Việc hít thở khó khăn khiến cho khuôn mặt Annie đỏ bừng, bàn tay trái còn nguyên vẹn đang giãy dụa, cào ra từng vệt máu trên mu bàn tay Giải Hằng Không nhưng vẫn không thể lay động hắn dù chỉ một chút.

“Annie, Annie, em——”

Ánh đèn đột nhiên sáng lên, bước chân vội vã đột nhiên dừng lại khi nhìn rõ khung cảnh trong phòng, Lâm Na trợn mắt không thể tin nổi, thậm chí cô còn lùi lại một bước vì kinh hãi.

“Cứu… em……”

Tiếng kêu cứu yếu ớt của Annie đã kéo linh hồn bay lên trời của Lâm Na trở lại, đưa hai tay ra sau, cảnh giác nhìn chằm chằm Giải Hằng Không: “Không, anh đang làm gì vậy? Mau buông em ấy ra!”

Giải Hằng Không liếc mắt nhìn Lâm Na một cái, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, đồng thời trên tay cũng tăng thêm sức, hơi thở của Annie hoàn toàn bị chặn đứng, miệng há ra một nửa, lưỡi thè ra ngoài, cơ thể không ngừng co giật.

Sắc mặt Lâm Na cực kỳ kinh hãi, lập tức chạy tới nhặt khẩu súng bên cạnh lên, nhắm vào Giải Hằng Không và bóp cò: “Tôi bảo anh buông cô ấy ra!!”

Viên đạn găm vào cánh tay trên của Giải Hằng Không, vết máu đỏ tươi nhuộm đỏ quần áo màu trắng của hắn, ánh mắt Giải Hằng Không sắc lạnh, cổ tay mất đi sức lực, hoàn toàn buông bỏ sự khống chế. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Na đang cầm súng, nở một nụ cười trên mặt: “Kỹ thuật bắn không tệ nha.”

Lâm Na vẫn chĩa súng vào hắn, lần này thì nhắm vào ấn đường của hắn. Giải Hằng Không từ tốn giơ hai tay lên: “Được thôi, tôi đầu hàng.”

Annie nhặt lại được một cái mạng, dùng tay phải ôm cổ, bật ra tiếng rên rỉ đau đớn từ trong miệng. Cô đã không còn sức lực để rời khỏi vị trí bên cạnh Giải Hằng Không nữa, Lâm Na chạy tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: “Annie, Annie, em sao rồi?!”

Annie thở hổn hển khó khăn, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng, bản năng sinh tồn khiến cho cô khom lưng bò dậy, Lâm Na cũng không tuỳ tiện xoay người lại đỡ cô dậy mà là nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại tại tủ thuốc thử ở đằng sau cách Annie một mét.

Cô vừa chĩa súng vào Giải Hằng Không vừa đi về phía tủ thuốc thử, khi nhìn thấy bên trong cái tủ bị hư hại vẫn còn vài ống thuốc thử nguyên vẹn, cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay lúc Lâm Na đưa tay ra lục lọi, Giải Hằng Không đang nửa ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên bật người dậy.

Lâm Na chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh quét qua tai, đồng thời tay phải cầm súng đã truyền đến một cơn đau nhói mãnh liệt.

“A——”

Lâm Na đau đớn hét lên một tiếng, chưa kịp quay đầu lại thì họng súng vẫn còn độ đấm đã kề lên thái dương cô, một tiếng “cạch” khẽ vang lên nhưng tiếng súng như dự đoán lại không vang lên.

Giải Hằng Không cau mày nhưng lại bật cười ngay lập tức.

Xem ra hắn thật sự đã bị sự xui xẻo của Tống Chiếu Ẩn lây nhiễm.

Người khác cầm súng bắn hắn thì có đạn, đến lượt hắn thì hết mất.

Mặc dù vừa mới thoát được một kiếp nạn nhưng Lâm Na cũng không cảm thấy vui vẻ, bởi vì ngay giây sau, Giải Hằng Không đã ném súng đi, vòng cánh tay qua siết lấy cổ cô.

Cảm giác ngạt thở dường như khiến cho thời gian chậm lại, Lâm Na có thể nhìn thấy cơ cánh tay của Giải Hằng Không căng lên vì dùng sức, cũng có thể nhìn thấy máu đang rỉ ra từ miệng vết thương.

Vì bị thương nên Giải Hằng Không không thể siết gãy cổ Lâm Na ngay được.

Việc hít thở khó khăn khiến cho trước mắt Lâm Na là một mảng đỏ tối tăm, cô ra sức giãy giụa hai ba giây, cuối cùng lấy từ trong tủ ra một ống thuốc gây tê, đâm thật mạnh vào cánh tay Giải Hằng Không.

Cảm giác tê dại từ cánh tay lan ra, cơn đau ở vết thương cũng biến mất, Giải Hằng Không cười gằn một tiếng, lực cánh tay đột nhiên thắt chặt——

Cùng lúc đó, lính canh nhận được tín hiệu cầu cứu của Lâm Na cũng vội vàng chạy tới, lao vào phòng thí nghiệm bao vây bọn họ.

Cùng là phòng thí nghiệm nhưng phòng thí nghiệm khu C lại bình yên và yên tĩnh.

Đối tượng thí nghiệm omega nam gần như khỏa thân đang ngủ sâu ổn định trong khoang sinh học, làn da lộ ra ngoài không có vết bầm tím kỳ lạ mà hoàn toàn trắng trẻo khỏe mạnh, cho dù nhắm mắt cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, biểu cảm yên ổn không thấy đau đớn.

Nhưng bên cạnh cậu ta, một đối tượng thí nghiệm trẻ tuổi khác với số hiệu FA09 lại đang nhắm chặt mắt và cau mày đau đớn. Đây là đối tượng thí nghiệm vừa được tiêm thuốc thúc đẩy phân hoá FAC dành cho alpha, hiện tại trải qua giai đoạn phân hóa thành alpha.

Trên màn hình điện tử bên cạnh khoang sinh học, đường lượn sóng màu đỏ tượng trưng cho cấp bậc pheromone không ngừng tăng cao, vượt qua vạch làm chuẩn ghi chữ “A” trên đó.

“Số hiệu F017 đã phân hoá thành omega được một tháng rồi, cấp bậc pheromone kiểm tra ra được là cấp C.” Tiến sĩ Trần liếc nhìn đường cong nồng độ pheromone trên màn hình rồi nói tiếp: “Còn cấp bậc pheromone của alpha FA09 rõ ràng đã vượt qua cấp A.”

“Theo nghiên cứu của tôi, tỷ lệ thành công của thuốc thúc đẩy phân hoá O FOC cao hơn thuốc thúc đẩy phân hoá A FAC nhưng cấp bậc pheromone sau khi phân hoá lại thấp hơn. Hầu như không có cấp A.”

Nghe thấy câu này, Tạ Hình đang ở bên cạnh bà nở một nụ cười mỉm trên mặt: “Cũng có nghĩa là alpha sử dụng thuốc thúc đẩy phân hoá A sẽ có cấp bậc pheromone khá cao.”

“Đúng vậy, theo như số liệu thí nghiệm hiện tại, các đối tượng thí nghiệm phân hóa thành alpha thấp nhất cũng có thể đạt đến mức B+, chỉ cách cấp A một khoảng cách mỏng manh. Điều này có thể là do bản thân M001 là alpha cấp cao, virus gamma dựa vào nền tảng này để tăng cường cấp bậc pheromone của cậu ta, và tác dụng tăng cường này sẽ được giữ lại trong nhóm gen của các đối tượng thí nghiệm phân hoá thành alpha, nhưng với nhóm omega thì sẽ biến mất.”

Tạ Hành gật đầu, nhìn đối tượng thí nghiệm mang số hiệu FA09 dần dần bình tĩnh lại, nở nụ cười trên môi: “Tốt lắm.”

“Tác dụng phụ trái ngược với việc này đó là quá trình cưỡng ép phân hoá thành alpha sẽ dữ dội hơn một chút hơn so với phân hóa thành omega. Ngoài tỉ lệ xuất hiện kỳ mẫn cảm tăng cao ra thì thậm chí còn có thể xảy ra rối loạn pheromone và cả trở ngại trong việc cảm nhận pheromone.”

Tiến sĩ Trần vừa nói vừa dẫn Tạ Hình tiếp tục đi về phía trước, bên trong các khoang sinh học phía trước chứa các đối tượng thí nghiệm xuất hiện các triệu chứng tác dụng phụ tương ứng.

Thật ra những số liệu này đã được tiến sĩ Trần báo cáo trước khi Tạ Hình đến viện nghiên cứu, lần này Tạ Hình đến đây một mặt là để tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng lúc tiêm thuốc thúc đẩy phân hoá, mặt khác là vì thuốc ổn định Firework được tiến sĩ Trần nghiên cứu và phát triển nhằm vào tác dụng phụ của thuốc thúc đẩy phân hoá.

“Những vấn đề này sẽ được cải thiện rất nhiều sau khi tiêm thuốc ổn định Firework, về cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến đời sống bình thường.” Tiến sĩ Trần chỉ vào một alpha nữ đang co quắp trên giường rên rỉ nghẹn ngào: “Kỳ mẫn cảm của số hiệu A102 cực kỳ thường xuyên, thậm chí còn kèm theo khuynh hướng bạo lực. Sau khi được tiêm thuốc ổn định thì gần như đã giống một alpha bình thường.”

Alpha nữ bên trong phòng quan sát bằng kính kia dường như cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, nhắm chặt mắt lại rồi đột nhiên vùng ra, lao tới trước mặt họ như một mũi tên rời khỏi cung, vừa gầm lên vừa đấm vào tấm kính.

Sắc mặt tiến sĩ Trần vẫn bình tĩnh, đi tới bên cạnh thực hiện thao tác bấm vài cái, rất nhanh sau đó, một ống tiêm thò ra từ trong tường, đâm chính xác vào sau gáy cô.

Sau khi được tiêm thuốc, alpha cũng dần dần bình tĩnh lại, cơn cuồng nộ trong mắt nhạt dần, khôi phục lại sự trong trẻo.

Tạ Hình bật cười một tiếng, liếc mắt nhìn tiến sĩ Trần: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao giáo sư Donner lại coi trọng cô như vậy, bảo tôi nhất định phải mời cô đến, đúng thật là trò giỏi hơn thầy.”

Đối với lời khen này, tiến sĩ Trần chỉ nở một nụ cười mỉm rất kín đáo: “Thiên lý mã thường hay có nhưng Bá Lạc thì không (*). Có thể có được thành quả hôm nay thì không thể không kể đến sự bồi dưỡng của thầy cô, càng không thể không kể đến cơ hội mà ngài Hình trao cho.”

(*) thiên lý mã ở đây chỉ nhân tài, người tài, Bá Lạc là một người nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa, ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Tạ Hình không bày tỏ ý kiến gì về câu lấy lòng khiêm tốn của bà, sau khi hai người tuỳ tiện trò chuyện thêm vài câu nữa thì Sherley đi tới.

Khoảng thời gian này bên ngoài viện nghiên cứu thường xảy ra náo loạn, không quá nghiêm trọng nhưng lại cực kỳ phiền phức. Những kẻ điên Ouroboros cố tình không để cho bọn họ được sống yên ổn, nếu không đánh sập thì cũng phải quấy nhiễu từ trường, mặt mũi Sherley gần như ngày nào cũng dài thượt, chiếc khuyên trên lông mày trông cũng lạnh như băng.

Mặc dù đã quen nhìn khuôn mặt lạnh lùng của quý cô alpha này nhưng hôm nay gặp mặt, trong lòng tiến sĩ Trần lại đột nhiên có một dự cảm không hay.

Sherley rõ ràng có chuyện muốn nói, tiến sĩ Trần mang theo tâm trạng bất an quay lại phòng thí nghiệm để sắp xếp dữ liệu.

“Bên phía Bồ Câu Trắng có tin tức truyền đến.” Người vừa rời đi, Sherley đã dứt khoát và nhanh nhẹn đi thẳng vào vấn đề.

Lúc mới đầu, Sherley cũng cho rằng vụ náo loạn một tuần trước đến từ Ouroboros, dù sao thì 5 năm trước, bọn họ đã từng xảy ra xung đột vì mặt nạ. Để ngăn chặn tin tức bị rò rỉ, Sherley đã cử rất nhiều người đi bắt omega bỏ trốn, đồng thời cũng bảo A Xuân ở khu 8 điều tra xem làm thế nào mà Ouroboros có được tin tức.

Tuy không tìm thấy nguồn gốc tin tức nhưng gã đã biết được lệnh treo thưởng về M001 đến từ một sát thủ nào đó ở Bồ Câu Trắng. Với tư cách là đối tác cũ, đương nhiên Mạn Đức có thể liên lạc với Bồ Câu Trắng, chỉ là gần đây thủ lĩnh Miles của Bồ Câu Trắng đang bị Quân ủy khu 1 truy lùng gắt gao, rất khó nhận được hồi âm.

“Đã liên lạc được với Miles chưa?” Tạ Hình hỏi.

Sherley lắc đầu: “Nhận được hồi âm từ G, nói là Miles đã đồng ý rút lại lệnh treo thưởng về M001, nhưng nếu như muốn tìm ra ai đã đăng thì sẽ có giá khác, hắn muốn một lô vũ khí.”

Tạ Hình không hề cảm thấy kỳ lạ khi Miles đồng ý bãi bỏ lệnh treo thưởng. So với chuyện này, Miles để mặc cho lệnh treo thưởng này xuất hiện mới kỳ lạ hơn. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh gần đây của Miles, phần lớn cũng là vì không có thì giờ quan tâm.

Tạ Hình: “Muốn bao nhiêu?”

Sherley nói ra một con số, Tạ Hình mỉm cười khó hiểu: “Xem ra Miles đã gây ra không ít rắc rối ở khu 1.”

Đầu tiên là địa chỉ của Mạn Đức bị lộ, sau đó là thông tin về M001 bị lộ. Lệnh treo thưởng này đến vừa đột ngột vừa kỳ lạ, khiến cho Tạ Hình không thể không cảnh giác.

Sau khi suy nghĩ hai giây, Tạ Hình nói: “Có thể đồng ý nhưng chỉ đưa một nửa, nửa còn lại đổi thành cái khác.”

“Vâng!”

Với tư cách là cấp dưới, Sherley chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của cấp trên mà thôi, còn về những việc khác thì cô chắc chắn sẽ không hỏi nhiều thêm.

“Còn một việc nữa.” Sherley lại nói: “Vừa bắt được một alpha giả làm nhà nghiên cứu, phải xử lý thế nào đây?”

Tạ Hình liếc mắt nhìn cô một cái, trên mặt rõ ràng đang muốn nói “Cái này mà cũng cần hỏi tôi”?

Sherley nhún vai: “Cậu ta là người do Dr.Chen dẫn đến, không rõ danh tính.”

Hơn nữa tiến sĩ Trần còn giúp hắn thay đổi dữ liệu di truyền rất nhiều lần, hiển nhiên đã biết thân phận của hắn từ lâu. Nếu thân phận của của người này bị nghi ngờ và có mục đích không trong sạch, thế thì tiến sĩ Trần không thể thoát khỏi liên can.

Hiện nay, đối với thuốc thúc đẩy phân hoá, bọn họ vẫn cần tiến sĩ Trần.

Tạ Hình nhướn mày: “Không rõ danh tính.”

Câu này không phải là một câu hỏi mà là một câu trần thuật.

Sherley vừa mới bận xong công việc liên quan đến nhà tù trên không, nhận được tin tức từ Bồ Câu Trắng đã qua đây luôn, đúng lúc cấp dưới báo cáo chuyện Tần Không bị bắt, người vẫn đang hôn mê, còn chưa kịp thẩm vấn.

Nếu như không liên quan đến tiến sĩ Trần thì có lẽ Sherley sẽ chỉ trả lời một câu “Giết cho qua chuyện”.

“Tiến sĩ Trần vẫn còn hữu dụng, sau khi điều tra rõ ràng thì giữ lại cho bà ta một mạng.” Tạ Hình nói không chút cảm xúc: “Còn về alpha này, không phải đối tượng thí nghiệm đang khan hiếm sao, quăng vào cho đủ số đi.”



Đố vui không có thưởng: Liệu Không Không có trở thành đối tượng thí nghiệm không?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play