Mạng hắn có quý giá không?

“Đương nhiên, nên là tôi lùi lại đây.”

Giải Hằng Không buông tay ra, nửa người trên hơi lùi về sau, chỉ cách ra khoảng cách hai centimét, dựa lên tấm kim loại, hắn nói tiếp: “Anh xem, mặt đất rộng có bấy nhiêu đó thôi, tôi cũng không còn cách nào khác.”

Tống Chiếu Ẩn kéo lê cơ thể mỏi nhừ ra xa khỏi hắn, đồng thời thu tay lại nhưng lại không vứt mảnh kính vỡ trong tay đi.

Ánh mắt Giải Hằng Không rơi vào lòng bàn tay rỉ máu của y, nụ cười trên mặt biến mất: “Tỉnh lại từ lúc nào vậy?”

Tác dụng phụ gây tê liệt của con chip vẫn chưa biến mất, Tống Chiếu Ẩn không có tâm trạng nói chuyện với hắn mà mệt mỏi nhắm mắt lại để cảm nhận tình trạng hồi phục của các bộ phận trên cơ thể.

Ý thức của y đã bắt đầu tỉnh táo lại từ mười phút trước nhưng cơ thể lại bị hạn chế, có thể nghe được nhưng không thể cử động. Mãi cho đến khi những kẻ đột nhập đi vào phòng thí nghiệm này, y mới hồi phục đến mức độ có thể cử động các ngón tay.

Sát khí không hề che đậy của Kaka đã đẩy nhanh tốc độ khôi phục ý thức của Tống Chiếu Ẩn, sau y đã nhân cơ hội ngã xuống để nhặt một mảnh thủy tinh.

Đúng như Giải Hằng Không nghĩ, nếu hắn không xuất hiện thì Tống Chiếu Ẩn quả thật có thể tự bảo vệ mình thành công.

Dựa vào tính đối kháng tự nhiên giữa pheromone alpha cộng thêm ý chí sinh tồn của y, giữa ranh giới của sự sống và cái chết, không phải là y không chế ngự được Kaka. Giống như vừa rồi, nếu không phải y không nổi lên ý định giết chóc với Giải Hằng Không thì mảnh thủy tinh này đã đâm vào động mạch của hắn từ lâu rồi.

Tiếng súng và tiếng kêu đau thỉnh thoảng vang lên, còn xen lẫn với tiếng kêu gọi đầu hàng của lính canh, hai nhóm ngang tài ngang sức và đã chặn cứng lối ra.

“Bíp” một tiếng, hệ thống cấp điện dự phòng đã được bật, ánh đèn trở lại trong phòng. Giải Hằng Không nhìn xung quanh, thấy rõ tình hình ở bốn phía.

Sau một hồi giao chiến ngắn ngủi, nhóm của Quạ cũng trốn vào phòng máy tính, hai alpha bên cạnh gã bây giờ chỉ còn lại một, hai người cầm súng ngồi xổm ở cửa để giao đấu với lính canh.

Ở đối diện sâu hơn bên trong là alpha bị một phát đạn của hắn bắn tàn phế cả tay, mất quá nhiều máu và sắc mặt tái nhợt. A Kiếp ấn lên vai hắn, tiêm cho hắn một ống chất lỏng màu vàng rồi quấn gạc lên tay để cầm máu: “Tao sẽ không bỏ mày lại. Mày ráng gắng gượng cho tao.”

Như bị lời này làm cho cảm động, Kaka hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề gật đầu với hắn.

Omega với sức chiến đấu yếu nhất thế mà vẫn còn nguyên vẹn, ngồi xổm ở lối ra dự phòng, cầm một chiếc hộp màu đen như đang đột nhập vào hệ thống để thử mở cửa.

Giải Hằng Không nheo mắt lại, xem ra tên ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình kia không nói dối, nhóm người này đã chuẩn bị rồi mới tới, có lẽ thật sự biết con đường thứ ba để rời đi.

Hắn đang định bảo Tống Chiếu Ẩn đừng giả chết nữa thì quay đầu lại đã thấy đôi mắt xanh xám kia của y đang thất thần nhìn ra… phía sau mình.

Giải Hằng Không quay đầu lại theo tầm mắt đó, ngoại trừ một chiếc máy tính có ghi mã số thì chẳng thấy gì cả.

Tống Chiếu Ẩn không nhìn hắn, Giải Hằng Không bèn nghiêng đầu nhướn mày với y, dùng khẩu hình nói: “Nhìn tôi coi.”

Tống Chiếu Ẩn: “…”

Sau khi ánh sáng trở lại, hỏa lực của lính canh đột nhiên trở nên hung hãn hơn, tiếng súng nối tiếp nhau vang lên.

“Còn bao lâu nữa? Ông đây không gắng gượng nổi nữa rồi.” Quạ hét lớn một tiếng, A Kiếp bảo Kaka đến chỗ Thịnh Mạc, còn mình thì xách súng lên giúp gã.

Giải Hằng Không lợi dụng khoảng trống này, vươn tay nhặt khẩu súng lục vừa ném đi rồi lại ghé lại gần người Tống Chiếu Ẩn, kéo tay y đặt lên vai mình.

“Cậu làm gì vậy?” Một tay Tống Chiếu Ẩn đặt lên vai hắn, trầm giọng nói.

“Cõng anh chứ gì, hay là anh bò ra ngoài nhé?” Giải Hằng Không nhẹ nhàng giảm lực của mình lại, kéo người kia sang, Tống Chiếu Ẩn ngã vào lòng hắn, Giải Hằng Không tiện thể ôm lấy đùi y, để hai chân y ngồi lên đùi mình.

“Chậc, thích tư thế này thì anh phải nói sớm chứ.”

“…”

Cảm giác trên cơ thể Tống Chiếu Ẩn đã hồi phục được kha khá rồi, y thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ đùi rắn chắc áp vào mông y của Giải Hằng Không, nóng rực và mạnh mẽ. Nhưng sức lực của y lại mãi vẫn chưa khôi phục, bị trò dê xồm của hắn làm cho tức giận đến mức nghiến răng nhưng cũng không còn cách nào khác. Vậy nên y đành làm mặt lạnh, không lãng phí miệng lưỡi với hắn nữa, dù sao thì đây cũng chỉ là ‘công cụ đi bộ thay’ mà thôi.

“Ôm chặt nhé.” ‘Công cụ đi bộ thay’ nhắc nhở y một câu rồi giữ tư thế này lăn ra khỏi không gian chật hẹp, giây tiếp theo, viên đạn bay sượt qua hai tia lửa ở chỗ vừa nãy.

Giải Hằng Không vừa mới ổn định cơ thể thì một luồng gió mạnh ập vào tai, sau đó hắn cảm nhận được sau đầu đang kề vào nòng súng lạnh lẽo, chóp mũi dường như ngửi thấy một mùi gỗ thông mang thoang thoảng theo sát khí.

“Mày đoán xem tay mày nhanh hơn hay súng của tao nhanh hơn.” Ánh mắt Kaka chuyển từ mảnh thủy tinh trên cổ tay mình sang khuôn mặt căng ra của Tống Chiếu Ẩn.

Tống Chiếu Ẩn nhìn chằm chằm Kaka, một giây sau, sức lực trong tay thả lỏng, mảnh thủy tinh kia rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh vỡ óng ánh.

Giải Hằng Không không cần quay đầu lại cũng biết tình huống hiện tại thế nào, hắn đang bị một tên tàn phế vớ bở.

Quả nhiên, vận may của Tống Chiếu Ẩn không hề tốt.

Sau đó thì khẩu súng trong tay cũng bị Kaka đá đi, sau lưng cũng bị đạp một cú. Giải Hằng Không theo đà đó ngã xuống mặt đất đầy kính vỡ rồi lăn một vòng, còn không quên ôm chặt Tống Chiếu Ẩn, không để y rơi khỏi người hắn.

Nghe thấy tiếng động, những người còn lại cũng nhìn về phía này một cái, thấy hai alpha đang ôm nhau lăn lộn đang bị Kaka chế ngự thì cũng không đi tới.

Đối tượng thí nghiệm alpha đột nhiên xuất hiện rồi biến mất đang quay lưng về phía Quạ, Quạ không thấy rõ mặt y mà chỉ thấy hai người đàn ông đang thân mật nằm đè lên nhau. Gã liếc mắt nhìn một cái rồi lại nghiêng đầu đi phỉ nhổ một câu “Con mẹ nó lúc này mà còn anh anh em em” như thể bị cảnh tượng này làm cho mù mắt, sau đó bắn phá liên tục về phía cửa.

“Hoá ra là một đôi à.” Kaka cười gằn nói: “Để bọn mày cùng chết trong tay tao, cũng xem như ông đây làm một việc tốt.”

Giải Hằng Không được câu “là một đôi” này lấy lòng, còn cực kỳ phô trương đưa tay trái ra móc lấy tay trái của Tống Chiếu Ẩn, vết máu còn chưa khô khiến cho hai bàn tay dính vào nhau.  

‘Công cụ đi bộ thay’ chu đáo bổ sung thêm một tay vịn mới, Tống Chiếu Ẩn lườm hắn một cái, không vùng ra mà lại đột nhiên lên tiếng đọc ra một dãy số.

“357405.”

Đây là lần đầu tiên nhóm Kaka nghe thấy M001 nói chuyện kể từ khi gặp y, vậy nên bàn tay đang đè lên cò súng của Kaka đã dừng lại trong chốc lát, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đó——

“239273.” Tống Chiếu Ẩn lại nói.

Kaka thầm nghĩ con mẹ nó đối tượng thí nghiệm này là một con robot chỉ biết đếm số thôi sao?

“Đợi đã…” Thịnh Mạc đang ngồi xổm trong góc công phá mạng lưới phòng ngự đột nhiên lên tiếng, cậu ta nhìn về phía Tống Chiếu Ẩn: “Anh biết mật mã truy cập mạng cục bộ sao?”

Lúc này Tống Chiếu Ẩn lại không nói nữa mà ngước mắt lên nhìn Kaka một cái.

Đôi mắt xanh này toát ra vẻ lạnh lùng, khi nhìn ai đó với một ánh mắt trong veo lại mang đến một vẻ đẹp kỳ lạ.

Kaka bị cái lạnh trong mắt y kích thích, hung ác nói: “Nói ra đi, tao sẽ không giết mày.”

Tống Chiếu Ẩn hoàn toàn không để ý, Kaka lại chĩa nòng súng vào Giải Hằng Không: “Không nói à? Vậy thì tao giết nó trước.”

“Tuỳ.” Tống Chiếu Ẩn nói.

Giải Hằng Không: “…”

“Honey~ Thế này không tốt lắm nhỉ.” Giải Hằng Không ngồi thẳng dậy, hai tay đỡ lấy mông Tống Chiếu Ẩn, giữ y trong lòng: “Anh ôm tôi chặt thế này, kỹ thuật bắn súng của hắn mà không chuẩn thì thể nào cũng làm anh bị thương, lỡ như giết nhầm người thì phải làm sao?”

Kaka: “…”

Kỹ thuật bắn súng của ai không chuẩn?

Cảm giác từ mông truyền đến khiến cho cơ thể Tống Chiếu Ẩn cứng đờ, thế nhưng sắc mặt y vẫn bình tĩnh, nói với Kaka: “Giết cậu ta đi.”

Một ‘công cụ đi bộ thay’ nói hơi nhiều một chút thì có thể chấp nhận được, nhưng một ‘công cụ đi bộ thay’ bóp mông y thì không cần phải giữ lại làm gì.

Kaka lạnh lùng giơ súng về phía bọn họ, hắn muốn cho hai người này biết rằng kỹ thuật bắn súng của hắn rốt cuộc có chuẩn hay không.

“Mật mã cuối cùng là 982343.” Tống Chiếu Ẩn lại đột nhiên lên tiếng.

Thịnh Mạc mau chóng thử nhập mật mã vào, “cạch” một tiếng, cánh cửa đang đóng bắt đầu trở nên lỏng lẻo, lông mày Kaka hơi cử động, nhân lúc hắn quay đầu nhìn về phía cửa, Giải Hằng Không lập tức hành động, nhanh chóng búng mảnh thuỷ tinh sắc bén còn đang đông máu trong tay ra——

Một tia sáng loé lên, mảnh thuỷ tinh vỡ mang theo nhũ băng đánh chính xác vào mắt phải của Kaka. Cùng lúc với tiếng kêu đau đớn vang lên, Tống Chiếu Ẩn nghiêng người giơ tay lên bắt lấy họng súng đang chĩa vào bọn họ, sau đó kéo tay về và cướp lấy súng.

“Đoàng đoàng——”

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, tiếng kêu đau của Kaka đột nhiên im bặt, máu bắn tung tóe khắp nơi. Mùi băng tuyết nồng nặc lan ra, đồng thời nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống.

Thịnh Mạc là người đầu tiên phản ứng lại và nổ súng về phía bọn họ, Giải Hằng Không phản ứng rất nhanh tránh đi, giơ tay hất một nắm băng vụn dính máu về phía cậu ta. Trong một giây Thịnh Mạc hoảng sợ, Giải Hằng Không lại nhấc chân đá bay súng của cậu ta ra, đẩy người kia vào cánh cửa vừa mới mở.

“Kaka—” A Kiếp ở bên cạnh nhìn thấy Kaka ngã ra đất, hai mắt đỏ bừng nổ súng với bọn họ, pheromone alpha mùi gỉ sắt lan ra mù mịt, xen lẫn và đối đầu với mùi băng tuyết.

Tống Chiếu Ẩn lập tức rùng mình, nghiêng người ra sau hạ thấp eo, viên đạn sượt qua ngực y và Giải Hằng Không rồi bay đi. Hai người âm thầm phối hợp, Giải Hằng Không vòng tay qua eo y xoay người lại, Tống Chiếu Ẩn bắn liên tiếp ba phát buộc A Kiếp lùi lại, sau đó vững vàng ngã trở lại trong lòng Giải Hằng Không.

‘Công cụ đi bộ thay’ ôm y chui vào lối đi mới mở, sau đó Tống Chiếu Ẩn nhấn công tắc đóng cửa lại.

Tiếng súng sau lưng vẫn không ngừng vang lên, cánh cửa bạc từ từ đóng lại, chỉ còn lại A Kiếp với đôi mắt đầy hận thù và sát khí và Quạ với khuôn mặt vừa kinh sợ vừa nghi hoặc.

“Anh yêu, lực eo không tệ nha.” Giải Hằng Không khen ngợi.

Tống Chiếu Ẩn lạnh lùng liếc hắn một cái, bắt lấy cái tay hư hỏng ở mông mình, bẻ ra sau một cái còn mình thì vững vàng tiếp đất.

“Cái tay này của tôi đúng là trắc~ trở~ quá đi~” Giải Hằng Không nói trong tiếc nuối, sau đó lại cười một tiếng, giơ tay lên không trung như thể đang bóp một thứ gì đó: “Nhưng mà, cảm giác khi sờ thật sự không tệ, cho nên cũng không thiệt.”

Tống Chiếu Ẩn xem như không nghe thấy, dùng chút sức lực cuối cùng đi tới chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống.

Tiếng súng bị cánh cửa chặn lại, trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại. Chuyện vừa rồi đã tiêu hao hết sức lực mà Tống Chiếu Ẩn tích góp được, bây giờ đã tạm thời an toàn, trong lúc cảm thấy mệt mỏi cũng đồng thời cảm nhận được sự khô nóng khác thường trong cơ thể, và cả cảm giác đau nhói như kim châm ở tuyến thể sau gáy khiến cho sự khô nóng trong lòng y càng lớn hơn.

Sau khi nằm xuống, Tống Chiếu Ẩn nhắm mắt lại, cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể, phát hiện cơn rạo rực này xảy ra là do vừa rồi Giải Hằng Không nhả pheromone ra làm đông máu trên tay y.

Có lẽ là bởi vì sự tương khắc trời sinh của alpha nên pheromone cao cấp của Giải Hằng Không mang đến cho y sự kích thích mạnh mẽ, khiến cho y trong lúc sinh ra mong muốn đối đầu cũng sinh ra một loại khao khát không thể giải thích được, muốn sự kích thích này ngày càng mãnh liệt hơn…

Y đè nén phản ứng của cơ thể lại, không nghĩ thêm nữa mà bắt đầu cân nhắc biện pháp đối phó tiếp theo.

Mục đích của nhóm người bên ngoài rõ ràng là y, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ và thậm chí còn có lối thoát thứ ba.

“Nhiệm vụ”, “Tiền thưởng”, “Ouroboros”.

Vì vậy những người này cứu y là vì tiền, hơn nữa số tiền này vô cùng hào phóng, đủ để cho hàng chục lính đánh thuê cùng nhau hành động.

“Tiền thưởng giảm một nửa còn hơn là mất mạng tại đây.”

Có giết y cũng có thể nhận được một nửa tiền thưởng, vì thế khi y trở thành gánh nặng, nhóm người này đã ra tay với y mà không hề thương tiếc.

Rốt cuộc là muốn cứu y hay là giết y, hay đây là hai nhiệm vụ?

Vậy thì người muốn cứu y là ai? Người muốn giết y lại là ai nữa?

Vì sao sau năm năm y biến mất vẫn hao tổn tâm sức, đuổi riết không buông.

Trên cổ tay truyền đến một cảm giác kỳ lạ, Tống Chiếu Ẩn mở mắt ra, nhìn thấy Giải Hằng Không đang nửa quỳ xuống bên cạnh y, cúi đầu băng bó vết thương trong lòng bàn tay y.

Tần Không này… có phải hắn cũng vì tiền hay không…

“Đừng cử động.” Cảm nhận được y rút tay lại, Giải Hằng Không liền kéo tay y về một chút.

Tống Chiếu Ẩn nhận ra miếng gạc không quá sạch sẽ này còn là miếng mà Giải Hằng Không gỡ từ tay mình ra.

Có bẩn hay không chứ.

Giải Hằng Không ngước mắt lên, thấy y cau mày thì hỏi: “Đau à?”

Có lẽ là vì chưa từng có ai hỏi y câu này bao giờ nên trong mắt Tống Chiếu Ẩn đã loé lên một tia sửng sốt, thế nhưng lại giấu đi rất nhanh. Tuy nhiên, y không ngờ Giải Hằng Không lại giơ tay y lên rồi thổi gió vào lòng bàn tay y.

“Thổi vào là sẽ không đau nữa.” Hắn nói.

“…”

Tống Chiếu Ẩn rời mắt đi, lạnh lùng nói: “Cảm giác đau chưa khôi phục lại, cho nên không có đau.”

Điều này là thật, mặc dù tay chân có thể hoạt động nhưng cảm giác tê dại vẫn còn đó, quả thật là không cảm thấy đau.

“Nếu đau thì thật ra không cần phải nhẫn nhịn.” Giải Hằng Không cười, kéo băng gạc ra một vòng rồi quấn vòng tiếp theo, sau đó bắt đầu từ cổ tay quấn quanh ngón út rồi lần lượt quấn hết năm ngón.

Tống Chiếu Ẩn đang định nói y thật sự không thấy đau, cũng không cần miếng băng gạc bẩn thỉu này thì cụp mắt xuống, nhìn thấy kỹ thuật băng bó của hắn thì sửng sốt một lát, buột miệng hỏi: “Ai dạy cậu đấy?”

“Anh đúng là quên tôi sạch sành sanh rồi.” Giải Hằng Không thở dài một hơi nhưng động tác tay vẫn không cẩu thả, quấn xong hai bàn tay y giống như cách quấn băng tay đấm bốc, đảm bảo năm ngón tay có thể tự do hoạt động không bị hạn chế.

Tống Chiếu Ẩn: “Tôi dạy cậu sao?”

Giải Hằng Không: “Ừm hứm.”

Phương pháp băng bó kết hợp giữa quấn băng chữ bát và quấn băng đấm bốc này không hề bình thường và cũng không thường thấy. Đây là phương pháp mà Tống Chiếu Ẩn tự mình nghĩ ra để tránh vết thương ảnh hưởng đến độ linh hoạt của ngón tay.

(Phương pháp quấn tay chữ bát xem tại ĐÂY)

(Phương pháp quấn tay đấm bốc xem tại ĐÂY)

Thậm chí ngay cả chi tiết y quen bắt đầu từ ngón tay cái và quấn thêm hai vòng nữa cũng giống y hệt. Vì vậy, câu trả lời này không có gì kỳ lạ.

Tống Chiếu Ẩn ngước mắt lên nhìn Giải Hằng Không đang cụp mắt cẩn thận thắt nút, trong đầu hiện lên một đôi bàn tay đầy những vết thương nhỏ, sưng đỏ và non nớt.

Tuyết bên ngoài cửa sổ bay lất phất, trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, trên chiếc giường đơn chẳng có gì khác ngoài một tấm chăn mỏng. Y đang ngồi bên giường, dường như đang bôi thuốc cho một đứa trẻ đang lớn chưa phân hoá.

Tống Chiếu Ẩn chưa kịp nhớ lại nhiều thông tin hơn đã nghe thấy Giải Hằng Không nói: “Anh còn từng nói với tôi, sợ đau không phải chuyện gì đáng xấu hổ mà chỉ là bản năng của con người. Tại sao đến lượt mình lại bắt đầu ra vẻ vậy?”



Tống Chiếu Ẩn:?

Ai đang nói chuyện có đau  hay không với cậu? Còn cả ai ra vẻ cơ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play