Hiếm khi Trần Khoan Niên đứng đắn. Nghe Tiêu Muội nói chữ “có”, anh ta bỏ bài trên tay xuống, nhẹ giọng nói một câu “không chơi nữa” rất nghiêm túc. Rõ ràng là anh ta đề nghị mọi người cùng chơi, bây giờ bắt đầu lại không chơi nữa.
Tiêu Muội khẽ ho một tiếng, chủ động gom bài của mọi người lại: “Nào nào, chơi tiếp đi.” Lúc cô ấy đi học thì chỉ học thôi, học rất nghiêm túc, trước kia rất ít khi chơi những trò thế này. Bây giờ chơi một lát cô ấy chợt cảm thấy rất thú vị. Mà một khi đã có hứng thú là chơi không ngừng được.
“Không chơi.” Trần Khoan Niên không hài lòng với chữ “có” đó. Mặc dù anh ta là người đần độn, nhưng cái đần độn đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, có rất nhiều chuyện trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng. Tiêu Muội nói “có”, rõ ràng cô ấy để ý quá khứ của anh ta, nhưng có ai mà không có quá khứ chứ? Lúc em hẹn hò với anh chẳng lẽ không biết trước kia anh là người thế nào sao? Nếu anh rắp tâm lừa em rồi giả vờ ngây thơ như thư sinh thì là anh sai. Nhưng anh không hề làm vậy! Em cũng đã chấp nhận rồi, đã thế em còn sống bất chấp, suồng sã hơn cả anh nữa. Bây giờ em lại nói em để ý tới chuyện đó, chẳng phải nực cười lắm à? Sao dân tri thức các em lại cư xử thế chứ?
Tiêu Muội ngồi thẳng người dậy, nói từng câu từng chữ: “Câu hỏi vừa rồi tớ nói dối đấy, giờ tớ trả lời lại, tớ không để ý đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT