Sáng hôm sau, khi ánh mắt trời rực rỡ chiếu xuống, Lê Chi liền mở mắt ra. Bây giờ mới là sáu giờ, nhưng mùa hè thật sự đã đến, mấy ngày nay thời tiết ở Hải Thành tốt không tưởng. Làn gió khẽ thổi làm đung đưa chiếc rèm che, khiến cho hương tinh dầu thơm hun cả đêm qua cũng trở nên thực sống động như thật.

Bên giường đã trống không, Lê Chi khoác tạm áo của Tống Ngạn Thành, đi chân trần ra ngoài. Tống Ngạn Thành đã ngủ dậy từ sớm, đứng trong phòng bếp làm bữa sáng. Lê Chi dừng bước, đứng cách anh đôi ba mét, cứ thể lẳng lặng ngắm nhìn. Tóc anh để tự nhiên, mềm mại mượt mà, trông trẻ ra đôi chút, trên người chỉ mặc phong phanh một bộ áo ngủ sẫm màu. Anh đứng ở nơi đó, ánh nắng họa lại cơ thể anh bằng những tia sáng dịu dàng yếu ớt.

“Dậy rồi à?” Tống Ngạn Thành quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô.

Lê Chi ‘ah’ một tiếng, che ngực, ra vẻ mình bị ‘trúng đạn’, “Anh bắn trúng em rồi.”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Ừ, tối hôm qua quả thực bắn vào trong hơi nhiều.”

Lê Chi: “…” Được rồi, luận về mặt dày, anh vẫn luôn hơn cô.

Lê Chi ôm eo anh từ phía sau, gối mặt vào lưng anh, “Anh Thành, anh quá ưu tú, cho em phỏng vấn một chút, có một cô người yêu xinh đẹp như vậy, anh có cảm tưởng gì?”

Tống Ngạn Thành cong khóe miệng, “Khen anh còn tiện thể khen bản thân nữa hả?”

Lê Chi dựa vào người anh làm nũng, cọ hết má trái rồi lại cọ má phải, di chuyển tay bên hông anh, giở trò xấu vuốt vuốt cơ bụng anh. Tống Ngạn Thành dùng gót chân đá nhẹ vào bắp chân nõn nà của cô, khàn giọng nói: “Nghịch ngợm.”

Lê Chi nhắm mắt lại, hít thật sâu, tất thảy mùi hương đều là của Tống Ngạn Thành.

“Nếu thấy anh tốt như thế.” Tống Ngạn Thành chợt hỏi: “Vậy khi nào em sẽ công bố bạn trai đây?”

Anh nói nửa đùa nửa thật, là muốn cô cho anh một đáp án. Lê Chi suy nghĩ một chút, nói: “Vào ngày em lấy giải Ảnh hậu đi.”

Tống Ngạn Thành: “Lấy được giải Ảnh hậu rồi sao em còn cần anh nữa?”

Lê Chi cam đoan không ngớt lời: “Cần mà cần mà, cần tám múi cơ bụng của anh cơ mà! Ái chà chà, nhất định là cần đấy!”

Tâm trạng Tống Ngạn Thành trong nhất thời trở nên phức tạp, còn phải suy nghĩ nên mình nên vui hay buồn.

Ăn xong bữa sáng, Tống Ngạn Thành hỏi: “Nói đi, lại bao nhiêu ngày nữa mới gặp được em?”

Lê Chi buồn cười, vừa tô son vừa nói: “Càng ngày càng có giác ngộ.”

Tống Ngạn Thành làm ra vẻ cam chịu số phận, cầm lấy áo khoác thêm cho cô, hít sâu một hơi, nói: “Anh sẽ không quấy rầy em.”

Thời gian không còn sớm nữa, Lê Chi đeo kính râm lên, lúc đi tới bên cửa, còn quay lại hôn gió với anh, “Anh Thành, moah moah! Nhớ anh nhiều!”

Tám giờ Lê Chi tới công ty, Mao Phi Du đã chờ sẵn ở cửa, “Suýt chút nữa là đến trễ rồi đó, cô không lái xe tới à?”

Lê Chi tháo kính râm, “Xe tôi hỏng rồi, đang đem đi sửa.”

Mao Phi Du khiếp sợ: “Hôm qua vừa mới lấy xe mà, sao đã hỏng nhanh vậy?”

Lê Chi ậm ờ, “Phải đánh một cái đầu heo, nắp capo bốc khói luôn.”

Mao Phi Du im lặng trong chốc lát, đi theo cô vào thang máy, nói chuyện chính: “Về phía chị Phong, nhất định sẽ phải dàn xếp ổn thỏa vào lúc này. Còn cô, đến lúc đó nhất định nói chuyện phải chừa ra khe hở, để tôi còn liệu đường mà nói với chị ta. Cái hợp đồng này nhất định không thể thỏa hiệp, bằng không về sau sẽ không thể ở thế chủ động được đâu.”

Lê Chi hiểu, “Được.”

Trong phòng họp, ngoại trừ chị Phong, đại diện tổ thương vụ của công ty cũng ở đây, vừa nhìn thấy Lê Chi liền tươi cười, đon đả chào hỏi, đứng dậy nói mấy lời nịnh nọt: “Chi Chi phát triển sự nghiệp rất tốt, không phô trương nỗ lực của mình, bản lĩnh phải nói là không phụ lòng mong đợi.”

Mao Phi Du đứng trước Lê Chi, cười híp mắt: “Ai dà, lần đầu tiên được chị khích lệ đó, được chị chiều mà em đâm lo ghê á.”

Chị Phong không thèm nhìn anh ta, chỉ tỏ ra thân mật với Lê Chi, bình thản đưa ra một phần hợp đồng dự thảo, nói: “Em xem qua cái này chút đi, đại diện của hãng FS đích thân tới tìm tôi bàn bạc, nói là muốn chỉ định cô làm đại sứ nhãn hiệu.”

Lê Chi bối rối, FS là một nhãn hiệu mỹ phẩm, dưới trướng còn có rất nhiều dây chuyền sản xuất, chiếm thị phần lớn thị trường nội địa. Mặc dù không phải nhãn hiệu cao cấp, nhưng chất lượng đảm bảo ở ngưỡng tốt, giá cả lại cạnh tranh, có tác dụng củng cố rất lớn đối với sức tiêu thụ, được ca tụng là ánh sáng của sản phẩm nội địa. Lời mời của bọn họ, là lờ mời làm đại sứ cho một loạt sản phẩm sắp ra mắt.

Lê Chi có thể kiếm ra tiền, chị Phong ngay lập tức đối xử hòa nhã hơn, “Chi Chi à, chị thấy em xinh lắm ấy, em quả nhiên không làm chị thất vọng. Chị Phong này ấy mà, là một người hiểu đạo lý, cũng là một người ưa thích người thông minh. Những chuyện khác trước hết cứ gạt sang một bên đã. Chúng ta đôi bên cùng có lợi, cơ quan điều hành cấp cao của chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ em phát triển sự nghiệp.”

Trong lòng Lê Chi rất hiểu, chị Phong là người gió chiều nào theo chiều đó nhất, ai kiếm lợi nhiều nhất mới được chị ta thật sự chú ý tới. Cô cũng có qua có lại, cũng ra vẻ vui tươi ấm áp, thân mật nắm lấy tay chị Phong, “Cảm ơn chị Phong đã chiếu cố em.”

Chị Phong vô cùng hứng khởi, dẫn cô rời vài bước, rồi nói bóng gió: “Lưng tựa đại thụ hóng mát tốt, em là một cô gái thông minh. Em giữ thể diện cho công ty, công ty đương nhiên cũng sẽ để em hai phần vẻ vang. Điều kiện hợp đồng là do người định mà, tùy thời có thể thay đổi. Đừng để bản thân bị người khác mê hoặc, phô trương phong độ nhất thời, phong độ thì tính làm gì? Có thể tạo được tình hữu nghị uy tín hay không?”

Chị Phong liếc mắt nhìn Mao Phi Du đứng ở phía sau, hừ lạnh, “Dạy hư gà nhà.”

Lê Chi trên mặt vẫn cười, không mảy may tỏ ra mất hứng, “Chị Phong, em là người thế nào chứ, làm việc lúc nào cũng nghiêm túc mà. Có sao thì nói vậy, luôn tuân thủ luật pháp, biết mình nên và không nên làm gì. Cái gì không là của em, một phân em cũng không xâm đến, mà đã là của em, một phần cũng đừng hòng cầm đi.”

Sắc mặt chị Phong cứng đờ, nụ cười dần trở nên gượng gạo. Mới giây trước hai người còn tay bắt mặt mừng, giây sau đã buông nhau ra. Lê Chi đứng đó, lưng thẳng tắp, tư thái thong dong, không hề thua kém ai.

Từ lúc ra khỏi công ty, Mao Phi Du hớn hở không ngừng, cười như được mùa. Lê Chi lườm anh ta: “Anh dở hơi à?”

“Cô đáo để thật đấy.” Mao Phi Du vui vẻ nói, “Mặt chị Phong xanh lét luôn.”

“Cái gì nên tranh thủ thì nhất định phải làm.” Lê Chi nói: “Nếu chị Phong thật sự tốt với tôi, chị ta sẽ không làm như thế. Vậy thì kẻ tám lạng, người nửa cân thôi, tôi cũng sẽ không nghe lời chị ta nữa.”

“Thời hạn hợp đồng của cô với công ty chỉ còn nửa năm nữa, về sau cô muốn làm sao?”

Lê Chi mím môi, nhất thời không nói chuyện. Bỗng cô quay đầu, mở to hai mắt nhìn Mao Phi Du, “Nếu không, chúng ta làm độc lập?”

Mao Phi Du đập cái trán cô một cái, “Thu xếp kiểu gì vớ vẩn thế.”

Lê Chi cười hì hì, “Anh Tiểu Mao, anh mà cũng có lúc sợ sệt à?”

Mao Phi Du không chiều theo sự hồ đồ của cô, chờ lúc đang có đèn đỏ, anh ta mới chân tình nhắc nhở cô: “Chị Phong là người thế nào tôi hiểu rõ nhất, đả kích người khác bất chấp ngấm ngầm hay công khai, thích ngáng chân người khác, sử dụng ám chiêu. Hai ta đã đắc tội chị ta rồi, sau này cô phải luôn giữ tâm lí đề phòng chị ta, cẩn thận đấy.”

Buổi chiều Lê Chi nằng nặc đòi nghỉ nửa ngày để về thăm bà nội.

Thượng Úy Lam vừa mới đi chơi mạt chược về, Lê Chi thấy tinh thần của bà vẫn tốt, cũng thấy yên tâm hơn, dặn dò: “Bà ơi, về sau bà nhớ hạn chế thời gian chơi mạt chược đó nha, ngồi lâu không tốt cho tuần hoàn máu đâu.”

Thượng Úy Lam hỏi: “Tiểu Tống không tới hả con?”

“Anh ấy đi làm rồi ạ.” Lê Chi lại cẩn thận kiểm kê số thuốc hằng ngày, nhanh chóng xếp sang một bên.

“À.” Bà Thượng lại nói: “Vậy lần sau con nhớ gọi cậu ấy đến ăn cơm nha.”

Lê Chi cười cười, để bà nội từ từ ngồi xuống, “Bà ơi, bà thấy anh ấy thế nào?”

“Đẹp lắm, còn đẹp hơn cả con nữa.”

“Có đâu ạ, con mới đẹp nhất cơ mà.” Lê Chi mấp máy, nhìn bà nội, “Nếu như con và anh ấy…”

Còn chưa nói hết câu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, Lê Chi nhìn xem ai, là chị Phong gọi tới.

“Chị Phong ạ.”

Đầu dây bên kia bắt đầu nói chuyện, giọng điệu ra vẻ chỉ đang giải quyết giải quyết chuyện công việc, “Chi Chi, hôm nay Phó Tổng giám đốc của FS tới Hải Thành, muốn hẹn gặp em để bàn bạc về một vài chi tiết hợp đồng. Năm giờ chiều nay xe của công ty sẽ tới đón em, đến ăn cơm với nhau một bữa.”

Lê Chi nghĩ đây dù sao cũng là một phần của công việc nên cô đã đồng ý, “Được, em sẽ đến đúng giờ.”

Cuối cùng thì vẫn không được nếm tay nghề nấu ăn của bà, Lê Chi để lại cho bà một vạn tệ, dùng sức nhét vào trong tay bà, “Bà nhớ phải mua đồ ăn ngon đấy ạ, uống thuốc đúng giờ, phải ngoan ngoãn ngủ, đừng có lúc nào cũng chơi mạt chược. Bác Tiểu Cường hàng xóm làm mật thám cho cháu đấy, nếu bà không nghe lời lần sau cháu không về nữa đâu.”

Công ty xe tới đón đúng giờ, Lê Chi trang điểm thanh nhã, vẫn tưởng là sẽ gặp đối tác thương hiệu, vì vậy cô còn đặc biệt mặc váy dài trang trọng. Cô đeo kính râm, hỏi tài xế, “Anh Tiểu Mao tự mình lái xe qua đó sao?”

Lái xe nói: “Cái này tôi cũng không rõ.”

Lê Chi cũng không nghĩ nhiều, quay đầu qua xem cảnh vật ngoài cửa sổ. Tới nhà hàng, tài xế trực tiếp đỗ xe ỡ bãi đỗ xe trên mặt đất, Lê Chi đi thang máy lên tầng, đã thấy chị Phong chờ ở hành lang. Chị ta thấy Lê Chi thì cười, giang hai tay, “Chà, nay em mặc đẹp thật đấy.”

Lê Chi nhoẻn miệng cười, “Chị Phong ạ.”

“Đi thôi em gái,” Chị Phong vui vẻ dạt dào, thân mật dắt tay cô, “Mọi người đang ở bên trong, vào đi thôi.”

Đèn chùm pha lê sang trọng chiếu sáng nơi này, dưới chân là tấm thảm dày với những họa tiết hình hoa tròn trịa. Chị Phong đẩy cánh cửa gỗ gụ ra, giương giọng đắc ý, hết sức nhiệt tình: “Xem này, tiểu hoa đán của chúng ta tới rồi.”

Trên dãy ghế rộng lớn, được trang hoàng hoa lệ, có tám, chín người đàn ông đang ngồi. Lê Chi ngẩn người, từ lúc không gặp được Mao Phi Du, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Chị Phong thấy cô đứng sau lưng mình, liền đẩy lên phía trước, “Thất thần ở đó làm gì? Mau đi chào hỏi Tề tổng.”

Bảy giờ tối, ánh dương nơi thành thị đã xuống núi, những ngọn đèn rực rỡ được bật lên. Ở trên cầu vượt, dòng xe nối đuôi nhau, đèn hậu chiếu sáng ra hàng ra lối, tựa như một chuỗi vòng cổ kim cương lấp lánh. Mao Phi Du vừa lái xe vừa bấm dãy số của Lê Chi, đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Anh ta gọi cho đồng nghiệp, họ đều bảo hôm nay không thấy cô, mãi sau gọi cho tổ tạo hình mới biết một chút, “Buổi chiều tôi thấy anh Lý tài xế lái xe tới, anh ấy nói là tới đón Lê Chi.”

Mao Phi Du nghe xong liền gọi ngay cho anh Lý, nghe được hai câu, sắc mặt liền đại biến.

Chị Phong nhắm mắt làm ngơ, cố ý không nghe điện thoại, phải để điện thoại vang tới bảy tám lượt mới đi ra ngoài nghe. Ngữ khí của Mao Phi Du không hề mang thiện ý, “Chị dẫn Lê Chi đi đâu rồi?”

Chị Phong ra vẻ kì cục, “Đi đâu được chứ? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.”

“Ăn cái gì mà ăn!” Mao Phi Du quát, “Chị làm gì cô ấy rồi?!”

“Tôi có thể làm gì con bé chứ? Con bé có tay có chân, chẳng lẽ tôi còn bắt trói mang đi à?” Chị Phong không hề tỏ ra sợ hãi, thanh âm bén nhọn, “Mao Phi Du, chú ý thái độ của cậu!”

“Chú ý cái c*t!” Mao Phi Du đập tay lên vô lăng, tiếng còi chói tai đột ngột vang lên, “Chị để cô ấy nghe điện thoại đi! Alo? Alo!”

Chị Phong trực tiếp cúp máy.

Mao Phi Du thở gấp, nhanh chóng xốc lại tinh thần. Anh ta gọi cho lái xe để xin địa chỉ. Sau đó, không hề do dự, anh ta gọi cho Tống Ngạn Thành. Lúc này Tống Ngạn Thành đang lái xe ra khỏi công ty, nhìn thấy người gọi tới liền không khỏi phân vân, cái người đại diện này làm sao vậy, nghiện gọi điện cho anh luôn rồi à.

Tống Ngạn Thành không hề có hảo cảm với Mao Phi Du, là vì mấy lần gặp mặt đều thấy anh ta gân cổ tranh chấp với Lê Chi, thật sự không phải người có văn hóa. Tống Ngạn Thành nhấn bluetooth nhận điện thoại, “Có chuyện gì mà anh gọi cho tôi thế?”

Mao Phi Du sốt sắng nói: “Lê Chi bị công ty bắt dự tiệc, hiện tại tôi không liên lạc được với cô ấy, mà chỗ đó chỉ có hội viên mới vào được, anh nhanh qua đó được không! Tống tổng…kính nhờ anh.”

Ba chữ cuối cùng, Mao Phi Du nói với giọng van lơn. Tống Ngạn Thành thắng xe gấp, trực tiếp quay xe vượt vạch phân cách, “Anh đi trước đi, tôi tới ngay đây.”

——

Điều hòa trong phòng bao được mở ở nhiệt độ cao, không mở cửa sổ, không khí đặc quánh rất khó chịu. Lê Chi vừa vào đã hiểu, chị Phong cáo già này đã đưa cô vào bẫy. Đại diện nhãn hiệu gì cơ chứ, vốn không hề xuất hiện ở đây, chỉ có một đám người tự xưng là nhà sản xuất, chế tác gì đó ngồi ở đằng kia, thật không thể biết thực hư thế nào.

Chị Phong quen bọn họ, ân cần nịnh nọt, gọi người này Trương tổng gọi người kia anh trai, nịnh bợ phải nói là thượng thừa. Nâng ly cạn chén, sau còn nói mấy lời khách sáo dối trá, góp vui lấy lệ. Chị Phong ám chỉ Lê Chi thật nhiều lần, muốn cô ra mặt một chút, cười góp trong cuộc vui của họ. Nhưng Lê Chi rất phản cảm với chuyện lừa dối người khác như thế này, bản thân cô thấy không thoải mái, nói gì tới chuyện mua vui cho mấy kẻ này.

Lê Chi ngồi ở một góc, gương mặt không chút cảm xúc, ăn nói ý nhị, sống lưng thẳng tắp.

Chị Phong đưa cô đĩa thức ăn, “Chi Chi, ăn thử món cá tuyết này xem, bổ sung collagen đó em.”

Một người đàn ông ngồi đối diện cô cầm lấy đôi đũa gắp cho cô miếng cá, “Đúng đúng đúng, cái này ngon lắm, ăn vào da vừa trắng vừa mềm.”

Lê Chi ngay cả tiếp đãi cũng lười cho, bưng nước trái cây giả vờ nhấp một ngụm. Chị Phong mất mặt không ngừng, đành cúi mặt cười gằn: “Cô còn làm mình làm mẩy gì ở đây, lại còn thích sĩ diện à? Nếu như cô không muốn hợp tác với công ty, vậy coi như là vi phạm hợp đồng đó nhé.”

Lê Chi rốt cuộc cũng mỉm cười, quay đầu, giống như là đang trò chuyện thân mật. Cô cũng nói rõ từng chữ một: “Chị Phong này, người nào có lòng dạ bất chính, trong lòng người đó tự biết nhỉ?”

Chị Phong nghe cô nói, sắc mặt liền trở nên gượng gạo, nhìn cô, mãi không nói nên lời.

“Nào, ngôi sao lớn, để tôi mời em một ly.” Một tên tự xưng mình là nhà làm phim – Tổng Giám đốc Ly đứng lên, cái bụng to tròn liền bị áp vào mép bàn. Hắn bưng hai chén rượu tới, cười tới nỗi không nhìn thấy Tổ quốc, “Tôi một ly, em một ly, tôi thì uống cạn, còn em uống chậm cũng được.”

Mọi người trên bàn cơm cũng hùa theo, “Lão Lý là người thương hương tiếc ngọc nhất rồi đấy. Nào nào nào, Lê tiểu thư à, cô cứ lo được mất mãi làm gì, uống cùng ông ấy đi, chúng tôi cũng muốn uống nữa.”

Lê Chi ngồi thẳng người, cười hiền hòa điềm tĩnh, không tiếp lời, cũng không tiếp chén rượu kia. Cô cứ trầm mặc như thế, để vị Tổng Giám đốc Lý kia đứng khô người ở đó.

Chị Phong cười giả lả, đứng lên hòa giải, thay cô nhận lấy chén rượu kia, “Chi Chi da mặt mỏng, được yêu chiều quá đâm lo ấy mà. Em cứ yên tâm, nhà làm phim Lý là người rất tốt, uống đi.”

Lê Chi vẫn bất động, cứ ngồi nguyên như thế, khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng. Chị Phong không nhịn được nữa, vừa muốn lên tiếng, lại có người gõ tượng trưng lên cánh cửa gõ, sau đó tự mình đẩy cửa bước vào.

Một giọng nam chậm rãi vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, “Xem ra là đi nhầm rồi.”

Lê Chi cứng người, không thể tin được, quay đầu lại nhìn.

Tống Ngạn Thành khoác trên người một chiếc áo choàng công sở màu đen, đứng thẳng tắp ở cánh cửa. Anh đi về phía này, từng bước đi tới, chầm chậm nhưng mỗi bước tưởng chừng như có cả ngàn sức nặng. Mọi người nhìn nhau, không biết đây là tình huống thế nào.

Tống Ngạn Thành coi như không thấy Lê Chi, chắp tay sau lưng, đi đến bên chỗ chị Phong, nhìn chị ta, nhạt giọng hỏi: “Muốn uống rượu tới vậy sao?”

Chị Phong hồ nghi nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ cảnh giác.

Lê Chi chậm rãi lấy chén rượu mà Tổng Giám đốc Lý đang cầm trên tay, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng. Một giây sau, anh đột nhiên bóp lấy cái cằm của chị Phong, dồn ép chị ta lui về sau. Tống Ngạn Thành không buông tay, ngược lại càng dùng sức hơn, bức chị Phong không thể mở miệng nói một chữ nào. Anh trực tiếp cầm chén rượu dốc vào miệng chị ta, “Nếu muốn uống tới vậy, vậy uống cho thoải mái vào!”

Rượu trắng rất dễ sặc, chị Phong bị ho tới nỗi mặt đỏ rần, khóe miệng, cổ áo, chỗ nào cũng có nước đọng, chật vật mất hết hình tượng. Chị ta đỏ mặt tía tai, run rẩy chỉ vào Tống Ngạn Thành: “Cậu! Khụ khụ khụ! Khụ khụ…”

Tống Ngạn Thành đập chén rượu xuống mặt bàn, khiến chiếc chén vỡ tan, những mảnh vỡ bay lên không trung. Anh cầm lấy khăn, cẩn thận lau tay mình từng chút một, sau đó choàng lấy vai Lê Chi, mạnh mẽ đưa cô ra ngoài.

Suốt cả đoạn đường không ai nói gì, hai người đi thang máy, bước qua đại sảnh, cùng nhau kéo cửa xoay đi ra ngoài. Không khí mát lạnh trong lành bên ngoài cuốn đi hết những phiền muộn đè nén trong lòng bấy lâu nay. Lê Chi giống như một chú cá gặp nước, cô hít lấy một hơi thật sâu.

Mao Phi Du gấp gáp chạy tới, vỗ lưng Lê Chi, “Cô không sao đó chứ? Bà già khốn kiếp kia không làm gì cô đó chứ?”

Lê Chi không chịu được đòn độc ác này của anh ta, nhíu mày khàn giọng, “Tôi sắp bị anh đập hộc máu rồi đấy.”

Có thể nói thế chứng tỏ là không có việc gì. Mao Phi Du vuốt cái trán, thả lỏng người, “Đệch mợ nó chứ hù chết tôi rồi.”

Lê Chi cúi đầu, tâm trạng không tốt, ngón tay cứ xoắn xuýt vào nhau, thoạt trông thì rất bình tĩnh. Tống Ngạn Thành dắt tay cô, chăm chút bao lấy tay cô vào lòng bàn tay mình. Mao Phi Du trông thấy, câu nói “Buông tay ra! Đừng để người ta chụp được” vừa đến miệng rồi lại nuốt vào.

Trở lại trong xe, Mao Phi Du gọi điện thoại khắp nơi để thăm dò tin tức từ chỗ bạn bè làm mảng truyền thông. Anh ta nói uyển chuyển, vòng vo tam quốc nói tới nói lui. Tống Ngạn Thành nghe không nổi nữa, “Anh không cần tìm hiểu nữa, bữa tiệc tối hôm nay không có ai dám rò rỉ ra ngoài đâu.”

Mao Phi Du cũng là do quan tâm quá nên loạn, thở dài, “Cũng phải, người có thể khiến cho Từ Phong mời cơm, không phải loại có tiền cũng là loại có tài nguyên, cũng sợ ảnh hưởng tới bản thân.”

Lê Chi khoác lấy áo của Tống Ngạn Thành, ngồi thu mình ở ghế phó lái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tống Ngạn Thành đêm nay rõ ràng là muốn dẫn cô quay về chỗ của mình. Mao Phi Du cũng không nói gì, lúc xuống xe còn gõ cửa kính xe.

Tống Ngạn Thành kéo cửa kính xuống, nhìn anh ta.

Sắc mặt Mao Phi Du bình tĩnh, lại có vài phần ý tứ muốn nhờ cậy, “Tính khí cô ấy không tốt lắm, cứng đầu như quỷ ấy, đôi khi nói chuyện cũng rất khó nghe, nhưng tâm địa vốn thiện lương, không có ý định hãm hại người khác. Hơn nữa, cô nhóc này chịu kham chịu khổ để tới được đây, từ lúc chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt cho tới lúc có thể kiếm được tiền đủ trang trải như bây giờ, quả thật là không dễ dàng. Tình huống như hôm nay, chỉ là do hai, ba năm nay cô ấy gặp mãi thành quen. Anh…chịu khó chiếu cố cô ấy nhiều một chút. Nếu cô ấy không hiểu chuyện, mong anh bỏ quá cho.”

Tống Ngạn Thành nhìn anh ta, ngón tay gõ gõ tay lái, chỉ nói một câu, “Cô ấy là người của tôi, không cần nói gì đến chuyện bỏ quá hay không, là chuyện tôi nên làm thôi.”

Mao Phi Du ‘ah’ một tiếng, trêu chọc: “Kiêu ngạo gớm nhỉ, công tử bột mà cũng biết nói chuyện ghê ta.”

Tống Ngạn Thành vẫn rất điềm nhiên, “Không chỉ nói tốt, còn làm tốt nữa cơ.”

Nói xong, anh kéo cửa kính lên, lái xe đi như bay.

Sau khi đỗ xe xong, hai người xuống xe cùng nhau đi lên nhà. Lê Chi nhảy lên lưng anh, nói nhỏ: “Anh Thành cõng em đi.”

Cô nhẹ người, Tống Ngạn Thành khẽ cong lưng, thuận thế nâng đùi cô lên. Lê Chi ôm cổ anh, ỉu xì, gối đầu lên vai anh, hai chân đung đưa.

Tống Ngạn Thành: “Người phụ nữ kia lai lịch thế nào?”

Lê Chi thở dài, không vui nói: “Chị ta và anh Tiểu Mao có một chút mâu thuẫn, sau đó hợp đồng gần nhất của em có chỗ tranh chấp, hai bên đôi co lâu rồi, người ta không tiếc tay đả kích dù là ngấm ngầm hay công khai, đúng là hao tâm tổn trí mà.”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Sao em không nói với anh?”

Lê Chi tỏ vẻ ngoan ngoãn cúi đầu biết sai, nói thật: “Không muốn gây phiền thêm cho anh.”

Tống Ngạn Thành đưa tay véo bắp chân cô một cái thật mạnh, khiến cô đau đến mức hít hơi thật sâu, “Anh là dã nhân đấy à.”

Dã hay không Tống Ngạn Thành cũng không thèm đáp lời. Vững vàng cõng cô trên lưng, cả đường về anh đều trầm mặc không nói. Sau khi về nhà hai người vẫn ở chung vô cùng tự nhiên, không có gì khẩn trương hay lo lắng. Sau cùng, Tống Ngạn Thành bảo Lê Chi đi tắm trước.

Sau khi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, Tống Ngạn Thành vào phòng làm việc nghe điện thoại.

Lúc Lê Chi trùm khăn tắm đi ra, anh đang ngồi trên ghế sopha, khoanh chân xem máy tính. Lê Chi tới gần, “Anh Thành, thơm không?”

Tống Ngạn Thành vẫn không thèm động đậy, “Thối.”

“Thối cái đầu anh.” Lê Chi dí trán anh một cái, quay người về phòng thay quần áo.

Tống Ngạn Thành nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, nghe thấy tiếng cô bắt máy, tiếng trò chuyện mơ hồ vang lên, cô nghe nhiều nói ít. Mười phút sau, Lê Chi cầm lấy di động, chậm rì rì bước ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt vẫn đang mơ hồ đờ đẫn.

“Chị Phong gọi tới, trong điện thoại chị… chị ta nói xin lỗi với em, lại còn… còn bảo là ngày mai đích thân bồi tội với em.” Lê Chi trừng to hai mắt. Cô cũng đâu có ngốc, quay qua nhìn Tống Ngạn Thành vài giây, lập tức hiểu ra vấn đề.

“Là anh làm hả?” Cô đến đứng trước mặt anh, sau đó chậm rãi ngồi xuống, ngửa mặt nhìn anh.

Tống Ngạn Thành khẽ vuốt ve mặt cô, giữa hàng mày rậm toát ra vẻ trầm tĩnh nhưng kiên định, anh nhạt giọng: “Không cho phép người khác bắt nạt em.”

Lê Chi nhoẻn miệng cười, trong mắt đã có chút ướt.

Ngón tay của Tống Ngạn Thành mơn man làn da nơi khóe mắt cô, hết sức dịu dàng và kiên nhẫn, “Không cần sợ phiền phức với anh, cái đó chỉ là đối với người ngoài mà thôi. Mặt mũi, thể diện của anh, rồi các mối quan hệ xã hội của anh, không để cho người phụ nữ của mình dùng thì để ai dùng? Thích đóng phim thì cứ đi đóng, không có sự cho phép của em, dù là Thâm Quyến, Thượng Hải, Bắc Kinh hay Nghiễm Châu, anh đều sẽ không tới thăm. Em có thể dũng cảm tiến về phía trước, gặp chuyện cũng có thể chọn cách tự gồng tự gánh, nhưng Chi Chi à, em cũng nên thử cái cảm giác, anh thay em che gió che mưa, là nơi em có thể rút lui khi muốn —— thử tựa đầu vào vai anh đi, dù có ra sao thì cũng không gãy được đâu.”

Lê Chi gối mặt lên đùi anh, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi từng dòng.

Cô ngồi im không động tĩnh gì, giống như một đứa trẻ ăn kẹo trong bóng đêm mịt mù, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ đánh rơi mất viên kẹo này.

Ngón tay ấm áp của Tống Ngạn Thành khẽ nhéo làn da ở gáy cô, cũng không nói gì.

Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau một lát, khi giây phút xúc động qua đi, anh mới thuận miệng hỏi cô: “Anh nghe Duy Tất nói em không nhận kịch bản nó giới thiệu. Nó nói nó đã đưa ra mức cát xê cao hơn so với các kịch bản khác. Sao em lại quyết định chọn bộ kia vậy?”

Thân thể Lê Chi đột nhiên cứng đờ, trong một lúc lâu không trả lời vấn đề.

Tống Ngạn Thành không nghi ngờ gì, chỉ ý nhị vuốt vuốt tóc cô, kéo người đang ngồi bên chân mình lên, vừa vỗ về vừa dụ dỗ, “Đi thôi, để Tống tổng dạy em cách buộc cà vạt.”

—————————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Lông Vàng: Các vị độc giả thân mến, mắt chó của tại hạ thật sự đã mù rồi.

Hình như mấy chương trước còn có mấy chị xinh đẹp nói muốn xem Tống tổng chơi BDSM cơ mà. [icon mỉm cười.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play