Loại cảm giác không cam lòng này có chút vi diệu, có lẽ là dựa vào tâm trạng “tôi vì cô mà bỏ tiền ra, cớ sao lại may áo cho người khác”.

Ngữ khí Tống Ngạn Thành lạnh lẽo, “Nói không chừng đây còn là một fan nam.”

Lê Chi hưng phấn: “Thật sao?”

Tống Ngạn Thành: “…”

Thì có ai nói không phải đâu.

Ơ nào bình tĩnh, thần kinh à? Tự nhiên lại đi châm chọc bản thân mình.

Lê Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh, “Không phải là anh mua đó chứ?”

Tống Ngạn Thành khăng khăng phủ nhận: “Tôi đâu có điên.”

Lê Chi áy náy cười cười, cũng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nghĩ bằng đầu gối cũng biết được đây là do Mao Phi Du gửi tới, vì chỉ có anh mới biết được địa chỉ chỗ này. Mao Phi Du không có tiền, nhưng mấy mối bán đồ linh tinh chắc cũng có để ý, hẳn là tiện tay lướt lướt đâu đó rồi đặt về cho đây mà.

Trước khi đi ra ngoài, Tống Ngạn Thành dặn cô: “Chuẩn bị một chút, buối tối quay về khu nhà cũ cùng tôi.”

Lê Chi nhanh chóng gật đầu, “Được được được, bốn giờ chiều tôi có chút việc vặt, nhưng sẽ không trễ hẹn đâu.”

Tống Ngạn Thành mặt không biểu cảm, không nói gì. Đương nhiên là không trễ hẹn, lịch trình hai ngày này của cô Quý Tả đã sớm báo cáo cho anh rồi.

Chín rưỡi tới tập đoàn, tất cả mọi người đều đang bận rộn. Văn phòng của Tống Ngạn Thành là chỗ vắng vẻ quạnh hiu nhất trong số mấy văn phòng lãnh đạo cấp cao ở đây, cuối năm không có tổng kết báo cáo chi tiết, cũng không có mấy việc lớn việc nhỏ phải chờ anh xử lí, chỉ có một số ít mấy bản báo cáo có cũng được mà không cũng chẳng sao mà anh phải phê duyệt. Tất cả mọi người ở đây đều đã quen, một Tống Ngạn Thành hữu danh vô thực, địa vị tại tập đoàn chỉ như mây mù vô định.

“Tôi đã bảo tài xế đưa lễ phục tới nhà anh rồi, còn có vài ngày nữa là tới cuộc họp thường niên, nếu có gì không hợp ý, tôi có thể đổi lại.” Quý Tả báo cáo anh.

Tống Ngạn Thành từ chối cho ý kiến.

Quý Tả còn nói: “Về người chủ trì của cuộc họp năm nay, mấy ông Giám đốc đề cử anh trai anh lên làm người phát biểu đại diện. Tài liệu tổng kết hàng năm của một số chi nhánh cũng đã được giao cho anh ta.”

Bệnh trạng của ông cụ Tống khá là nan giải, nhưng có nan giải đến mấy cũng không ảnh hưởng tới Tống Duệ Nghiêu. Vì thế, gió chiều nào theo chiều ấy, Tống Ngạn Thành chảng có mống nào đến tay. Ai ai cũng chọn gỗ tốt, chạy theo tiền đồ, tìm chỗ che chở được mình, mà những thứ ấy, đều hội tụ ở trên người Tống Duệ Nghiêu.

Đây là một sự lựa chọn ăn chắc, chẳng qua là thời gian đăng cơ lùi lại mà thôi.

Tống Ngạn Thành chậm rãi lật từng trang tài liệu, giọng bình bình: “Nếu anh ta đã thích lên nắm quyền làm chủ, vậy thì cứ để anh ta thỏa nguyện đi.”

Quý Tả chần chừ: “Còn về phía ngài Tống ạ?”

Tống Ngạn Thành nhìn về phía anh ta.

“Lê tiểu thư sắp vào đoàn làm phim, thời gian có thể phối hợp với anh chắc chắn sẽ bị ít đi nhiều.” Quý Tả bàn luận: “Không thì chúng ta có thể yêu cầu cô Lê từ chối hợp đồng đóng bộ phim này, rồi bồi thường hợp đồng cho bên đó.”

Lời của Quý Tả minh bạch rõ ràng, có tình có lý.

Tống Ngạn Thành nằm gai nếm mật, nhẫn nhục nhiều năm như thế, vất vả lắm mới có được một cơ hội, vốn dĩ không nên xuất hiện bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào. Nhưng nghĩ đến những biểu hiện sinh động tươi đẹp của Lê Chi, Tống Ngạn Thành lại cảm thấy, có thể cân bằng được thì cân bằng, cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn cho lắm.

“Không có gì đáng ngại.” Anh nói: “Cô ấy muốn đóng phim thì cứ để cô ấy đóng, có việc thì báo trước là được.”

Quý Tả trái lại hơi khó hiểu, “Quay phim cũng là vì kiếm tiền thôi, chúng ta trả cô ấy nhiều hơn một chút không phải là được rồi sao?”

“Cô ấy chỉ xứng với cái giá thế thôi.” Tống Ngạn Thành nói.

Đây rồi, chính là cái mùi vị vô tình lãnh đạm này của ông chủ, cảm giác quen thuộc lại trở về, Quý Tả an tâm hơn, yên lặng không lên tiếng nữa.

Trong phút trầm lặng, ý tưởng thật sự trong lòng Tống Ngạn Thành thế mà lại như thế này: người khác thì có lẽ là vì tiền, nhưng Lê Chi không phải thế.

Cô ấy thật sự yêu biểu diễn.

Bên ngoài thì Tống Ngạn Thành mạnh miệng, nhưng trong tâm lại dần thỏa hiệp. Anh vốn không phải loại trọng tình cảm gì, nhưng tùy lúc mà đóng vai người quân tử cũng không tệ.

Vậy thì không đoạt cái gì từ cô ấy hết là được.

Tống Ngạn Thành đứng dậy, mặc áo khoác, đến giờ rồi, tới phim trường đón người rồi quay về khu nhà cũ ăn bữa tối thôi.

Quý Tả nói: “Anh có muốn tôi sắp xếp tài xế không?”

Tống Ngạn Thành nắm gọn chìa khóa xe trong lòng bàn tay, “Không cần.”

——

Vào đông trời rất mau tối, lại còn gặp phải thời tiết xấu, xám xịt như một tấm nệm quanh năm bị bỏ xó không phơi, nặng nề đè áp người. Đã là lần thứ tư Tống Ngạn Thành giơ tay nhìn đồng hồ, cho tới khi không thể nhịn được muốn nổi đóa, đã thấy Lê Chi xuất hiện ở cửa phim trường, phi như bay về chỗ anh.

Đến cả áo khoác cô cũng quên cài, tóc dài vẫn còn dấu trong cổ áo, thoạt nhìn giống như vừa cắt tóc ngắn.

“Vô cùng xin lỗi, vô cùng xin lỗi, đã để anh chờ lâu rồi.” Lê Chi sau khi lên xe liền thở hổn hển nói xin lỗi, “Cố vấn biên kịch hôm nay giảng giải về kịch bản, thời gian có chút lâu, không phải tôi cố ý đến trễ đâu. Anh vừa đẹp trai vừa rộng lượng như vậy, tha thứ cho tôi nha.”

“…”

“Lời cô cũng đã nói xong rồi, tôi còn có thể nói gì đây?” Tống Ngạn Thành câm nín.

Lê Chi cúp mắt, nhe răng cười xán lạn, “Anh có thể nói, tha thứ cho tôi.”

Trong đôi mắt giảo hoạt của cô không che giấu được ý đồ, không tài trí cho lắm nhưng lại dí dỏm, khờ khạo và thiện lương, lặng lẽ dập hết lửa giận trong anh. Tống Ngạn Thành dần nhận ra, luận đến nhõng nhẽo bất chấp đạo lí, cô đúng là vô địch thiên hạ.

Lê Chi e dè quan sát từng li từng tí sắc mặt của anh, thấy anh im lặng không nói gì. Cô hơi cúi đầu, khẽ cắn bờ môi, khóe miệng hơi cong lên.

Xe chạy tới vùng ngoại ô, khoảng một tiếng sau đã tới nhà họ Tống. Tống Ngạn Thành cũng chưa xuống xe ngay, vừa định nhắc nhở cô vài câu, Lê Chi vừa tháo dây an toàn xong đã bắt đầu lảm nhảm: “Anh đấy, đừng có cứng đơ người như khúc gỗ, xuống xe thì nắm tay tôi, bước chân cũng đừng nhanh quá. Anh là bạn trai tôi đấy, lúc ăn cơm đừng có quên gắp đồ cho tôi, lúc nói chuyện thì kề sát vào mà nói. Anh rủ tôi đến đây, không phải là để show ân ái sao?”

Tống Ngạn Thành ngừng tay, trái tim không hiểu sao mà nóng lên. Anh mau chóng đè xuống tâm tình phức tạp của mình, nghiêm mặt: “Lời cô cũng đã nói xong rồi, tôi còn có thể nói gì đây?”

Lê Chi đẩy cửa xuống xe: “Anh có thể nói, tuân lệnh.”

Tống Ngạn Thành: “…”

Tống Ngạn Thành không thể không thừa nhận, luận đến độ chuyên nhiệp, cô hoàn toàn xứng tầm.

Tại chỗ cửa sổ sát đất của nhà họ Tống sớm đã có không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm về phía này. Tống Ngạn Thành thẳng lắp sống lưng, đột nhiên cúi thấp đầu xuống người bên cạnh.

Càng đến gần, cô càng cảm nhận được hương gỗ trên người anh, cũng không biết được đó là mùi dầu gội hay nước hoa. Lê Chi bỗng dưng khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Gì?”

Tống Ngạn Thành trong nháy mắt liền ra vẻ tươi cười nhu hòa, “Cẩn thận dưới chân, ảnh hậu”

Lê Chi: “…”

Có thù tất oán, quả là tác phong của người đàn ông này.

Quan Hồng Vũ ngồi ngay ngắn ở phòng khách, dáng vẻ ung dung, đang trò chuyện của nữ quyến.

Tống Ngạn Thành quy củ kêu một tiếng: “Mẹ”

Quan Hồng Vũ liếc sơ qua anh, cười qua loa coi như là chào hỏi. Lê Chi đứng sau lưng Tống Ngạn Thành thò đầu ra, “Cháu chào bác gái.”

Quan Hồng Vũ trực tiếp bỏ qua, kể cả cười xã giao cũng lười cho.

Cũng không quan trọng, mục tiêu của bọn họ là ông cụ Tống.

Thấy bóng dáng hai người Tống Ngạn Thành và Lê Chi đã lên trên tầng hai, nhóm nữ quyến cũng bắt đầu hóng hớt: “Anh hai thế này là đang nghiêm túc sao? Đã bao lâu chưa đổi bạn gái rồi?”

Quan Hồng Vũ đặt chén trà lên bàn đánh “cạch” một tiếng, trong phút chốc không ai dám ho he nửa lời.

Cửa phòng làm việc ở tầng hai được mở ra, thỉnh thoảng lại có tiếng cười của ông lão vang lên. Nhà họ Tống toàn những con người tinh khôn, ngay cả đến người làm ở đây cũng đã rõ ràng. Thái độ ứng xử của ông cụ Tống đối với Tống Ngạn Thành, giờ đây đã đổi khác.

Nửa tiếng sau, Lê Chi và Tống Ngạn Thành xuống tầng. Hai người vai kề vai cười đùa với nhau, đứng từ xa mà nhìn, quả là đẹp mắt xứng đôi.

Tống Ngạn Thành bỗng nhiên bước chậm lại, vẻ mặt dịu dàng cũng đã ngưng. Lê Chi phát giác ra có điểm không đúng, theo ánh mắt anh mà nhìn ra ngoài.

Trong đại sảnh, Minh Hi đứng ở phía đằng kia, mặc một chiếc áo khoác da, vừa có vẻ ngỗ ngược cũng vừa đẹp đẽ, ánh mắt bén nhọn có lực.

Đối với người này, Lê Chi có ấn tượng sâu sắc, loại ánh mắt này, rất quen thuộc, là kiểu đang nhìn tình địch, hận không thể rút gân lột da người ta. Lại nhìn qua Tống Ngạn Thành một chút, người đàn ông này, biểu lộ kiểu gì vậy, yên lặng như tờ thế này.

Lê Chi bỗng nhiên không thấy vui lắm, khẽ đẩy anh một cái, “Có đi hay không?”

Tống Ngạn Thành: “Cô xuống dưới chờ tôi.”

Lê Chi vẫn treo nụ cười trên môi, lúc đi ngang qua còn theo phản xạ đụng vào người anh một cái. Tống Ngạn Thành không đứng vững, bước chân loạn choạng, rồi lại nhìn theo bóng lưng còn đang nhiệt tình hừng hực của Lê Chi, cảm thấy khó hiểu.

“Còn chưa ngắm đủ sao?” Minh Hi đi tới, giọng nói có vẻ kiềm chế.

Lúc này Tống Ngạn Thành mới chuyển ánh mắt qua người cô ta, bình tĩnh đáp: “Chưa đủ.”

Vẻ mặt Minh Hi lạnh nhạt, mặt đối mặt với anh. Tống Ngạn Thành dịch người muốn đi. Cô ta không thể nhịn được nữa, giống như đang cầu khẩn, thấp giọng vội vàng nói: “Anh vẫn còn trách em sao?”

Tống Ngạn Thành dừng bước, cứ như là anh vừa nghe được một chuyện tấu hài vậy, liếc cô ta một cái, nói: “Không đâu, em gái đừng hiểu lầm.”

Minh Hi thấp giọng, “Tống Ngạn Thành!”

Hai chữ ‘cúi đầu’, e rằng cả đời cũng tìm không ra trên người cô gái này, hung hăng và áp chế mới là bản tính của cô ta. Đáng tiếc, Tống Ngạn Thành đâu có để mình chịu yếu thế. Anh không hề khẩn trương, tư thái ngược lại vô cùng thong dong, dứt khoát bước đến chỗ cô ta, một bước, rồi hai bước.

Minh Hi không thể lui được nữa, tay chống lên tay vịn cầu thang, khuôn mặt lộ vẻ xúc động rõ ràng.

Tống Ngạn Thành kề sát, đeo lên mình chiếc mặt nạ đầy kiên nhẫn và ôn nhu, khiến anh thoạt trông vừa đa tình vừa có sức mê hoặc. Anh nói với Minh Hi: “Vẫn chưa thể buông được anh hai sao? Nào, vậy thì đứng đây với người anh này xem, thừa nhận với đám người dưới kia. Thừa nhận em với anh yêu nhau. Dám không? Hửm?”

Sắc mặt Minh Hi trong phút chốc biến sắc, phía sau lưng đã toát một mảng mồ hôi.

Tống Ngạn Thành thu lại vẻ mê tình nhu hòa, giãn khoảng cách, khôi phục lại vẻ bi quan chán đời như cũ, nói thẳng, “Cô không dám, vậy thì tránh xa tôi ra.”

Người này lòng dạ ác độc, chỉ thiếu điều ban cho cô ta một chữ “cút” mà thôi.

Rõ ràng đó là cảnh tượng của nam cặn bã nữ si tình, nhưng trong mắt Lê Chi đang trộm ngó dưới lầu lại thành —— trời đất ơi, hai cái người này, vậy mà lại thân mật như thế, ôi cái người con trai kia kìa, cứ như một gã đầu heo dục cầu bất mãn ý.

Sau khi dùng cơm tối xong, Tống Ngạn Thành nói chuyện với các vị trưởng bối trong nhà hơn nửa tiếng đồng hồ, đương nhiên, đám chú bác này cũng không phải tay vừa. Tống Ngạn Thành khiêm tốn lễ độ, nghênh đón tất cả lời mang hàm ý châm biếm từ bọn họ. Anh vừa ứng phó người khác ở chỗ này, ánh mắt lại vừa như vô tình mà nhìn qua chỗ Lê Chi.

Lê Chi buồn chán ngồi ở chỗ góc phòng vắng tanh, cũng không ai để ý đến cô.

Lúc dì Minh tới châm trà, Tống Ngạn Thành nghiêng đầu, nhỏ giọng phân phó hai câu.

Lê Chi đứng ở bên cửa sổ, không ai để cô cũng chẳng sao, vừa lúc có thể tập lời kịch.

“Chắc là con đã chờ lâu rôi nhỉ?” Dì Minh tới, cười hỏi.

Lê Chi biết bà có quan hệ tốt với Tống Ngạn Thành, vì thế lập tức đứng thẳng người, thành thật nói: “Có hơi lâu ạ, nhưng không thành vấn đề.”

Dì Minh đưa đĩa đựng trái cây tới, “Ăn đi, Ngạn Thành cố ý bảo dì đưa cho con đó.”

Lê Chi cúi xuống nhìn, là một đĩa anh đào đỏ mọng.

Chín giờ tối, Tống Ngạn Thành gọi cô về nhà.

Lê Chi lập tức bật trạng thái diễn viên, sắm vai người bạn gái xinh đẹp mĩ miều một dạ hai vâng, tuyệt đối nghe lời, nói tạm biệt với từng vị trưởng bối một. Cô kéo tay anh, vòng eo mảnh khảnh như có như không dán lên eo anh.

Cảm giác này khó có thể hình dung, nhưng Tống Ngạn Thành nhận ra mình cũng không ghét kiểu tiếp xúc như thế này lắm.

Hai người ra cửa, lên xe, cửa xe vừa đóng, Lê Chi ngay lập tức buông tay anh ra, hơn nữa còn ngồi sát ra phía cửa sổ, cũng không nhìn anh nữa.

Trên đường đi, Tống Ngạn Thành nhìn cô vài lần, mấy phen muốn nói rồi lại thôi. Có đôi khi ánh mắt hai người sẽ vô tình va vào nhau, Lê Chi lại trông như vừa gặp quỷ vậy, ánh mắt tràn ngập oán hận, nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Tống Ngạn Thành cảm thấy có chút sai sai, nhưng lại không thể nói ra là sai ở đâu.

Đỗ xe xong xuôi, lát sau Tống Ngạn Thành theo kịp cô, cửa thang máy vừa lúc mở ra, chân anh bước có hơi nhanh, suýt chút nữa chạm người hẳn vào lưng Lê Chi.

Lê Chi tránh không kịp, trừng mắt: “Anh làm cái gì thế!”

Tống Ngạn Thành: “…”

Cô trừng mắt với anh, tuyệt không đuối lí.

Tống Ngạn Thành bị cái khí thế kia gây cho cảm giác như mình vừa làm chuyện gì đó rất sai trái vậy.

Về đến nhà, Lê Chi cúi người cởi giày. Tống Ngạn Thành đứng ở cửa, nói: “Đưa giúp tôi đôi giày với.”

Lê Chi mắt điếc tai ngơ, còn giơ tay móc móc lỗ tai, sau đó nghênh ngang rời đi. Tống Ngạn Thành cũng không nói gì, thay giày xong liền trực tiếp đi tới chỗ Lê Chi.

Lê Chi ngồi trên sopha, cảnh giác nhìn anh, “Làm gì thế?”

Tống Ngạn Thành nhàn nhạt đáp: “Ngồi chút.”

“Sang bên kia mà ngồi.” Sopha dài như vậy, cớ sao cứ phải ngồi sát vào cô làm gì.

“Đây là nhà tôi, đồ cũng là tôi mua, tôi ngồi chỗ nào còn phải báo cáo với cô sao?”

Lê Chi: “?”

Nghe đi, nghe đi! Đây là tiếng người sao?

Tống Ngạn Thành dứt khoát không làm người, anh tới gần cô, cúi người, đặt tay lên lưng ghế sopha, nhốt người nào đó trong vòng tay mình. Lúc anh cúi đầu, đường nét trên khuôn mặt dịu đi, tỷ lệ mặt cân đối, sóng mũi cao nhân trung mỏng, đường cong như tạc khắc họa vẻ anh tuấn.

Ánh mắt người đàn ông thâm sâu, tựa như bầu trời đêm bao trùm lên. Bắt gặp đôi mắt đen của anh, Lê Chi bỗng thất thần.

“Tôi làm sai việc gì sao, hửm?” Tống Ngạn Thành nhẹ giọng.

Lê Chi bối rối, hoàn toàn quên mất nên đáp lại thế nào, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Vẻ mặt ngốc nghếch này khiến Tống Ngạn Thành thấy buồn cười, anh quay mặt nén nhịn cười rồi mới quay lại, nói: “Cô cũng phải nói cho tôi biết là tôi sai ở đâu chứ, phải không nào?”

Dịu dàng như vậy.

Ôn nhu nhường kia!

Đây chính là chiêu tuyệt độc của mấy tên tra nam!

Lê Chi cũng không để mình mắc mưu, lý trí hồi phục được ba phần, hùng hồn ngồi thẳng lên, chỉ trích anh: “Vừa nãy biểu hiện của anh quá kém cỏi.”

Tống Ngạn Thành hồi tưởng lại, “Làm sao mà kém cỏi?”

Lê Chi lên án: “Tôi với anh mới là một đôi, nhà của anh còn lắm người thân thích vây xem như thế, vậy mà anh còn cùng với người con gái khác thủ thủ thỉ thỉ rót mật vào tai nhau.”

Tống Ngạn Thành nhíu mày, “Rót mật vào tai?”

“Nín, đừng có nói chuyện.” Lê Chi càng nghĩ càng tức, “Tùy ý ngắt lời, lại còn nhăn mặt với tôi, tội trạng lại thêm một bậc.”

“…” Anh chỉ là nhăn mày một cái thôi mà.

“Anh còn bắt tôi xuống tầng chờ? Tôi nói cho anh hay, thời điểm tôi đi xuống tầng, y như rằng dì hai cô ba với cả cái bà mẹ kia của anh dùng cái ánh mắt kì quái kia nhìn tôi. Tôi đã nói rất rõ rồi, nếu anh không tự quản được bản thân, bị người khác nhìn ra kẽ hở, tôi không chịu trách nhiệm. Đừng có suốt ngày lôi cái hợp đồng với cái thư cảnh cáo của luật sự với tôi.”

Tống Ngạn Thành: “Cô…”

“Cô cái gì mà cô?” Lê Chi lại tiếp tục trách móc, “Không cần anh phải nói, tôi cũng tự biết tôi đẹp rồi.”

Khóe miệng Tống Ngạn Thành run lên, “Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi?” Lê Chi thấy tên tra nam nói nhảm này cực kì phiền phức, “Tôi vẫn còn đang là bạn gái anh đấy, thế mà anh lại còn đi làm hái hoa tặc*.” Cô tức giận nói.

(*) hái hoa tặc: là mấy tên chuyên dụ dỗ, lợi dụng phụ nữ.

Nhất thời, trong lòng Tống Ngạn Thành trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh rất ít khi bị mắng cho tới nỗi không nói ra lời như thế này.

Cái thể thức vũ nhục người khác lướt gió tung mây, cưỡng từ đoạt lí, cao giọng hiếp người thế này, coi như anh được mở rộng tầm mắt.

Lúc đầu cũng chẳng có gì to tát, nhưng lời nói ra rồi, cuối cùng không thể ngừng được. Lê Chi thực sự tức giận, mặc dù không biết tột cùng là mình đang tức vì điều gì. Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị tâm lí để đối phó với các kiểu trả thù của người đàn ông này.

Nhưng đợi thật lâu, im lặng cũng thật lâu, cũng chỉ nghe được một chữ —— “Được thôi.”

Được?

Được cái gì mà được?

Thứ hành vi độc ác như thế mà vẫn thấy mình “được” hả?

Trong lòng Lê Chi lại một lần nữa bắt đầu vòng tuần hoàn cảm giác vạn lần khinh bỉ, cằm cô bị Tống Ngạn Thành bóp lấy, dùng ngón trỏ và ngón cái, nhẹ nhàng đúng mực, không hề thô bạo. Hơi ấm của ngón tay mơn man trên làn da, chỉ một chút vậy thôi, nhưng lại rất có cảm giác.

Tống Ngạn Thành giữ yên khuôn mặt cô, nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng trợn mắt nhìn tôi.”

Sắc mặt Lê Chi đỏ hồng, nhưng vẫn cố nói: “Do anh làm sai trước.”

“Được rồi, là do tôi sai mà.” Tống Ngạn Thành thản nhiên thừa nhận.

Đến lượt Lê Chi không cãi được.

Bộ dáng yên tĩnh lại còn nghe lời.

Tống Ngạn Thành nhìn thật kĩ, sau đó mới cúi đầu thật gần, hai mắt nhìn thẳng vào cô, nụ cười trên miệng rất nhạt, ngữ khí trầm lắng, chậm rãi nói: “Không được quên công việc, cũng không được quên người.”

Lê Chi ngu ngơ chốc lát, “Gì cơ?”

“Bạn gái họ Lê.”

—————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Tống Ngạn Thành: Vợ cũng họ Lê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play