“Gia, chúng ta nên đi thôi.” Lưu Toàn thắng yên cương ngựa xong, mới quay người lại, chắp tay thấp giọng nói.

Vị thiếu niên cách đó không xa tựa hồ mới sực tỉnh: “Hả? Ừm…” rồi hít vào một hơi. Hơi thở trắng xóa thoát ra gần như lập tức ngưng kết thành sương giá. Y ngước nhìn trời cao u ám, nặng nề, tuyết rơi không ngừng tựa bông vải, cuối cùng bước lên cỗ xe ngựa phủ nỉ xanh đã cũ. Lưu Toàn siết chặt lớp áo bông cũ sờn đã mặc thêm mấy lớp, xoay người lên ngựa – “Giá!” – một tiếng roi quất vang lên, con ngựa gầy gò liền hí dài một tiếng, lộc cộc chạy đi.

Tuyết không ngừng theo khe hở của rèm xe bay phần phật tràn vào, thiếu niên vẫn chỉ ngồi ngay ngắn, đến khi lông mi phủ đầy tuyết cũng không thấy y động đậy.

“Mười lượng bạc chúng ta để lại trước khi đi, ngươi đã tự tay đưa cho nhị gia chưa?”, giọng y bởi vì lạnh có phần nhỏ nhẹ, còn mang theo run rẩy, Lưu Toàn nghe thấy, vội vàng quay đầu lại giữa gió tuyết: “Gia yên tâm, số tiền riêng đó là gia tiết kiệm bấy lâu, phu nhân không hề hay biết, cũng không thể nào bớt xén. Hơn nữa gia đi là để đọc sách học hành, chứ đâu phải không quay về nhà, nhị gia cũng là người hiểu chuyện, nào đến mức để gia chịu thiệt?” Hắn nói dứt khoát rành mạch, nghe rõ ràng từng chữ, đủ biết là một kẻ lanh lợi hoạt bát.

Thiếu niên không nói gì nữa, lặng lẽ dựa vào thành xe.

Xe ngựa xóc nảy vào nội thành, hoàng thành, từ cửa Tây Hoa tiến vào Tử Cấm Thành.

Giữa cơn gió lạnh thấu xương, thiếu niên vén áo xuống xe, lúc này trời mới hửng sáng, hạt tuyết lẫn với băng giá theo cổ áo tràn vào, thân hình có phần gầy yếu lại đứng thẳng tắp – chỉ thấy tường đỏ ngói vàng trùng trùng điệp điệp, cung điện nguy nga, khí thế hoàng gia uy nghiêm, phong thái đế vương, vậy mà dưới tiết trời u ám này, những cung阙 nguy nga trải dài lại toát lên vẻ âm trầm đáng sợ –

Hóa ra, đây chính là hoàng cung. Y mím môi, định cất bước –

“Dừng lại!” – Lính gác cửa Tây Hoa giơ tay chặn lại, quát lớn: “Vào cung cần phải kiểm tra giấy tờ.” Lưu Toàn vội vàng chạy tới, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, cười nói: “Vị đại nhân này, gia nhà chúng tôi là học sinh trường quan học Hàm An cung, hôm nay là ngày đầu tiên đến trình diện.”

“Ồ~~~” Tên lính gác nhận lấy tờ giấy mà không thèm liếc mắt, Hàm An cung sao, đó là biểu tượng cho nền văn trị rực rỡ của Đại Thanh, trường học cao nhất dưới chân thiên tử, chỉ những thiếu niên Mãn tộc vừa có tài vừa có đức mới được chọn vào, sau khi học thành đa phần dựa vào tư chất này cùng gia thế người Mãn mà thăng quan tiến chức, hiếm ai không phất lên nhanh chóng. Tể tướng đương triều chính là học sinh xuất thân từ Hàm An cung. Nhưng nhìn kỹ người trước mắt, tuy không đến nỗi nghèo túng, nhưng bộ áo bông đã phai màu không rõ giặt qua bao nhiêu nước kia không hề giống thân phận con cháu Bát Kỳ quý tộc. “Chính Hoàng Kỳ[1] Nữu Cổ Lộc thị – Thiện Bảo.” Những tên lính gác này đều xuất thân Bát Kỳ[2], quen nhìn những nhân vật lớn ra vào, lần nào chẳng phải khúm núm nịnh nọt, vì thế rất thích bắt nạt những kẻ “phượng hoàng sa cơ”, chậm rãi liếc mắt nhìn thiếu niên, lại hướng về phía Lưu Toàn mà mắng: “Dạo này công tử nhà Bát Kỳ sao lại tiều tụy thế này, ăn mặc như ăn mày mà vào Tử Cấm Thành, đến cả cái áo choàng chắn gió che tuyết cũng không có, ngươi làm nô tài kiểu gì thế!”

Lưu Toàn không hề tức giận, cúi đầu khom lưng cười nói: “Là do nô tài không chu toàn, xin đại nhân cho gia nhà tôi vào, nếu trễ giờ, lại là tội của nô tài…”

Thiếu niên nghe vậy mới quay đầu lại đi về phía mọi người, bỏ mũ trùm đầu xuống, để lộ khuôn mặt đã hơi tái nhợt vì lạnh, đám lính canh đều không khỏi sững sờ – những chàng trai trẻ tuấn tú bọn chúng đã thấy nhiều rồi, bốn vị công tử nhà Phó công gia, ai nấy đều khôi ngô tuấn tú, khí phách hiên ngang, còn có Tả đô ngự sử Tiền Phong, Đậu Quang Đỉnh, Quân cơ chương kinh Đổng Cáo, Lương Quốc Trị, ai nấy đều là những chàng trai tuấn tú? Nhưng chàng thiếu niên ăn mặc giản dị trước mặt này lại có gì đó khác biệt, lông mày rậm, mắt sáng, da trắng như ngọc, dung mạo như hoa tự nhiên không cần phải nói, chỉ cần ánh mắt ẩn chứa phong thái phi phàm kia khẽ liếc nhìn, cũng đủ khiến người ta ấn tượng mãi không quên, kính nể như thần tiên, cho dù ăn mặc giản dị cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của y.

“Các vị huynh đài…” – Mọi người đều nghĩ rằng Thiện Bảo sẽ nhân cơ hội này để gây khó dễ, không ngờ cậu lại bước tới, chắp tay thi lễ theo kiểu anh em Mãn Châu gặp mặt, mỉm cười nói: “Các vị đại nhân vất vả rồi, trời lạnh như vậy mà vẫn phải canh giữ cửa cung cho Hoàng thượng, tại hạ cũng không đành lòng, có chút quà mọn, coi như là tấm lòng của tại hạ, mong các vị huynh đài đừng chê ít ỏi – Lưu Toàn——” Nụ cười rạng rỡ như tranh vẽ của y lúc này hoàn toàn khác hẳn với vẻ lạnh lùng, kiên quyết khi đứng một mình giữa trời gió tuyết lúc nãy, nhưng đột nhiên y chuyển giọng, nói với tên lính canh cố tình gây khó dễ: “Nếu vì chuyện ở Tây Hoa Môn này mà làm lỡ hành trình, thầy tổng quản Hàm An cung trách phạt tại hạ thì không cần phải nói, huynh đài là Lam linh thị vệ canh giữ Tây Hoa Môn, nếu tại hạ nhớ không nhầm, hẳn là thuộc Chính Lam kỳ, người phụ trách thống lĩnh thị vệ canh giữ chín cửa cung này chính là Phó đô thống[3] Chính Lam kỳ Ngạch Thái[4], nếu chuyện này mà bị phát giác, xử lý theo luật lệ của kỳ, thì ai có thể sống yên ổn được? Nhất là kẻ cầm đầu gây chuyện – Các vị thử nghĩ xem, có phải đạo lý này không?” Một câu vừa đấm vừa xoa, vừa ngọt ngào vừa đe dọa, đám lính canh không khỏi có chút sợ hãi, ai cũng không ngờ tên nhà quê Bát Kỳ này lại nắm rõ những chi tiết nhỏ nhặt này như vậy, hơn nữa ai cũng biết những người được vào Hàm An cung học tập đều không phải là người tầm thường, cộng thêm với dung mạo và phong thái khiêm tốn, ôn hòa như vậy, ai cũng không dám làm quá nữa, nhìn nhau, nhận lấy một xâu tiền thời Càn Long mà Lưu Toàn đưa, cũng không dám chê ít, chắp tay nói: “Huynh đài khách sáo rồi, mời——” Rồi để cho hai người chủ tớ lên xe rời đi, cuối cùng còn chỉ đường cho bọn họ –

“Đi dọc theo bức tường cung này về phía bắc, rẽ qua một đoạn là đến Vũ Anh điện[5], phía tây Vũ Anh điện chính là Hàm An cung.”

Thiện Bảo nhìn những cung điện, miếu thờ mờ ảo trong tiếng quạ kêu, khẽ nheo mắt, che giấu đi tham vọng đang dâng trào trong đáy mắt, chỉ mỉm cười gật đầu: “Đa tạ.”

Đó là mùa đông năm Càn Long thứ ba mươi tư, trời dường như lạnh lẽo hơn, nhưng lại ẩn chứa hoài bão bay cao, bay xa của một thiếu niên.

Nhưng mà, Hàm An cung đối với Thiện Bảo không phải là nơi thanh cao như trong tưởng tượng, học sinh chia bè kết phái không nói, ngay cả thầy giáo cũng tranh giành quyền lực, chỉ giấu thầy tổng quản Hàm An cung để vòi vĩnh tiền bạc, thậm chí còn a dua theo những học sinh giàu có, quyền thế – Sau nửa tháng nhập học, tuy cũng được học kinh sử tử tập, thơ ca phú, nhưng những gì y nghe thấy, nhìn thấy đều là những mánh khóe tranh giành danh lợi, Thiện Bảo tuy còn trẻ, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, luôn khiêm tốn, ẩn mình, thuận theo dòng nước, thời gian còn lại chỉ vùi đầu vào sách vở, ngay cả khi bị gán cho biệt danh “mọt sách” cũng không hề bận tâm. Y luôn nở nụ cười với mọi người, nhưng cho dù ai tiếp cận, y cũng không kết giao sâu sắc – Y luôn nghĩ rằng như vậy là có thể bảo vệ bản thân.

Một hôm, trời mưa tuyết, rả rích không ngớt, thầy giáo cho nghỉ học, mấy học sinh liền tụ tập lại một chỗ, vừa uống rượu nóng vừa trò chuyện, chơi đố chữ, thỉnh thoảng lại kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị, trong đó phải kể đến An Thuận là người nói nhiều nhất. An Thuận là con trai ruột của Cửu Cách cách, con gái của Ung Chính, tuy chỉ là con thứ bảy trong nhà, nhưng lại là cậu ấm số một trong phủ, xét ra thì vẫn là cháu ruột của đương kim Hoàng đế Càn Long, được vào Hàm An cung đương nhiên là vì Lão Cách cách không muốn ngày nào hắn ta cũng ở nhà rong chơi, nghịch ngợm, nên đã đặc biệt xin ân điển, nhưng ai ngờ vào được Hàm An cung rồi, hắn ta lại càng thêm ngông cuồng, tác oai tác quái trong trường, đến cả thầy giáo cũng không thể nào quản lý nổi, học sinh không ai dám không nghe theo, được mệnh danh là “đại ca” của Hàm An cung, lúc thì nói đầu bếp phủ nào nấu ăn ngon, lúc thì nói đào hát gánh nào xinh đẹp, tóm lại là ăn chơi trác táng đủ kiểu. Đang lúc người khác khoe khoang chiếc nhẫn ngọc bích trên tay là đồ cổ đời nào, thì đến lượt hắn ta ra câu đối, người trước đưa chữ “tứ”, ra câu “tứ thư thi lễ nhạc” bảo hắn đối lại, An Thuận vừa nghe thấy trong lòng đã ngu người, ai mà không biết bụng hắn ta có bao nhiêu chữ nghĩa, ngày thường đối câu đối, cũng chỉ là kiểu “dế” đối với “ve” mà thôi, chữ mà người trước đưa ra cũng khó, một chữ “tứ”, lại còn là một câu đối khó đối như vậy, bảo hắn ta ca hát, cưỡi ngựa bắn cung thì hắn ta làm được, chứ bảo hắn ta đối câu đối này thì đúng là làm khó hắn ta rồi – Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta càng lúc càng khó coi, những người khác đều nịnh nọt hắn ta, lúc này cũng không biết phải nói gì để phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, An Thuận chỉ đành hất tóc, cười gượng gạo: “Câu đối này khó quá, là tuyệt đối sao! Ta đọc sách hàng vạn quyển, vậy mà cũng không nghĩ ra được câu đối lại – Vừa rồi, ta đã nghĩ đến Kinh Thi của Khuất Nguyên, Toàn Đường Thơ của Lý Thái Bạch, Tư trị thông giám của Tư Mã Thiên, vậy mà cũng không tìm được điển cố nào dùng được!”

Lời vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc, không ai dám lên tiếng nhắc nhở: Kinh Thi, Toàn Đường Thơ đâu phải do Khuất Nguyên, Lý Thái Bạch viết, người viết Tư trị thông giám là Tư Mã Quang! An Thuận còn định tự luyến thêm vài câu, thì bỗng nghe thấy một tiếng cười “bịch” vang lên từ phía xa, tiếng cười này như châm ngòi nổ, những người có mặt lập tức không nhịn được cười thành tiếng, như lây lan, tất cả mọi người đều cười phá lên, An Thuận dù có vô tâm đến đâu thì lúc này cũng biết mình đã mất mặt, mặt đỏ bừng, quay đầu lại tìm người đầu tiên cười nhạo mình – “Ngươi đứng lại!”

Thiện Bảo từ trong góc bước ra, tay vẫn còn cầm một quyển sách, nghe thấy hắn ta gọi liền dừng bước, quay đầu lại nhìn: “Có chuyện gì vậy?” An Thuận chưa bao giờ mất mặt như vậy, vốn định cho Thiện Bảo một bài học, nhưng khi y quay đầu lại, hắn ta bỗng giật mình, tim đập loạn nhịp – Bình thường hắn ta không mấy khi để ý đến “người bạn học” lúc nào cũng vội vàng, hấp tấp này, hôm nay đối mặt trực diện như vậy, hắn ta mới kinh ngạc, sao lại có nam nhân tuấn tú như vậy – Ngay cả đào hát nổi tiếng nhất kinh thành hiện nay là Liễu Yến Thu cũng không bằng y. Trong phút chốc, hắn ta không còn tức giận nữa, chỉ trừng mắt nhìn y: “Ngươi, ngươi cười cái gì?”

Thiện Bảo ngừng cười, nghiêm túc đáp: “Ta cười chuyện nực cười thôi.” Câu nói tiếp theo không nói ra là “liên quan gì đến ngươi.” An Thuận cũng không tức giận, ngược lại còn chớp chớp mắt cười nói: “Ngươi cười ta? Vậy ngươi thử đối câu đối này xem.”

Thiện Bảo dù có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ là một thiếu niên, hứng thú nổi lên, y bước tới chỗ An Thuận: “Chuyện này có gì khó?” Y trầm ngâm một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lẫn với mưa phùn vẫn không ngừng rơi, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm sét ầm ầm trên bầu trời, buột miệng nói: “Nhất trận phong lôi vũ.” (Một cơn giông tố.)

“Hay!” Hải Ninh, người vừa ra câu đối, là người đầu tiên vỗ tay khen ngợi, chính hắn ta cũng suýt chút nữa khiến An Thuận không thể nào xuống đài được, không ngờ lại có người hóa giải được trong nháy mắt, coi như là cho hắn ta một bậc thang, “Nhất trận phong lôi vũ đối với tứ thư thi lễ nhạc, đối thật chỉnh, vừa hợp tình hợp lý lại vừa hợp cảnh, hay lắm!”

Thiện Bảo mỉm cười, sau khi cao hứng, y cũng biết đắc tội với An Thuận, kẻ nắm giữ địa bàn này, sẽ gây ra hậu quả gì, trong lòng cũng có chút hối hận, y chỉ liếc nhìn An Thuận, vội vàng chắp tay thi lễ rồi rời đi. Nhưng y không biết rằng ánh mắt An Thuận đã nhìn y chằm chằm từ lâu, trong lòng đang nảy sinh trăm ngàn ý nghĩ.

Từ đó về sau, An Thuận cứ cách ba hôm lại đến tìm y, hoặc nghe hát, hoặc thưởng hoa, hoặc học bài làm văn – thân phận của hắn, Thiện Bảo tự nhiên là biết, vì vậy luôn né tránh, hắn đến, lại không thể thực sự đuổi khách, chỉ đành lạnh nhạt cho qua, nhưng An Thuận này không biết làm sao, bất kể Thiện Bảo có thái độ gì, hắn vẫn bám riết như kiến ​​bám mật, khiến Thiện Bảo có phần bất đắc dĩ.
[1] Chính Hoàng Kỳ: Một trong Bát Kỳ của người Mãn, là đơn vị quân sự và hành chính quan trọng thời nhà Thanh.

[2] Bát Kỳ: Tám đơn vị quân sự và hành chính của người Mãn thời nhà Thanh, được chia theo màu cờ hiệu là Chính, Tương (Tráng) và được phân thành Mãn Châu Bát Kỳ, Mông Cổ Bát Kỳ và Hán Quân Bát Kỳ.

[3] Phó đô thống: Chức quan võ chỉ huy quân đội, đứng thứ hai sau Đô thống, phụ trách một kỳ trong Bát kỳ

[4] Ngạch Thái: Danh xưng dành cho các quý tộc thuộc thế gia đại tộc của người Mãn, thường nắm giữ các chức vụ quan trọng trong triều đình.

[5] Vũ Anh điện: Một cung điện quan trọng trong Tử Cấm Thành, được sử dụng cho nhiều nghi lễ và hoạt động khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play