Tạ Lan Tinh chống đầu ngồi trên tiểu bậc thang ở dược viên chăm sóc mẫu đơn, trong lòng không biết đã đếm bao nhiêu ngày.
Ngày ấy Văn Dữ thương tiếc hôn y thật nhiều, giống ra cửa mua cái bánh trôi, nhẹ nhàng bình thường nói “Ta mang Tiểu Báo Tử đi làm một chuyện, vài ngày nữa sẽ về. Trở về hy vọng có thể ăn bánh thảo Lan Tinh làm.”
Nhưng đợi hơn nửa tháng vẫn không thấy về, hơn nữa sắc trời gần đây luôn thay đổi thất thường, không có tiểu báo nghịch ngợm tới ăn vụng nụ hoa, Tạ Lan Tinh ẩn ẩn có chút bất an.
Biến cố lúc này tới.
Thảo dược sinh trưởng cao thấp không đồng đều kịch liệt đong đưa, vài cuốn y thư bên lò thuốc cũng bị gió thổi rơi xuống. Gió càng lúc càng lớn làm Tạ Lan Tinh không mở mắt ra được, y dùng tay áo che chở mẫu đơn, đứng dậy muốn về phòng, lại bị hồng lăng (dải lụa đỏ) xuất hiện chắn trước người.
Ngay sau đó, dược viên xuất hiện nữ tử yêu diễm y chưa từng gặp, cùng một đám người áo bào trắng không rõ thân phận.
Tạ Lan Tinh sửng sốt, theo bản năng ôm chặt chậu hoa trong ngực.
Nữ nhân tóc đen hồng y hơi khom người với Tạ Lan Tinh, khóe mắt mị sắc vô biên.
Tạ Lan Tinh nhìn nàng xoay người nói với mọi người, “Thần giới thế nhưng hạ lưu dùng phàm nhân làm con tin, thủ đoạn đê tiện.”
Người áo trắng dẫn đầu nắm trường kiếm nhìn Tạ Lan Tinh:
“Lời xà yêu nói, chớ có tin vào.”
Hồng Kỳ hộ trước Tạ Lan Tinh, đầu ngón tay đỏ bừng câu lấy tóc đen trước ngực giễu cợt, “Lời này ta không thích nghe.”
“Không phải do ngươi.”
Những vị áo trắng xếp thành một hàng, quanh kín hai người.
Hồng Kỳ nhìn lướt qua, cười nhạo: “Vì bắt một người, Thượng thần Hưu Mậu tự mình tới đâu.”
Hưu Mậu nhíu mày không nói tiếp, mấy người giơ lên trường kiếm, gió mạnh theo tới.
Đất và hoa cỏ yếu ớt trong dược viên bị cuốn vào trận gió, Tạ Lan Tinh không kịp đau lòng đã bị hồng lăng che mắt.
Hồng y mỏng cùng tóc đen tung bay, một đôi mị nhãn không sợ nhìn trận pháp trước mặt, thẳng đến hắc xà chui từ dưới đất dược viên lên không một tiếng động bò vào trận, Hồng Kỳ nhảy lên cao, tám sợi tơ hồng phất lên sau lưng ―― gió ngừng.
Hồng lăng rơi xuống, Tạ Lan Tinh chớp chớp mắt, thần tiên bạch y bị tơ hồng trói nằm trên đất đầy thảo dược.
Hồng Kỳ hơi gật đầu, hắc xà một lần nữa chui vào đất rời đi. Thân ảnh quyến rũ từ giữa không trung nhảy đến trước mặt Hưu Mậu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, trường kiếm treo trước ngực hắn.
“Ngô Vương nhân từ, nhưng ta không.”
“Không……” Tạ Lan Tinh mở to mắt.
Mũi kiếm đâm thủng vải dệt, khi đụng vào da thịt lại vô pháp vào một tấc.
“Hồng Kỳ, đủ rồi.”
Nam nhân bạch y không biết khi nào xuất hiện, Tạ Lan Tinh thở phào một hơi.
Hồng Kỳ khựng lại, một đoạn hồng lăng ngắn quấn lên kiếm, nháy mắt trường kiếm thành mảnh nhỏ.
Nam nhân nhìn về phía Tạ Lan Tinh, không giống vui đùa mở miệng:
“Tạ công tử, Thần giới cần ngươi cứu.”
Tiểu công tử ôm chậu hoa mẫu đơn không rõ nguyên do.
“Ma Vương Văn Dữ thề muốn san bằng Cửu Trọng Thiên, hiện giờ đã đến điện Thái Hàm. Một khi Thần giới luân hãm, trật tự tam giới bị hủy, hắn cũng sẽ không bỏ qua nhân gian.”
“Chỉ có Thượng thần Vi Sinh nói thật, một đám thần tiên ra vẻ đạo mạo không phải thứ gì tốt.”
Hồng Kỳ chế giễu, mười ngón tay nắm hồng lăng không ngừng siết chặt.
“Ma Vương…?” Tạ Lan Tinh hỗn loạn, “Văn Dữ?”
“Năm đó sau một trận chiến Thần Ma, hai bên đều bị thương nặng. Hơi thở cuối cùng của Ma Vương xuất hiện ở núi Vị Thần, sau đó biến mất tung tích, hiện giờ tu vi sớm đã hơn xưa. Nghĩ đến che giấu hơi thở cùng khôi phục nguyên khí, cũng có một phần công lao của Tạ công tử.”
Tạ Lan Tinh lắc đầu, “Hắn sẽ không như vậy.”
Mắt tiểu công tử trong sáng làm nam nhân chỉ phải trầm giọng:
“Ma Vương hiện thế, mong công tử tương trợ.”
“Thần giới hèn hạ, công tử đừng tin.”
Hồng Kỳ phóng ra hồng lăng quấn lên tay Vi Sinh.
Tạ Lan Tinh cúi đầu mờ mịt nhìn mẫu đơn trong ngực, trong lòng thành một cuộn chỉ rối.
Quả nhiên hắn không phải phàm nhân.
Hồng Kỳ là hắn phái tới bảo hộ mình sao?
Văn Dữ ca ca thật sự sẽ làm chuyện như vậy sao?
Nếu ta đi, có thể thêm phiền cho hắn hay không…
Một hồng (màu đỏ) một bạch (nàu trắng) đánh nhau giữa không trung, không biết khi nào Hưu Mậu giải được trói buộc trên người đi tới phía sau Tạ Lan Tinh.
Tiểu công tử suy nghĩ hỗn loạn hồn nhiên không phát hiện, Hưu Mậu đang muốn mạnh mẽ mang người đi, khi tay chạm vào vai y, bị một luồng sức mạnh phóng ra.
Hưu Mậu lau máu từ khóe miệng đứng lên, kinh ngạc nhìn tàn ảnh màu đen xoay tròn phía trước. Sau một lúc, mới nở nụ cười bi thương khó coi. Ngũ tạng lục phủ hắn đã bị đánh nát, vì pháp khí của thần nữ Vệ Linh.
Liên tục bị kinh hách khiến Tạ Lan Tinh dần dần tiếp thu những việc này. Y duỗi tay ra, hắc kim phiến cốt rơi vào.
Vốn tưởng rằng chỉ là đồ vật vô tri, vậy mà có thể trong nháy mắt có sức mạnh như vậy. Nhưng Văn Dữ đưa nó cho mình… Hiện tại hắn, thế nào đâu?
Vi Sinh thấy thế cũng không ham chiến, lấy ra dây trói yêu, Hồng Kỳ hóa nguyên hình, thân rắn bị trói chặt không ngừng thu nhỏ lại, Vi Sinh thắt kết lại, cẩn thận đặt nàng lên quầy thuốc bên lò dược.
“Sống yên ổn mấy ngày, dây trói yêu sẽ tự cởi bỏ.”
Dứt lời, hắn đi tới Tạ Lan Tinh, “Không ngờ hắn đưa vật ấy cho ngươi.”
“Vì sao các ngươi phải tới tìm ta?”
Tạ Lan Tinh thu phiến cốt vào vạt áo trước, lời nói không có nửa phần hoảng loạn.
“Khúc mắc của Ma Vương cần giải.”
Hắn không ép Tạ Lan Tinh đi, chỉ có thể khuyên bảo, “Hắn đánh đến Thần giới không yên, lúc này… Đại khái không có ý thu tay.”
“Vì sao hắn phải lên Cửu Trọng Thiên? Vì sao Thần Ma đánh nhau? Tìm ta lại có tác dụng gì?”
Vi Sinh đỡ trán thở dài.
“Không biết thoại bản nhân gian truyền như thế nào, Ma Vương hiện giờ cùng thần nữ bỏ trốn năm đó sớm đã không phải. Nhưng phiến cốt trên tay ngươi, xác thật là thần vật của Vệ Linh.”
“Thần ma chi chiến năm đó…”
Vi Sinh dừng một chút, như không muốn nhớ lại, “Cuối cùng chiến thần thập phương vây Văn Dữ trong trận, mắt thấy cùng đường bí lối, hắc kim cốt phiến hóa thành mười hai căn đánh ra, Văn Dữ quỳ một gối xuống đất, tay cầm Bạch Trạch xông thẳng trận tâm, bạch quang đâm thủng Cửu Trọng Thiên, thượng cổ thần kiếm đứt gãy, trận phá, thần thương, Văn Dữ rơi xuống mất tích.”
“Cho nên Văn Dữ…. Là hài tử của thần nữ Vệ Linh và Ma Vương Huyền Thương.”
Ngực Tạ Lan Tinh dán phiến cốt có chút nóng lên, trong lòng tức giận, “Cho nên lúc trước là các ngươi… Cho nên hắn phải báo thù Thần giới…”
“Là Thần giới làm sai.” Vi Sinh thản nhiên thừa nhận.
“Nếu không phải ta cứu hắn, ở trong vương phủ vừa lúc che đi ma khí, có phải các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay không!”
Vi Sinh trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Nhưng lần này không nên liên lụy nhiều như thế.”
Tạ Lan Tinh xoay người đi.
“Văn Dữ đích xác không phải ma, nhưng nếu mặc kệ như vậy, cuối cùng hắn cũng sẽ bị tâm ma cắn nuốt, như thế, Tạ công tử cũng không…”
Lời còn chưa dứt, thấy Tạ Lan Tinh an trí mẫu đơn một bên, vội vàng đi tới.
“Hắn ở nơi nào?!”
Vi Sinh dừng chân.
“Văn Dữ, hắn ở nơi nào, mang ta đi!”
Tạ Lan Tinh đột nhiên sốt ruột, không phải bởi vì hắn nói, phiến cốt nơi ngực y đang than khóc. Người khác không nghe, nhưng rõ ràng truyền vào tâm trí y.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT