Xem mắt.

Ô Cửu không hề xa lạ với cụm từ này.

Hắn biết ở dương gian có người sẽ thông qua “xem mặt” để tìm kiếm bạn đời tương lai của mình. Sau khi kết đôi thành công, họ sẽ tiến tới hôn nhân cùng nhau sống trọn đời.

Nhưng hắn không thể liên hệ hai chữ này với Chúc Tiêu.

Làm sao Chúc Tiêu có thể yêu đương, kết hôn sinh con?

Ô Cửu luôn cảm thấy, Chúc Tiêu không giống những người bình thường khác trên thế giới. Cậu sẽ không lãng phí thời gian và cuộc sống của mình vào những việc nhàm chán như thế.

Hơn nữa, trên thế giới này làm gì có ai xứng đáng kết hôn với Chúc Tiêu?

Ô Cửu vẫn nhớ cảnh Chúc Tiêu đi xem mắt lần trước.

Trong một nhà hàng Tây với thiết kế tao nhã, cách lớp kính trong suốt đến mức có thể soi gương, Ô Cửu nhìn thấy Chúc Tiêu còn lịch sự kéo ghế cho đối phương.

Chúc Tiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, không thể hiện rõ thái độ gì với buổi hẹn hò này. Bản thân cậu đã toát ra khí chất xa cách, cộng thêm việc không thích nói nhiều nên phần lớn thời gian đều là lắng nghe đối phương nói chuyện.

Nhưng Ô Cửu chắc chắn cậu không hề lơ đãng bởi vì Chúc Tiêu luôn nhìn người nói chuyện với thái độ lễ phép, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.

Thậm chí có lần đối phương dường như đã nói đến chủ đề thú vị nào đó cười toe toét. Còn Chúc Tiêu sau khi nắm bắt được cảm xúc của đối phương cũng mỉm cười nhẹ nhàng.

Ô Cửu đứng bên ngoài một phút, đến lúc này cuối cùng không nhịn được nữa mà bước vào.

Khi bước vào, nhân viên phục vụ hỏi hắn: “Xin chào, anh có đặt chỗ trước không ạ?”

Tốt lắm, hóa ra đây còn là một nhà hàng cần phải đặt chỗ trước.

Ô Cửu hỏi: “Các cậu cần đặt trước bao lâu?”

Nhân viên phục vụ mỉm cười trả lời hắn: “Ít nhất ba ngày ạ.”

Tốt lắm, hóa ra đây còn là một buổi hẹn hò có dự mưu.

Dự mưu trước ít nhất ba ngày, mà hắn lại chẳng hay biết gì!

Nhân viên phục vụ tưởng hắn không đặt chỗ trước, bước đến trước mặt hắn, dùng ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự ngăn cản một cách khéo léo: “Anh có thể để lại số điện thoại, sau khi đặt chỗ trước, chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên chuyên môn phục vụ anh.”

“Không cần, tôi có bạn ở đây.” Ô Cửu đưa tay chỉ về một hướng, “Bàn kia, họ Chúc, tôi đi cùng họ.”

Nhân viên phục vụ thấy hắn nói chính xác tên người đặt trước, lập tức không còn lý do gì để ngăn cản. Anh ta xoay cánh tay phải, đổi thành động tác chào mừng: “Mời anh vào trong.”

“Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo, chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Sao thế nhỉ? Giống như đang đi bắt gian vậy…?”

Ô Cửu hùng hổ đi đến trước bàn Chúc Tiêu, định bụng sẽ nổi giận nhưng sau khi nghe rõ đối phương đang nói gì hắn liền bình tĩnh lại.

Người này dường như là một anh chàng tài chính thương mại, nói chuyện về cổ phiếu, quỹ đầu tư, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài từ tiếng nước ngoài như thể hắt xì hơi một cái cũng có thể ảnh hưởng đến tình hình kinh tế toàn cầu.

Ô Cửu hiện tại không nhớ tên người này, chỉ nhớ biệt danh mà hắn đặt cho anh ta là “Anh chàng phố Wall giả tạo”.

Chúc Tiêu chắc chắn không thích loại người này.

Chỉ trong một giây Ô Cửu đã khẳng định người này không đáng để lo lắng.

Ô Cửu bước lên trước một bước, cố ý nói: “Chúc Tiêu, trùng hợp thật đấy.”

Chúc Tiêu liếc nhìn hắn một cái, không đáp lời.

Không biết trùng hợp ở chỗ nào. Ô Cửu rõ ràng là hai phút trước đã muốn vào phá đám, nhịn được một phút cũng thật là khó cho hắn.

Anh chàng giả tạo còn hỏi Chúc Tiêu: “Cậu quen anh ta à?”

“Tất nhiên rồi.” Ô Cửu thay Chúc Tiêu trả lời câu hỏi này, vô cùng tự nhiên kéo ghế ngồi xuống giữa hai người.

Vừa ngồi xuống, hắn như thể kích hoạt hệ thống chắn, che chắn hoàn toàn anh chàng giả tạo bên phải, sau đó tìm cách bắt chuyện với Chúc Tiêu: “Chúc Tiêu, đoán xem ai vừa được đăng bài báo cáo khoa học nào? Là tôi đấy.”

“Ngay khi cậu ngồi đây tán gẫu, cậu đã bị tôi bỏ xa một đoạn dài rồi.”

Chúc Tiêu: “…”

Ô Cửu ngồi như vậy đã chắn mất hơn nửa tầm nhìn bên phải, anh chàng giả tạo không chỉ không chen vào được câu nào, mà đến cả mặt Chúc Tiêu cũng gần như không nhìn thấy.

Anh ta lắc lư người qua lại, dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với Ô Cửu rằng hắn đang chắn đường.

“Xin lỗi, vất vả cho anh phải nhìn mặt phải của tôi nãy giờ rồi,” Ô Cửu như thể cuối cùng cũng chú ý đến anh ta, xin lỗi một cách không hề thành thật, “Nhưng anh cũng không thiệt, mặt bên phải của tôi đẹp trai hơn.”

Anh chàng giả tạo: “…”

Anh ta nhịn một lúc, cảm thấy vẫn không nhịn được nữa: “Chúc Tiêu, bạn cậu hình như không thích tôi lắm.”

“Xin lỗi.” Chúc Tiêu đưa tay ra, với vẻ mặt không cảm xúc đẩy đầu Ô Cửu sang một bên để đối tượng xem mặt phía đối diện có thể nhìn thấy lại ánh sáng.

“Nhưng chúng ta đúng là không cần phải tiếp tục nữa, anh Lý.” Chúc Tiêu nói, “Vì lịch sự nên tôi đã không ngắt lời anh, nhưng câu này tôi đã nói từ mười phút trước rồi.”

Ô Cửu bị đẩy sang một bên, vốn định phát hỏa nhằm vào anh chàng giả tạo nhưng khi nghe thấy những lời Chúc Tiêu nói hắn nhanh chóng im bặt.

Chúc Tiêu quả nhiên không thích loại người này.

Ô Cửu cười hả hê bày ra vẻ xem kịch vui, bị anh chàng giả tạo trừng mắt cũng không có ý định rời đi.

Hắn giơ hai tay lên, vô cùng ân cần nhường sân khấu cho anh ta: “Hãy phớt lờ tôi đi.”

Anh chàng giả tạo: “…”

Phớt lờ kiểu gì? Người này ăn mặc lòe loẹt, sự hiện diện mạnh mẽ, chỉ thiếu điều viết lên trán chữ “Hãy nhìn tôi” thôi.

“Haha, tôi cũng không muốn tiếp tục với cậu nữa. Giữa chúng ta vẫn có quá nhiều khác biệt, có lẽ tôi nên tìm một người cùng lĩnh vực, như vậy mới là tri kỷ.” Anh chàng giả tạo tự bào chữa cho mình một hồi, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Ly cà phê tôi gọi hủy bỏ nhé, dù sao cũng chưa mang lên.”

Nói xong anh ta đứng dậy rời đi. Bước đi hơi vội vàng trông như đang bận bịu việc gì đó quan trọng.

Cà phê tất nhiên là không được hủy bỏ, cuối cùng rơi vào tay Ô Cửu.

Anh chàng giả tạo đi đúng lúc, vừa đi, bánh ngọt và cà phê đều được mang lên.

Chúc Tiêu cầm nĩa lên, ngẩng đầu hỏi: “Cậu được đăng báo rồi à?”

“Không, tôi còn chưa viết xong.” Ô Cửu thản nhiên trả lời, hắn chỉ muốn cho Chúc Tiêu có chút cảm giác nguy cơ thôi.

Chúc Tiêu chậm rãi ăn hết bánh ngọt, sau đó đẩy hóa đơn đến trước mặt Ô Cửu: “Cậu phá hỏng buổi hẹn hò của tôi, cậu thanh toán.”

Ô Cửu chưa bao giờ tính toán tiền bạc nhiều hay ít, chỉ tính toán xem là tiêu cho ai. Hắn sảng khoái thanh toán xong Chúc Tiêu đã bước ra khỏi cửa.

Ô Cửu vội vàng đuổi theo: “Này Chúc Tiêu, sao cậu lại đi xem mặt?”

“Không liên quan đến cậu.” Chúc Tiêu đã rất lịch sự rồi, không trực tiếp nói “Cút đi”.

“Liên quan đến tôi đấy,” cậu không trả lời, Ô Cửu liền hỏi không ngừng, “Hay là cậu rảnh quá? Hay là cậu quá cô đơn? Hay là cậu đột nhiên muốn nghiên cứu con người?”

Chúc Tiêu dừng bước, cố gắng tạo khoảng cách với Ô Cửu.

Ô Cửu nhạy bén lùi lại, kiên quyết bám lấy bên cạnh Chúc Tiêu: “Làm gì thế, muốn chạy à? Tôi nói trúng rồi? Là vì cái nào?”

“Cậu rất phiền phức.” Chúc Tiêu nhận xét.

Ô Cửu tỏ vẻ kỳ lạ: “Tôi phiền phức từ hôm nay à?”

“Cậu trả lời tôi trước đi.”

“…”

“Không muốn trả lời.”

Ô Cửu không buông tha: “Không thể không trả lời. Chúc Tiêu, sao cậu lại đi xem mặt?”

“Sao cậu lại tò mò? Sợ tôi cưới người khác không cưới cậu à?” Chúc Tiêu bị làm phiền đến phát cáu bèn lật lại chuyện cũ – hắn biết Ô Cửu gặp phải chuyện này sẽ im lặng.

Quả nhiên chiêu này lập tức hiệu nghiệm, Ô Cửu lập tức im bặt.

Nhân lúc hắn im lặng, Chúc Tiêu tiếp tục bước đi.

Ô Cửu đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu, mặt đỏ bừng.

Đến khi hắn phản ứng lại, Chúc Tiêu đã đi xa.

Ô Cửu lúc này mới nhận ra mình lại bị lừa, nghiến răng nói: “… Chúc Tiêu, cái tật lật lại chuyện cũ của cậu không bao giờ sửa được!”



Thấy chuyện cũ sắp lặp lại, Ô Cửu nhìn tin nhắn Chúc Tiêu gửi tới, vô cùng bực bội gửi một câu: [Không được, cậu không được đi]

Chúc Tiêu: [Tôi đã đồng ý rồi.]

Hơn nữa, Ô Cửu can thiệp hơi sâu rồi, chuyện này liên quan gì đến hắn?

Chúc Tiêu khó hiểu: [Tại sao tôi không thể đi?]

Ô Cửu suy nghĩ hồi lâu, trong đầu chỉ có một câu “Làm sao Chúc Tiêu có thể đi xem mặt?”, nhưng lý do này nói ra quá bá đạo, Chúc Tiêu chắc chắn sẽ không nghe.

Vì vậy hắn nói: [Bên ngoài nhiều kẻ xấu xa, lỡ cậu bị lừa sang Myanmar thì sao, còn ai thắp hương cho tôi?]

Chúc Tiêu cảm thấy hắn lo bò trắng răng: [Sẽ không.]

Ô Cửu: [Sao cậu biết sẽ không? Cậu hiểu anh ta bao nhiêu?]

Ô Cửu như súng máy gửi tin nhắn liên tục: [Anh ta tên gì? Cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu? Tình trạng sức khỏe thế nào? Có thói quen xấu nào không? Nhà ở đâu? Là hộ khẩu thường trú hay tạm trú? Làm nghề gì? Lương bao nhiêu? Đóng bảo hiểm xã hội được bao nhiêu năm rồi?]

Những câu hỏi dày đặc khiến Chúc Tiêu hoa cả mắt, chỉ trả lời câu đầu tiên: [Chính là sẽ không.]

Cậu căn bản không quan tâm đến thông tin cơ bản của đối tượng xem mặt, cũng không có ý định tìm hiểu.

Cậu đâu phải thực sự muốn phát triển mối quan hệ với người ta, cùng lắm chỉ là ăn một bữa cơm thôi.

So với chuyện này, cậu càng muốn biết câu hỏi chưa có lời giải đáp trong giấc mơ vừa bị gián đoạn của mình.

Chúc Tiêu hỏi: [Cậu thực sự không thể sống lại nữa sao?]

Có lẽ bởi vì Ô Cửu đã chết, nhưng lại xuất hiện trong Âm Dương Thông nói chuyện với cậu, luôn khiến cậu nảy sinh những suy nghĩ vi diệu, không thực tế – như thể việc hắn sống lại cũng chẳng phải là không thể.

Lúc này Ô Cửu đã tức giận đến mức đấm đá loạn xạ vào không khí, cúi đầu lại thấy Chúc Tiêu đang chuyển chủ đề, trong lòng càng thêm bực bội.

Ô Cửu gần như muốn ấn lõm cả màn hình điện thoại: [Tôi sớm muộn gì cũng bị cậu làm cho tức chết!]

Cả đêm hôm đó, Ô Cửu đều không ngủ được.

Đã không còn là giờ làm việc, hắn không muốn làm phiền quản gia Bạch đành phải trừng mắt đến sáng.

Trong lòng hắn vô cùng bực bội, nằm trên giường trằn trọc, trong đầu toàn là hình ảnh Chúc Tiêu.

Tại sao Chúc Tiêu lại đồng ý đi xem mặt?

Làm sao Chúc Tiêu có thể đi xem mặt? Dựa vào đâu?

Hắn mới chết được bao lâu, Chúc Tiêu đã có thể đi xem mặt rồi sao?

Sau khi xem mặt thì sao? Họ sẽ ở bên nhau sao?

Chúc Tiêu sẽ kết hôn với người không rõ lai lịch này sao?

Bước tiếp theo là gì, có phải là uống rượu hợp cẩn trên mộ hắn không?

Ô Cửu càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng khó chịu, hận không thể ngay lập tức đứng dậy, bất chấp tội lỗi mà gạch tên đối tượng xem mặt của Chúc Tiêu khỏi sổ sinh tử.

… Nhưng hắn thậm chí còn không biết tên người đó là gì. Chúc Tiêu cũng không nói cho hắn biết.

Vất vả lắm mới đến sáng, hắn với hai quầng thâm mắt to tướng như oan hồn tìm quản gia Bạch hỏi: “Chúc Tiêu định xem mặt với ai?”

Quản gia Bạch bị bộ dạng này của hắn dọa cho giật mình, cứ tưởng giữa ban ngày gặp ma.

“Hả? Ngài nói cậu Chúc muốn đi xem mặt ạ?”

Oán khí trên người Ô Cửu đã đủ giết chết mười người, giọng nói cũng lạnh đi: “Ông đi điều tra đi. Nhớ kỹ phải chi tiết đến cả ngày tháng năm sinh của người đó.”

“Vâng thưa cậu chủ, tôi đi ngay đây.”

Ô Cửu rõ ràng là đã vô cùng khó chịu, quản gia Bạch không dám chọc giận hắn, nhận lệnh liền nhanh chóng chuồn mất.
Chương Thụy Quân làm việc rất hiệu quả, ngày hôm sau đã gửi Wechat của đối tượng xem mặt, bảo Chúc Tiêu kết bạn trước để làm quen, tránh đến thứ Bảy không có chuyện gì để nói sẽ rất lúng túng.

Dù sao thì lúng túng là điều chắc chắn. Cậu không giỏi trò chuyện với người lạ mới quen biết chưa lâu.

Chúc Tiêu không mấy quan tâm đến chuyện này, cộng thêm việc bận rộn với công việc, đến tối mới phát hiện đối phương đã gửi lời mời kết bạn.

Vì có nhiệm vụ của Chương Thụy Quân, cậu không suy nghĩ nhiều, bấm nút “Chấp nhận”.

Cậu lịch sự chọn một biểu tượng cảm xúc “bắt tay” trong sáu biểu tượng cảm xúc mặc định và gửi đi.

Đối phương cũng chọn “nụ cười” và “thích” trong sáu biểu tượng cảm xúc mặc định và gửi lại.

Sau đó gửi thêm một tin nhắn: [Xin chào, tôi là Vu Gia Hòa. [chắp tay]]

Trao đổi xong tên hẳn là có thể kết thúc cuộc trò chuyện, Chúc Tiêu gửi tên của mình qua.

Cuộc trò chuyện cứ thế dừng lại ở đây, đúng ý Chúc Tiêu.

Cậu sao chép tên từ lời nói của đối phương, định thay đổi ghi chú.

Cũng chính lúc thay đổi ghi chú, Chúc Tiêu đột nhiên phát hiện, đối tượng xem mặt mà dì giới thiệu cho cậu, hình như hơi kỳ lạ.

Bây giờ còn có thanh niên nào đặt tên tài khoản là “Trăm điều thiện, hiếu thảo là đầu” nữa chứ?

Chúc Tiêu cau mày, cảm thấy hơi kỳ quặc, bèn nhấp vào trang cá nhân của anh ta.

Người này thoạt nhìn đúng là một luật sư, ảnh đại diện mặc vest trông như đã bán bảo hiểm được ba năm, thỉnh thoảng đăng vài bài viết về các vụ án và video phổ biến pháp luật lên vòng bạn bè.

Nhưng video phổ biến pháp luật của anh ta cũng rất kỳ lạ.

[Bất hiếu! Trương Tam không làm bài tập về nhà bị cha mắng, trong lòng không phục, đến đồn cảnh sát báo án tố cáo cha ngược đãi trẻ em…]

[Gia đình có con nghịch ngợm phải làm sao? Những kiến thức pháp luật này bạn nhất định phải biết…]

[Đánh con có phạm pháp không? Hãy xem luật sư Vu nói gì…]

Người này đã có con rồi sao? Nhưng cậu nhớ Chương Thụy Quân nói anh ta còn khá trẻ.

Tuy nhiên, Chúc Tiêu không hứng thú với hoàn cảnh gia đình của người khác, sau khi thay đổi ghi chú xong liền thoát ra không tiếp tục tìm hiểu nữa.

Chúc Tiêu lật xem lịch trình của mình, buổi xem mặt vào thứ Bảy được cậu xếp vào cuối danh sách ưu tiên, xếp trên nó một chút là việc đi tảo mộ cho Ô Cửu vào ngày mai.

Đã hơn một tuần hai ngày kể từ lần tảo mộ trước cho Ô Cửu, mấy ngày hôm nay cậu khá bận, chưa kịp đi tảo mộ cho Ô Cửu.

Vừa hay ngày mai rảnh có thể tiện thể mua một ít đồ mang theo.

Tác giả có lời muốn nói: Đếm ngược đến lúc bị chọc tức sống lại nào…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play