Tạ Lan Tinh ghé vào giường vuốt lông thỏ con Văn Dữ cho y, nhớ lại đường nhân cùng hoa đăng hôm nay.
Y nhắm mắt nhớ lại Văn Dữ cười nhẹ, nhớ bọn họ nắm tay nhau. Nghĩ Văn Dữ sẽ thích người thế nào, nghĩ có phải Văn Dữ cũng thích mình một chút hay không.
“Thích.”
Có tiếng nói ôn nhu đáp lại bên tai.
Tạ Lan Tinh ngơ ngẩn, thân thể nam nhân tinh tráng hữu lực phủ trên người, eo bị cự vật thô cứng chống, y hơi cử động đã rơi vào cảm giác tê dại.
Y muốn quay đầu nhìn, lại bị nam nhân hung ác ngăn chặn môi lưỡi.
“Ngô……”
Hai tay bị nắm chặt, người nọ một bên cùng y hôn môi, một bên nằm trên người y trừu động. Đồ vật vừa nóng vừa cứng cọ xát làn da trên eo, y chịu không nổi ô ô khẽ gọi.
Người phía sau chậm lại động tác, yêu thương hôn má y, “Ngoan.”
Tạ Lan Tinh lật qua, nhìn gương mặt quen thuộc mới chân chính yên lòng, vì thế đúng lý hợp tình lên án:
“Ngươi quá hung.”
Văn Dữ hôn mắt y, môi mỏng dán trán trơn bóng hôn, “Vậy ngươi hung lại ta.”
“Không cần.”
Tạ Lan Tinh ôm cổ hắn, hạ thân cũng dán hắn cọ, “Ta mới sẽ không hung ngươi, ta đối với ngươi tốt nhất.”
Giọng Văn Dữ khàn khàn cắn tai y, “Sao lại ngoan như thế.”
Tạ Lan Tinh không đáp, hơi dùng sức làm hai người thay đổi vị. Y ghé vào người Văn Dữ, từ ngực hôn đến bụng, duỗi tay nắm lấy đầu sỏ gây tội bên hông vừa rồi, cúi đầu liếm đỉnh tràn ra chất lỏng.
Văn Dữ thất thần than một tiếng, Tạ Lan Tinh đứng dậy bò về phía trước vài bước, đầu lưỡi vói vào miệng nam nhân làm hắn nếm thứ vừa rồi y ăn.
“Sao là vị đường nhân?”
Văn Dữ nhéo mặt y cười, hắn ngồi dậy mở ra hai chân làm Tạ Lan Tinh quỳ gối ở giữa, người sau nghe lời lần thứ hai cúi người ngậm lấy hung khí gắng gượng.
Tạ Lan Tinh nắm hệ rễ phun ra nuốt vào, yết hầu bị đỉnh thật sự chịu không nổi mới nhổ ra, tiếp tục hôn hai trứng nặng trĩu.
“Vì cái gì giống như càng lúc càng lớn……”
Giọng ủy ủy khuất khuất.
Văn Dữ yêu thương sờ sờ đầu vai y kéo vào trong ngực ôm, “Đây không phải là đường nhân.”
……
Tạ Lan Tinh cởi áo lót lau dính nhớp giữa hai chân, tiếp tục ngã vào giường vùi đầu vào chăn.
Lại là mộng.
Nhưng rõ ràng y nghe được Văn Dữ nói thích.
Y bị ôm chặt, bị hung ác mà hôn môi, đôi mắt…
Vì sao này đó đều không phải thật sự.
Vì sao này đó không thể biến thành thật sự?
Ý niệm đột nhiên hiện lên làm Tạ Lan Tinh hoảng sợ.
Nhưng ý nghĩ như vậy tựa sớm đã ngủ đông nhiều năm ở đáy lòng, một khi thoáng lớn mật, ý niệm đó lập tức lớn như đại thụ che trời, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của y.
Y nhìn thỏ con trên đầu giường rối rắm một lát, khi rời giường vẫn là Tạ Lan Tinh cẩn thận quy củ.
Ngày tháng trôi qua giữa những bông hoa mẫu đơn trong dược viên.
Đại khái là hình thể Kinh Trập trước sau không thay đổi, Tạ Lan Tinh hoàn toàn không ý thức được từ khi mang Văn Dữ về đã qua rất lâu.
Thẳng đến y mơ hồ cảm giác Văn Dữ có tâm sự.
Bóng dáng hắn tùy thời có thể nhẹ nhàng rời đi làm Tạ Lan Tinh sợ hãi.
Hắn phải đi sao.
Hắn sẽ đi nơi nào đâu.
Có thể sẽ quên Tạ Lan Tinh rất nhanh không.
Y xuyên qua hành lang gấp khúc ở dược viên tìm Văn Dữ.
Người sau hiển nhiên không nghĩ tới lúc này y đã trở lại, dừng một chút mới hỏi:
“Làm sao vậy, hôm nay Trần thái y thả ngươi trở về sớm như vậy?”
Tạ Lan Tinh ngây ngốc gật đầu, máy móc đi tới, đưa túi giấy dầu trong tay cho hắn.
“Hoàng Hậu tặng điểm tâm cho ta, ngươi nếm thử.”
Nếu không nhìn lầm, vừa rồi Văn Dữ lập tức thu đồ vật vào cổ tay áo. Không chỉ thấy một lần, chỉ là không để ý, hiện tại nghĩ đến, đó như trâm cài nữ tử, là của ai?
Kinh Trập từ xà nhà nhảy xuống, ngo ngoe rục rịch túi điểm tâm, Văn Dữ cố ý không nhìn, lấy một khối đút cho Tạ Lan Tinh.
Rõ ràng người vừa rồi không có hứng thú với sơn trân hải vị đầy bàn, bây giờ muốn ăn một bánh tô này.
Tạ Lan Tinh vẫn giống ngày đưa hắn hoa lan, chống đầu dựa vào lan can, lơ đãng hỏi:
“Văn Dữ, ngươi có người trong lòng không?”
Văn Dữ nói có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT