Edit: MOE (Thiên Ngọc)

10.

Tạ Lan Tinh đang trốn hắn.

Văn Dữ tức giận.

Lửa giận bùng lên, lại không thừa nhận.

Thậm chí muốn vọt tới trước mặt Tạ Lan Tinh, trói về Mặc Sơn, khóa lại.

Nhưng Văn Dữ sao nỡ đâu, luyến tiếc.

Y chau mày Văn Dữ liền đau lòng.

Mặc kệ là hít mũi giả khóc, hay hồng tai chắp tay sau lưng thẹn thùng, Tạ Lan Tinh đều là mềm mại, nhìn người một cái đều giống làm nũng.

Rõ ràng là tiểu công tử đơn thuần như bạch tuyên (giấy Tuyên Thành), lúc lơ đãng lộ ra xương quai xanh cùng mắt cá chân lại cực độ câu dục.

Nhưng này đó Tạ Lan Tinh không tự biết.

Mỗi một lần y gọi tên Văn Dữ đều tràn ngập tín nhiệm cùng vui sướng, có thể làm Văn Dữ muốn đem tất cả trân bảo đến trước mặt y. Muốn xoá đi thứ dơ bẩn xấu xí trên thế gian.

Mà hắn nói một câu thật tình, Tạ Lan Tinh liền trốn.

Kinh Trập nhìn biểu tình chủ nhân, biết hôm nay lại không đi được, dứt khoát hóa thành ấu tể, tiếp tục lăn dưới đất với thảo dược.

Đêm ngày thứ năm Tạ Lan Tinh trở về phủ.

Lương Trăn cùng vài vị hoàng tử ở khu vực săn bắn vui sướng tràn trề mấy ngày, bắt được hồ ly, thỏ, gấu, xà thắng lợi trở về, lại ở trong điện Tam hoàng tử thiết tiệc rượu thịt, ngày tháng không thể nói không khoái hoạt.

Tạ Lan Tinh thất thần tự nhiên cũng bị nâng chung cạn chén che giấu.

Bị Liên Kiều đỡ về phòng sinh ra cảm giác như đã qua mấy đời.

Năm ngày ở khu vực săn bắn đang làm cái gì đâu, y cũng không biết. Lương Trăn nói ăn cơm, y liền ngồi ở trước bàn. Lương Trăn nói đi săn bắn, y cũng có thể lưu loát bắn cung trên lưng ngựa, nhưng trên mặt y không có một chút cảm xúc.

Vô luận là đối mặt thỏ hoang bị bắn không thể động đậy, hay tình cảm không xong trước mắt, đều làm Tạ Lan Tinh vô lực.

Cùng mấy người Lương Trăn ồn ào nhốn nháo chơi mấy ngày, hiện tại một người yên tĩnh, như thế nào… Càng muốn hắn.

Nhưng đây là không đúng.

Sau này phải tiếp tục đối mặt nam nhân thế nào đâu.

Tiểu công tử ngồi trên giường tỉnh rượu còn chưa nghĩ ra, một trận tiếng đập cửa vang lên.

“Lan Tinh, ta có thể tiến vào sao?”

Tạ Lan Tinh giật mình, mũi lên men.

Quá chật vật, không cần ngươi xem.

“Ta muốn ngủ…”

Uyển chuyển cự tuyệt.

Quả nhiên.

Y trốn hắn.

Vẫn còn sợ sao.

Ngữ khí đáng thương muốn mệnh.

Văn Dữ đứng một lát, tiếp tục gõ cửa khắc hoa.

“Lan Tinh ――”

Hắn chỉ kêu tên, Tạ Lan Tinh đã mở cửa ra.

Văn Dữ đứng thẳng, trong mắt mang theo thần sắc Tạ Lan Tinh nhìn không hiểu, như có rất nhiều lời muốn nói.

Tạ Lan Tinh rũ mắt nhìn chằm chằm mũi giày mình, “Chuyện gì…”

Hai người cách cửa đứng yên, Văn Dữ nhịn không được bất đắc dĩ nhìn y cười cười. Không biết vì khốn đốn hay rượu, cũng hoặc hai người, làm hốc mắt Tạ Lan Tinh đỏ lên. Hơn nữa vừa rồi chạy vào nhà như trốn, nếu có thể biến hình, nhất định là đáng yêu như thỏ ngọc Cung Trăng.

“Lan Tinh, thời gian này được ngươi chiếu cố, nay ta đã hồi phục, không thể tiếp tục quấy rầy.”

Ta sẽ đi, không cần sợ hãi.

Tạ Lan Tinh ngẩng đầu lên.

“Ngày ấy ta cùng ngươi nói ――” Không cần lòng có gánh nặng.

Văn Dữ chưa nói xong, Tạ Lan Tinh đã rơi hạt đậu vàng.

Hai mắt xinh đẹp đẫm lệ mang theo mờ mịt vô thố cùng kinh ngạc, như có rất nhiều bi thương che trời lấp đất mà đến.

Văn Dữ khựng lại, xoa mặt y, dùng lòng bàn tay lau nước mắt.

“Lan Tinh, không khóc.”

Y muốn nói không quấy rầy, y muốn nói ngươi đừng đi, nhưng Tạ Lan Tinh một câu cũng nói không nên lời.

Cho dù biết hắn sớm hay muộn phải rời khỏi nơi này, nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, cảm giác trong lòng trống rỗng.

Hốc mắt không ngừng trào ra lệ nóng làm Tạ Lan Tinh thấy không rõ biểu tình hắn, hình dáng mơ hồ cho y an tâm, nắm tay Văn Dữ.

“Chúng ta về sau… Có phải sẽ không bao giờ có liên hệ hay không…”

Đầu vai vì ủy khuất cùng khổ sở trong lòng run rẩy, Văn Dữ đau lòng muốn mệnh, trong đầu loé lên một suy nghĩ.

Vì cái gì y khóc thành như vậy.

Nhưng không kịp nghĩ lại, Tạ Lan Tinh ngưỡng mặt nước mắt cầu xin:

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngươi không cần đi…”

Như thế nào có thể nhìn hắn nói xin lỗi.

Là vì vô pháp đáp lại cảm tình hắn mới cảm thấy thực xin lỗi sao.

Văn Dữ hoàn toàn mềm lòng rối tinh rối mù.

“Không cần phải nói thực xin lỗi, Lan Tinh không có nơi nào không tốt.” Văn Dữ dùng bàn tay chậm rãi vỗ về sợi tóc y.

“Ta không tốt, là ta không tốt……”

Tạ Lan Tinh khóc nức nở, “Ta đối với ngươi nổi lên ý xấu, thực xin lỗi…”

Tay Văn Dữ khựng lại.

“Ta sai rồi, nhưng, nhưng hiện tại ngươi đừng đi được không…”

Tạ Lan Tinh lặp lại, nhưng không nghĩ ra lý do thích hợp để lưu lại hắn. Trong lòng chua xót.

Tâm Văn Dữ cũng theo tiếng y khóc treo cao lên.

Trong đầu có một sợi dây xâu lại tất cả cử chỉ lời nói của Tạ Lan Tinh.

Sau đó khóe miệng gợi lên độ cung rất nhỏ.

“Lan Tinh ――”

Văn Dữ tiến lên một bước, vượt qua bậc cửa là có thể ôm y vào lòng. Hai cánh cửa khắc hoa đã ở phía sau.

“Nói lại lần nữa.”

Đột nhiên bị hắn ôm, Tạ Lan Tinh phản xạ có điều kiện hai tay gắt gao nắm vạt áo hắn, thân mật khát vọng đã lâu bất ngờ xảy ra, làm người khóc càng hung.

Tạ Lan Tinh vô pháp nói thêm nữa, chỉ khụt khịt gọi tên hắn.

Văn Dữ đặt tay lên lưng y, cúi đầu, môi mỏng dừng ở bên tai:

“Ta cũng nổi ý xấu với ngươi, thì thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play