lúc đó.
Khi xét nghiệm kết thúc, hiệu quả của thuốc làm dịu cũng biến mất theo đó. Sự xuất hiện của Donner đã cắt ngang ký ức của Giải Hằng Không, còn có cả Lâm Na và nhà nghiên cứu khác đi cùng.
Vết thương trên người Giải Hằng Không đều đã được chữa trị và băng bó, trên người cũng mặc quần áo sạch sẽ nhưng xiềng xích trên tay chân vẫn còn đó.
Xem ra biểu hiện của hắn trong suốt quá trình kiểm tra đã khiến cho bọn họ rất sợ hãi, cho dù hắn có ở trong cabin y tế cũng không thể yên tâm.
Donner nở nụ cười có thể xem như ôn hoà trên môi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá ổn.” Giải Hằng Không nói.
Donner mỉm cười gật đầu: “Về phần cậu, tôi có một vài câu hỏi muốn đặt ra cho cậu.”
Giải Hằng Không hơi kinh ngạc với dáng vẻ thân thiết này của ông, thầm nghĩ giá trị của mình chắc là khá cao, xem ra có thể sánh ngang với Tống Chiếu Ẩn, có đủ tư cách được đánh số hiệu M002.
Giải Hằng Không cử động chân mày, ra hiệu ông nói ra nghe thử xem.
“Cậu hiểu rõ bao nhiêu về pheromone của mình?” Donner hỏi.
Giải Hằng Không mỉm cười không nói gì.
Donner đã đoán trước rằng hắn sẽ không hợp tác, thế là lại nói tiếp: “Vết thương hiện tại của cậu cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như cậu hợp tác với tôi trả lời xong sớm thì tôi mới có thể để cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Nụ cười của Giải Hằng Không không thay đổi: “Ông đang đe dọa tôi à?”
“Không đến mức đó, chỉ là thương lượng thôi, mong cậu hợp tác với tôi.” Donner vẫn cười tít mắt nhưng Lâm Na ở bên cạnh lại đột nhiên cau mày, dường như lúc này cô mới làm quen với “Tần Không” một lần nữa, một “Tần Không” với nụ cười lịch thiệp nhưng lại có khí thế khiến người khác sợ hãi.
“Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, ông trả lời một câu hỏi của tôi trước đã.” Giải Hằng Không nói.
“Cậu nói đi.” Donner nói.
“Làm sao ông biết được pheromone của tôi khác với người thường?” Giải Hằng Không hỏi.
Donner ngược lại rất thẳng thắn: “M001 từng đề cập với tôi, nói rằng hình như pheromone của cậu có khả năng ảnh hưởng đến nhiệt độ không khí. Quả thật chúng tôi đã kiểm tra ra được năng lượng pheromone trên kính của kho vũ khí trong phòng mô phỏng cảnh tượng, nếu như đoán không sai thì chắc là cậu đã lợi dụng nhiệt độ thấp để làm giòn kính chống đạn.”
Nụ cười trên mặt Giải Hằng Không vẫn giữ nguyên, dường như rất hài lòng với câu trả lời này, cũng không phủ nhận những gì Donner nói.
“Cậu còn câu hỏi nào không?” Donner hỏi.
Giải Hằng Không lắc đầu: “Những gì tôi biết giống với M001, pheromone của tôi quả thật có thể ảnh hưởng đến nhiệt độ.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Không nhớ.”
Donner nhìn hắn, không hề lăn tăn liệu hắn có nói dối hay không mà lại hỏi: “Lúc phân hoá thành alpha cậu bao nhiêu tuổi? Khi phân hóa có hiện tượng gì đặc biệt không? Nói cách khác là lúc cậu giải phóng pheromone ra có cảm giác gì đặc biệt không?”
Giải Hằng Không trả lời từng cái một, cực kỳ lời ít ý nhiều.
“13 tuổi, đau, lạnh.”
Lâm Na: “…”
Donner cũng hơi cau mày: “Ngoài ra còn gì nữa không?”
“Hết rồi.” Giải Hằng Không nhìn Donner, nói bằng giọng điệu thờ ơ: “Tôi không phải Tần Không thật, chắc là ông biết chứ.”
Donner sửng sốt, khi đối diện với đôi mắt đờ đẫn của Giải Hằng Không thì đột nhiên hiểu ý của hắn.
Hắn không phải là Tần Không thật, không phải một nhà khoa học làm nghiên cứu, cũng không nghiên cứu ra được bất kỳ lý luận có ích nào về tuyến thể của mình mà chỉ có cảm giác trực quan.
Donner cũng không tiếp tục làm khó hắn, sau khi lấy báo cáo sinh thiết xong thì cũng rời khỏi đây, dù sao người cũng ở trong tay ông, sau này bất kể là nghiên cứu hay kiểm tra đều có thể khống chế được.
“Đợi đã.” Giải Hằng Không đột nhiên gọi Donner lại.
Donner dừng bước: “Còn câu hỏi nào nữa?”
“Dựa theo tính nết của mấy người, tiếp theo đây hẳn là sẽ có một loạt kiểm tra, xét nghiệm và thí nghiệm các thứ.” Giải Hằng Không dùng giọng điệu ung dung, mỉm cười nói toạc ra: “Tôi đồng ý hợp tác với mấy người nhưng tôi có một điều kiện.”
Donner lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt hiện lên chút tán thưởng.
Ngoại trừ M001 ra, đây là người duy nhất không nổi điên phản kháng khi biết tình huống tiếp theo của mình mà lại bình tĩnh thương lượng điều kiện.
“Điều kiện gì?” Ông hỏi.
Giải Hằng Không cười tươi như hoa: “Tôi muốn ở cùng với Tống Chiếu Ẩn.”
—
Cốt truyện đã đi được kha khá rồi, tiếp theo đây sẽ đi tuyến tình cảm!!Đoán xem có bước vào cuộc sống ở chung không!