Năm đầu tiên sau kết hôn, Tống Ngạn Thành và Lê Chi vẫn chưa tổ chức lễ cưới.

Chuyện xảy ra ở lễ kỷ niệm hồi tháng 11 vẫn còn đang ở trên hot search. Dân cư mạng vừa thương xót cho thân phận của Lê Chi, vừa cảm thán về nhan sắc của Tống Ngạn Thành:

[Chị gái thật đáng thương, xem mà khóc luôn á.]

[Sao lại có loại cha mẹ vô tâm vô tính như vậy chứ, con gái xinh đẹp thế này mà nỡ bỏ rơi!]

[Vãi chưởng, Lê Chi như hình mẫu nữ chính nghị lực truyền cảm hứng ấy! Xuất bản sách đi! Tên sách tôi cũng nghĩ xong rồi, là “Ảnh hậu báo thù”, hahaha.]

[Tại sao lại là Lê Chi? Cái cô này, không lăng xê thì không sống được à?]

[F*ck you lầu trên! Người ta đã xóa cả tài khoản WeiBo từ đời nào rồi!]

Mà ở ‘đại bản doanh’ của Quả Lê Cam, không khí vẫn hết sức hài hòa. Họ không bàn tán về chuyện đời của thần tượng, chỉ chăm chăm vào anh chồng mới cưới của chị mình. Trong super topic thậm chí còn có chủ đề nóng về đôi chân dài miên man của anh. Người qua đường cho rằng họ chỉ thảo luận mỗi về chân dài, ai ngờ vào xem thì tá hỏa:

[Tôi vừa vẽ một cái bản đồ chia tỉ lệ xong, cái chỗ đó mà ‘cứng’ lên cũng phải 20 cm là ít.]

[Phân tích theo cái nếp cong đũng quần của anh ấy, hẳn phải như cái bánh bao thịt?]

[Đấy, nói đến lại thấy tò mò, tóm cái quần là vì sao anh rể lại chỉ được có mười phút?]

Bị tổn thương quá nhiều nên giờ Tống Ngạn Thành đã có thể thản nhiên đối mặt với mấy lời đùa cợt kiểu này. Mạnh Duy Tất cũng đã thêm anh lại vào nhóm chat bạn thân, hơn nữa còn đổi biệt danh thành ―― Công chúa nhỏ mười phần*.

(*) “Mười phần” đồng âm với “mười phút”.

Một câu nhưng hai ý, Mạnh Duy Tất đích thực là thiên tài.

Suốt cả mùa đông, Lê Chi mới lựa được một cái trúng ý mình trong cả trăm cái kịch bản, là một tác phẩm của đạo diễn mới, tên là “Anh cũng thích em”. Sau khi đăng thông cáo chính thức, hiển nhiên là khiến nhiều người bất ngờ. Xem đánh giá về phim thì thấy miêu tả nội dung là tình cảm, giả tưởng, tới danh đề thì chỉ thấy từ đạo diễn tới đội ngũ sản xuất đều là người mới, nghe nói là vì quá bình thường cho nên không thể thu hút được nhà đầu tư.

Tất cả mọi người đều đánh cái chấm hỏi.

Lê Chi chính là nữ diễn viên 9x đầu tiên lấy được giải Ảnh hậu đó! Nhìn bộ “20 Tuổi” mà xem, chế tác cực kỳ tinh tế, chẳng nhẽ ở đỉnh cao lâu rồi nên Ảnh hậu muốn thử cảm giác xuống dốc à?

Trong suốt khoảng thời gian đó, Lê Chi bị người ta chỉ trích rất nhiều. Người ta cười nhạo cô, nói cái gì mà, hẳn là không thoát khỏi lời nguyền cốt truyện Mary Sue. Nhóm Quả Lê Cam cũng không thèm khống chế bình luận, cùng lắm thì để lại bình luận “Hành động của thần tượng không liên quan gì tới fans”, là kiểu không ăn tranh với đời.

Mùa xuân năm sau Lê Chi vào đòan, quay phim ở hai nơi là Hoành Điếm và Thanh Hải.

Trong hai tháng quay phim, cô gần như đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.

Thực ra, sau khi Tống Ngạn Thành đệ đơn từ chức, ban giám đốc cũng không đưa ra phúc đáp ngay. Ban cán sự thay nhau khuyên anh ở lại, nhưng Tống Ngạn Thành đóng cửa từ chối tiếp khách, phân phó Quý Tả chuyển giao toàn bộ tài liệu của tập đoàn Bách Minh mà anh giữ suốt năm năm cho bọn họ.

Từ đó thành viên hội đồng quản trị mới hiểu, hóa ra anh đã quyết định rời đi từ sớm rồi.

Một tháng sau, tập đoàn Bách Minh chính thức gửi công văn, thông báo Tống Duệ Nghiêu đảm nhiệm chức Tổng giám đốc.

Thật kỳ lạ, Quý Tả cảm thấy kinh ngạc, “Tại sao anh ta không lên nắm quyền chủ tịch?”

Tống Ngạn Thành nói: “Anh ta đã làm mất đi sự tín nhiệm của Ban Giám đốc. Nhóm cáo già kia mà anh còn không rõ sao? Vô cùng ngang ngược, duy ngã độc tôn. Anh ta đã có nhược điểm khiến người khác băn khoăn, làm sao người ta nể mặt anh ta nổi nữa.”

Quý Tả hiểu ra, “Cuộc sống của anh ta sau này, e là sẽ không dễ chịu lắm.”

Tống Ngạn Thành từ chối cho ý kiến, những chuyện này đều chẳng liên quan gì tới anh.

Quý Tả nói: “Tống tổng, xế chiều ngày mai anh có chuyến bay tới Thâm Quyến. Tần tổng đích thân tới đón anh.”

Tống Ngạn Thành gật đầu, “Anh đi xem lại hợp đồng đi, phải bảo đảm rằng không còn sơ hở nào.”

Sau khi rời khỏi cương vị ở tập đoàn Bách Minh được hai tháng, Tống Ngạn Thành tự lập công ty của mình, tự xây dựng lại các mối quan hệ, Đông Sơn tái khởi. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, anh quyết đoán nắm bắt xu thế, nhanh chóng phất lên ở Hải Thành. Cùng lúc đó, bộ phim đầu tiên Lê Chi đóng từ sau tác phẩm “20 Tuổi” được hoàn thiện tất cả các khâu, ngay trong ngày ra mắt phim đã nhận được cơn mưa khen ngợi từ dư luận.

Đề tài giả tưởng đã không còn mới lạ gì đối với nền điện ảnh và truyền hình Hoa Ngữ, nhưng tác phẩm “Anh cũng thích em” này rất có chiều sâu, có nhiều plot twist khiến người xem choáng ngợp, nội dung kịch bản này phải nói là đã rất tiệm cận với sự hoàn mỹ, kết hợp với kỹ năng diễn xuất xuất sắc của Lê Chi, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là dệt hoa trên gấm.

Lúc mới bắt đầu, bộ phim này đã bị người ta đánh giá thấp, nhưng giờ đã thành công lật ngược tình thế. Mà những người mỉa mai, chỉ chực chờ Lê Chi trở thành trò hề khi xem thông cáo chính thức giờ đã bị thực lực của cô vả mặt.

Tại Liên hoan phim Trung Quốc lần thứ 32, bộ phim này thu về ba giải thưởng lớn: Đạo diễn xuất sắc nhất, Kịch bản xuất sắc nhất và Nữ chính xuất sắc nhất.

Năm nay, Lê Chi mới hai mươi sáu tuổi, nhưng đã nhận được vòng nguyệt quế lần nữa, trở thành nữ diễn viên có hai giải Ảnh hậu.

Từ lúc vào đoàn cho tới công chiếu phim mới, sau đó lại tham gia các hoạt động ở khắp các nơi trên thế giới, mãi tới khi chớm đông Lê Chi mới thực sự có được một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Hôm đó cô không báo tin cho bất cứ ai, lúc xuống sân bay để quay về phòng làm việc cũng không mở mini fan meeting. Cô tự lái chiếc xe Polo nhỏ của mình, trở lại chung cư Ôn Thần.

Tính ra thì chiếc xe này cô đã đi được hai năm.

Hiện tại mức lương bổng của cô đã khác trước, mà những người trẻ tuổi đạt được tiền tài danh vọng, ai chẳng muốn nạm vàng nạm bạc cho bản thân, nào là mua nhà cao cấp, xe thể thao đắt tiền. Nhưng Lê Chi lại thấy không có cũng chẳng sao, chiếc Polo bé bé xinh xinh này rất tốt, không chỉ thuận tiện đi lại, mà nó còn mang trên mình cả một chiến thắng vẻ vang trước tình địch trước đây.

Cô giống như công chức nhà nước, đi làm từ 9h sáng rồi tan làm lúc 5h chiều, mở cửa nhà dịu giọng hô, “Em về rồi đây!”

Tống Ngạn Thành đang uống nước trong phòng khách, nghe được tiếng cô thì suýt chút làm rơi cốc. Chà, nữ chủ nhân đã rời nhà non nửa năm, rốt cuộc cũng chịu về.

Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn ăn, ánh mắt không gợn sóng nhìn cô, “Xin hỏi cô là ai vậy?”

Lê Chi nghiêng đầu nhìn anh hai giây, sau đó nhảy phốc lên người anh, “Em là mẹ anh?”

Tống Ngạn Thành: “…?”

“Là tổ tông nhà anh?”

“…”

Lê Chi cười hì hì, nói: “Là người vợ mến yêu nhất nhất của anh!”

Tâm Tống Ngạn Thành mềm nhũn rồi, đưa tay nâng mông cô lên cho khỏi ngã, ước lượng xem cô có gầy đi không, sau dó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp xương quai xanh của cô, trầm giọng nói: “Đừng động đậy.”

Lê Chi ôm cổ anh, trắng trợn thị uy, “Anh rể à, hiện tại chắc là tới mười phút anh cũng chẳng có nhỉ?”

“…”

Trời còn chưa tối nhưng cầm thú đã rời hang rồi.

Nhiệt độ trong phòng ấm áp như mùa xuân. Lê Chi đung đưa người theo nhịp lắc lư, trên lưng đã toát một lớp mồ hôi. Cửa sổ phòng ngủ để hé một chút, nhưng cơn gió lạnh theo đó mà chui vào, trong nháy mắt đã hòa vào hơi ấm. Chút gió còn lại thổi lên làn da, khiến toàn thân Lê Chi phát run.

Năm giác quan được tăng lên nhiều, Tống Ngạn Thành dù không bằng cầm thú, nhưng cũng cứ như cái đồng hồ báo thức, mỗi lần làm đều không quên đeo bao. Tương lai của anh và Lê Chi còn dài, cho nên hai người đã thống nhất với nhau chuyện này, anh vẫn luôn tôn trọng quyết định của Lê Chi.

Tới chừng mười phút, Lê Chi mới tỉnh táo lại từ cơn mê. Sau khi nhận ra điều gì đó, cô mở mắt hỏi anh: “Chó nhà mình đâu anh?”

Lông Vàng nhà bọn họ đã thành tinh rồi, chỉ cần thấy bố mẹ ân ái nhau là cu cậu tự giác quay về vị trí của mình. Thường thì cu cậu sẽ ngủ ngon lành luôn tại ‘hiện trường vụ án. Lê Chi mơ hồ nhớ lại, từ lúc cô vào nhà tới giờ vẫn chưa nhìn thấy nó.

Tống Ngạn Thành lười biếng đáp: “Nó phải làm tiểu phẫu ấy mà.”

“Hả”? Lê Chi nhổm người lên, “Bị bệnh sao?”

“Nó không còn cậu em nhỏ nữa.”

“…?”

Hôm qua Tống Ngạn Thành đưa Lông Vàng tới bệnh viện thú ý để triệt sản, sau khi về tới nhà, Lông Vàng không thèm để ý tới anh nữa.

Nó ô uế.

Nó không còn là đực trăm phần trăm nữa.

Thân thể của nó bị thiếu mất hai lạng thịt.

Nó còn chưa kịp làm bố đã bị người ta cắt bỏ.

Người có công ơn nuôi dưỡng nó – Tống Ngạn Thành – từ rày đã thành kẻ thù không đội trời chung.

Lê Chi mặc áo choàng đi tìm nó, Lông Vàng cuộn mình trong ổ chó, trên cổ còn đang đeo một cái vòng nhang tránh muỗi, cả người ỉu xìu, cái chân đạp đạp. Sau khi nhìn thấy Lê Chi, mới cố gắng giữ chút tinh thần vẫy đuôi chờ mong. Lê Chi sờ đầu nó, “Nhóc con đáng thương.”

Lông Vàng hừ hừ, “Ngoaooooo.”

Lê Chi nựng nựng cái mặt nó, thở dài, nói: “Chấp nhận sự thật đi.”

Lông Vàng: “?”

Chỉ nguyện: Kiếp sau không đầu thai vào nhà Ngạn Thành.

Mao Phi Du tạm thời không sắp xếp công việc cho Lê Chi một tuần, sau đó anh ta tiết lộ cho Lê Chi một tin tức, nói rằng Mạnh Duy Tất đã kết nối được với bên kia, tham gia tranh chức đại sứ toàn cầu của Leven. Không giống năm ngoái, lúc đó chỉ là đại sứ khu vực, còn lần này đã nâng lên hẳn phạm vi toàn cầu. Lê Chi có hai giải Ảnh hậu, độ nhận diện cao, nổi tiếng rộng rãi, hơn nữa sức ảnh hưởng với non-fan cũng không tồi, đây toàn là những chỉ tiêu tốt để giúp cô giành được chức đại sứ.

Nhưng bản thân Lê Chi cũng không màng tới danh lợi cho lắm, về điểm này Mao Phi Du vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô, luôn hành động có chừng mực, giúp cô có thể nắm bắt được các cơ hội tốt trong mảng phim ảnh cũng như quảng cáo.

Sau khi nghỉ ngơi, Tống Ngạn Thành và Lê Chi tới thành phố Minh Thủy.

Bọn họ đi từ sáng, sau hai tiếng thì tới được nghĩa trang. Đang là mùa đông nên ở đây càng thêm yên tĩnh, ít có người tới cúng tế. Cửa hàng hoa vẫn mở, bà cụ bán hoa cười tươi: “Năm nay cháu đến sớm nhỉ.”

Lê Chi cũng cười, “Vâng ạ, năm nay cháu được nghỉ sớm.”

Bà cụ thấy người đứng bên cạnh cô liền bất ngờ: “Đây là anh trai cháu sao? Đôi mắt hai cháu giống nhau lắm cơ.”

Lê Chi kéo tay Tống Ngạn Thành, “Đây là chồng cháu ạ, họ Tống.”

Bà cụ đỡ kính mắt, gật đầu, “À à, nhìn sáng sủa quá, có tướng phu thê đấy.”

Hai người mua hai bó bách hợp, Tống Ngạn Thành đứng ra trả tiền.

Lê Chi dẫn anh đi lên, thềm đá hơi ẩm, màu sắc lại đậm thêm chút. Tống Ngạn Thành đi sau lưng cô, đặt tay hờ hờ sau lưng cô, sợ cô ngã. Đi đến trước mộ, tấm ảnh Thịnh Tinh vẫn tươi cười như trước.

Lê Chi đặt hoa lên mộ, khẽ nói: “Em lại tới thăm anh đây. Giới thiệu với anh, đây chính là người em đã nhắc qua với anh rất nhiều lần, Tống Ngạn Thành.”

Tống Ngạn Thành cũng đặt bó hoa trên tay xuống, khẽ cúi đầu một chút với bức ảnh như chào hỏi.

Lê Chi dí dỏm nói, “Em thấy Tống Ngạn Thành không đẹp trai bằng anh.”

Tống Ngạn Thành nhạt giọng, “Ừ, anh xấu.”

Lê Chi quay đầu nhìn anh, nháy mắt mấy cái. Tống Ngạn Thành không nhìn cô, mà là nhìn về phía ngôi mộ, nói với Thịnh Tinh: “Cậu thấy không, cô nhóc này cứng đầu, bướng bỉnh lắm, chúng ta cũng chỉ đành chịu thôi chứ sao, trước kia vất vả cho cậu rồi, phải chăm sóc cô ấy mà.”

Anh cúi người, bày biện hoa bách hợp ra, nhổ đi mấy cọng cỏ che mất góc ảnh của Thịnh Tinh, “Sau này, không phiền cậu phải lo lắng nữa rồi.”

Buổi chiều hôm đó, Lê Chi ngồi ở bên mộ Thịnh Tinh một lát, nói liên miên, chuyện trên trời dưới bể gì cô cũng nói. Tống Ngạn Thành lại lẳng lặng ngồi cạnh bầu bạn, rất có kiên nhẫn.

“Được rồi, chắc anh nghe em lảm nhảm cũng phiền rồi, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé, lần sau em sẽ tới thăm anh.” Lê Chi cúi người, đưa tay sờ sờ ảnh chụp của Thịnh Tinh, “Thân thể của bà nội vẫn ổn, chờ cơ hội thích hợp em sẽ đưa bà ra nước ngoài phẫu thuật. Anh yên tâm, giờ mỗi ngày bà đều có thể tới quảng trường múa cùng hàng xóm láng giềng, ăn no ngủ say, cái gì cũng tốt… Mỗi tội nhớ anh thôi.”

Hai người đi từ nghĩa trang về Hải Thành, trên tuyến đường tốc độ cao lại đang tắc nghẽn giao thông, tới lúc về nhà thì trời đã tối.

Tống Ngạn Thành đã nói qua nên dì Minh tới biệt thự Tân Giang nấu cơm cho hai người, lúc họ về tới nhà thì trên bàn đã có sẵn đồ ăn. Gần đây Lê Chi không có hoạt động gì phải thăm gia nên ăn nhiều hơn chút.

Sau khi ăn xong, hiếm khi hai người có thời gian nhàn nhã như thế này.

Tống Ngạn Thành nhất thời hứng khởi, “Xem bộ phim mới nhất của em đi.”

Anh search phim “Anh cũng thích em”, kéo Lê Chi tới cùng xem.

Lê Chi hỏi: “Anh thực sự muốn xem sao? Trong phim này có cảnh hôn của em nữa đó.”

Tống Ngạn Thành: “…Không sao hết.”

Lê Chi nói: “Còn có cả cảnh ‘kích tình’ cơ.”

Tống Ngạn Thành: “?”

“Lần này cảnh nhiều nên anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó, nếu không thể chịu nổi thì nghe lời em, đừng xem. Em sợ anh có chứng ngại tâm lý, biết đâu lại thành nỗi ám ảnh, từ nay về sau không gượng nổi.” Lê Chi nói vô cùng nghiêm trang.

Tống Ngạn Thành cạn lời, “Lúc em quay phim có nói với anh đâu.”

“Chà, cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Lê Chi cười, “Có muốn xem nữa không?”

Tống Ngạn Thành gật đầu, bình thản nói: “Xem vợ mình cùng với một người đàn ông khác… Ừm, cũng có chút kích thích.”

Lê Chi: “?”

Anh giai, phản ứng này của anh là sao ạ?

Bộ phim khá kịch tính, tình tiết, nội dung cốt truyện cũng khá tương quan hai chiều, kết thúc lại hoàn hảo, khiến người ta phải tặc lưỡi cảm thán. Tống Ngạn Thành không để ý lắm tới các tác phẩm trong nước, giờ lại bị lôi cuốn, xem vô cùng chăm chú.

Sau khi xem xong, Tống Ngạn Thành hỏi: “Cảnh giường chiếu của em đâu?”

Lê Chi: “?”

Chẳng phải anh nên khen ngợi bộ phim này chút sao?

“Anh bỏ ra cả hai tiếng đồng hồ chỉ để xem nam chính ôm em ba lần?” Tống Ngạn Thành nhạt giọng, “Quá đáng.”

Lê Chi dở khóc dở cười, “Vẻ mặt thất vọng này của anh là có ý gì?”

Tống Ngạn Thành cũng nhịn cười, đưa tay kề cổ cô, sau đó dùng chút sức, ôm cô vào lòng, nói: “Buổi tối phải hầu hạ đại gia Tống nghe chưa.”

Lúc ân ái tới độ cao trào, phần xương cụt của Tống Ngạn Thành trở nên tê dại, loại cảm giác sung sướng này lan lên vùng eo và bụng. Lê Chi chợt nhớ ra một chuyện, vuốt lại tóc, hai mắt đã đẫm nước, hỏi anh: “Trông em thực sự giống với con gái của ông nội anh sao?”

Tống Ngạn Thành: “…”

Sao mà tư duy khác người thế nhỉ.

Anh ừ một tiếng cho xong chuyện, “Ông ấy sĩ diện có thừa, không muốn để người khác biết tình sử phong lưu của mình. Tấm ảnh cũ hơn mấy mươi năm kia không phải của mối tình đầu, mà của con gái.”

Lê Chi thở dài thườn thượt, “Giới thượng lưu thật khiến người ta khó hiểu.” Tạm ngưng một chút, cô cả giận, kêu: “Nhà các anh toàn người lãng tử!”

Trán Tống Ngạn Thành đẫm mồ hôi, cúi đầu hôn môi cô, trầm giọng: “Ừ, lãng tử quay đầu.”

Lê Chi suy nghĩ gì đó, con người xoay chuyển, “Em trông giống con gái của ông ấy, không khéo lại là con gái thật đó?”

“…”

“Tống Ngạn Thành, đời anh cũng thảm thật đấ, bà xã biến thành người thân, à không, có lẽ anh phải gọi em một tiếng bác gái!” Vẻ mặt Lê Chi thỏa mãn như chiếm được thế thượng phong, “Tống Ngạn Thành, chắc anh cũng phấn khởi lắm nhỉ?”

“… Sao anh lại phải phấn khởi?”

“Bởi vì anh rất có kinh nghiệm trong chuyện loạn luân còn gì nữa.” Lê Chi nheo mắt, trông như một chú hồ ly ranh ma, “Anh hẳn là thích cảm giác làm chuyện đại nghịch bất đạo.”

Tống Ngạn Thành không nói gì một lúc, sau đó lui ra ngoài chút ít, sau đó thúc thật mạnh, hoàn toàn chiếm cứ lấy cô. Lê Chi hoàn toàn bị anh làm cho mê man, nghẹn ngào cả buổi không thể nói, toàn bộ người rã rời như bùn.

Tống Ngạn Thành thầm thì, “Làm tình cũng chẳng ngăn nổi cái miệng em.”

Cả căn phòng dào dạt cảnh xuân, đêm còn rất dài, mà bé Lông Vàng ở thoát được bóng ma tâm lý, trở nên kiên cường. Nó đã không còn hứng thú gì với chuyện này, không hề lưu luyến gì cả, chạy ra phòng khách gặm thảm. Trong căn phòng kia có tinh dầu hương cam mà Lê Chi thích, ở bên cạnh còn có người đàn ông mà cô yêu nhất.

Cảnh xuân động lòng người cứ thế tiếp tục, thật lâu.

Trên tủ đầu giường có để chiếc đồng hồ cùng ví tiền của Tống Ngạn Thành, màn hình điện thoại cũng chưa tắt, vẫn còn đang hiển thị danh bạ WeChat, trang đầu tiê, ảnh đại diện quả lê hoạt hình dễ thương ấm áp của Lê Chi mãi mãi đứng ở vị trí thứ nhất. Chẳng biết từ bao giờ, Tống Ngạn Thành đã đổi tên gợi nhớ của cô thành: Vợ yêu.

Đã qua 0 giờ, ngày này năm ngoái, bọn họ đã dắt tay nhau đi đăng ký kết hôn, lật sang một chương mới của cuộc đời.

Lê Chi nằm trong lòng anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, mồ hôi đã thấm ướt tóc. Hô hấp của Tống Ngạn Thành vẫn còn hơi gấp, anh hôn lên trán cô, thủ thỉ:

“Vợ yêu, kỉ niệm một năm kết hôn vui vẻ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play