Edit: MOE (Thiên Ngọc)

4.

Đêm.

Kinh Trập dụ thị vệ đi, Văn Dữ mới có thể chân chính thăm quan toàn bộ Lạc Vương phủ.

Dược viên xem như lãnh địa của Tạ Lan Tinh, ra dược viên, bên cạnh mới là phòng ngủ của y, ngoài cửa sổ còn trồng vài loài hoa cỏ hiếm. Tiếp đó là đài ngắm trăng, đại khái là nơi phu nhân Lạc Vương ăn chay niệm phật Liên Kiều đã nói.

Văn Dữ cố ý đi một vòng, Phật đường không lớn, nhìn không ra chỗ đặc biệt, nhưng Phật khí lại nhiều hơn so với đa số chùa miếu. Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, cả tòa Lạc Vương phủ đều được Phật khí bao phủ, khó trách nơi này một mảnh an hòa.

Kinh Trập trốn thị vệ chạy tới, một người một thú liếc nhau hiểu rõ.

Đơn giản là Phật khí vừa lúc che giấu hơi thở bọn họ.

Kinh Trập lười biếng duỗi tứ chi, đi theo Văn Dữ về phòng, không nghĩ tới chủ nhân vào phòng ngủ người khác.

“……”

Văn Dữ không muốn đánh thức y, nhưng vẫn nhịn không được chạm vào khóe môi người nọ treo ý cười.

Không có chuyện phiền lòng thì tốt.

Lúc đầu hắn tiến vào giúp y đắp chăn đàng hoàng, hiện tại người này trực tiếp ôm chăn vào ngực.

Tơ tằm bị y cuốn vào lòng khẽ động áo trên, vì thế cái bụng trắng nõn lộ ra. Văn Dữ nhìn chằm chằm nhìn chốc lát, vô cùng bất chính sờ soạng một chút.

Thật mềm.

Hắn chơi đủ rồi, cũng biết nên dừng, giúp y sửa lại vạt áo về phòng.

Hắn không biết là, sau khi hắn rời đi không bao lâu, Tạ Lan Tinh bắt đầu vô thức nói mê.

Sáng sớm hôm sau, tiểu công tử đơn thuần như giấy trắng trên tình sự nhìn khố y ướt dính, nhớ lại mộng đêm qua, cả người đỏ bừng như tôm luộc.

……

Tới giờ Phục Linh đưa cơm tới, Kinh Trập ngoài làm nũng trước mặt Tạ Lan Tinh, đối với những người khác vẫn mang tính nết thần thú. Phục Linh thấy nó không chịu ăn, học Tạ Lan Tinh ôm nó ôm vào ngực, còn phải vừa dỗ vừa uy.

“Công tử ra cửa, một lát sẽ trở về, ngươi đừng cáu kỉnh không ăn cái gì nha.”

Tạ Lan Tinh vừa về, đã nghe giọng Liên Kiều truyền tới.

Hai người trước sau tiến vào, Liên Kiều vẫn là bộ dáng vô tâm vô phổi, Tạ Lan Tinh đối diện tầm mắt nam nhân nhanh chóng dời đi.

Văn Dữ dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm một quyển y thư.

Kinh Trập từ trong ngực Phục Linh nhảy xuống, nhắm thẳng Tạ Lan Tinh nhào lại. Y tiếp được nó bế lên, học ngày thường dán mặt nó cọ.

Giây tiếp theo thú đã bị một bàn tay xách cổ.

“Nó mới chạy dưới đất, móng vuốt dơ.”

Văn Dữ liếc thú một cái, mặc nó tứ chi lơ lửng giãy giụa.

“……”

Tiểu báo tuyết trợn trắng mắt tròn.

“Không có việc gì, dù sao y phục ta cũng bẩn.”

Tạ Lan Tinh đặt nó xuống đất, bóng dáng tuyết trắng chạy về phòng giận dỗi.

“Lan Tinh, lại đây.”

Văn Dữ đặt sách lại giá, kêu Phục Linh đưa nước ấm tới, ngồi xuống kiên nhẫn lau tay cho y.

“Sao ngươi biết….” Tay ta bị thương.

Miếu ở thành Bắc thu lưu rất nhiều dân chạy nạn bơ vơ không nơi nương tựa, sáng sớm y cầm muỗng gỗ múc cháo cũng chưa phát hiện lòng bàn tay rách da.

“Vừa rồi đụng tới lông nó đau không?”

Văn Dữ chườm nóng cho y, lại từ quầy thuốc y thường dùng lấy thuốc mỡ tinh tế bôi lên, “Ta không dùng sai đi.”

Tạ Lan Tinh lắc đầu, “Thật ra không đau.”

Văn Dữ nhân tiện giúp y xoa nhẹ xuống cổ tay, “Đỏ nhiều như vậy, trầy da còn không đau, buổi sáng đi đâu vậy?”

Không chờ y mở miệng, Liên Kiều hô: “Công tử dẫn người đi thành Bắc phát cháo!”

Tạ Lan Tinh gật đầu, giọng nói có chút nhụt chí, “Thành Bắc tập trung dân chạy nạn càng ngày càng nhiều, còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ bị đuổi ra kinh thành.”

Văn Dữ buông thuốc, cười dùng tay nâng cằm y gãi gãi, “Lan Tinh, ngươi đã làm đủ.”

Vì thế có người đỏ mặt chạy trối chết, có người híp mắt tâm tình sung sướng.

Người chạy trối chết trở về phòng ngồi sau cửa vuốt ngực bình tĩnh, miệng lẩm bẩm “Sao lại như vậy…”

Nhưng tìm không ra ý trách cứ.

Mấy canh giờ sau nội tâm tiểu công tử đã biến thành ―― “Tại sao như vậy!”

……

Nước ấm chảy qua đầu vai, y còn trong trạng thái như mộng.

Hắn nói, “Ngươi đừng chạm vào nước, để ta giúp ngươi, xem như báo đáp.”

Tạ Lan Tinh không cự tuyệt được.

Vì phòng ngừa dính nước, bàn tay bôi thuốc đã được Văn Dữ dùng vải bông sạch sẽ quấn lại, đáp ở mép thùng gỗ, thoạt nhìn ngốc hề hề, giống muốn người khác ôm một cái.

Văn Dữ sẽ không chê cười y, động tác nam nhân thực chậm, còn thường thường hỏi “Nước đủ ấm không, muốn thêm chút nước ấm không?”

Đầu Tạ Lan Tinh nghiêng qua một bên, dựa vào tay trái, nghe lời mặc Văn Dữ vuốt tóc, trong lòng đang âm thầm so sánh. Lúc trước mình giúp hắn tắm, nam nhân ngồi trong thau cũng thấp thỏm không được tự nhiên sao. Không phải, nhìn người nọ rất tự nhiên, thậm chí bản thân mới là kẻ chân tay vụng về.

Tiểu công tử nhớ tới chuyện mất mặt yên lặng thở dài trong lòng, đều do giấc mộng đó.

Tóc đen nhánh và lưng trắng nõn đều mỹ, làm Văn Dữ phá lệ cẩn thận đối đãi.

Làm xong, hắn trực tiếp ôm người từ thau tắm ra.

Tạ Lan Tinh hoảng sợ, bị đặt trên giường, Văn Dữ không tìm một kiện xiêm y, bắt đầu lấy xuống mảnh vải trên tay y.

“Phải mặc quần áo.” Nhỏ giọng nhắc nhở.

Văn Dữ lấy y phục mới tới, tiểu công tử xoay người đưa lưng về phía hắn.

“Ngươi đừng nhìn…”

Văn Dữ nhìn chằm chằm mông y, để sát vào một chút, sau đó quỳ một gối trên giường, lấy khăn lụa giúp y lau tóc.

“Sao ngươi được xem ta, không cho ta xem ngươi?”

Tạ Lan Tinh dùng ngón tay chọc chăn trước mặt, mặc xong y phục đúng lý hợp tình:

“Không cho ngươi xem.”

Vì thế người mới kiên cường giây tiếp theo đã bị đè lên gối đầu.

“Lan Tinh.”

“Ân?”

Mắt Tạ Lan Tinh xinh đẹp, góc độ nhìn xuống càng câu nhân. Văn Dữ cùng y nhìn nhau chốc lát, tay phủ lên hai mắt y, sợi tóc đen dài, tiểu công tử say sưa đi vào giấc mộng.

“Ngủ đi.”

Văn Dữ giúp y đắp chăn đàng hoàng, lấy đi áo lót đã thay.

——————————–

Người cổ đại mặc quần áo tới mấy lớp lận, áo lót là lớp áo trong cùng màu trắng, không phải áo lót (áo ngực) của phụ nữ bây giờ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play