ĐỜI NÀY ĐẸP LẮM, GIỐNG NHƯ LỜI NGƯỜI NÓI

Chương 62


1 tháng

trướctiếp

Đêm dài đằng đẵng, Tống Thu Hàn ngồi trước màn hình máy tính, nước mắt rơi lã chã.

Anh nhớ ngày hôm đó, một ngày nắng ấm áp của tháng Tư chớm xuân, rèm cửa trong phòng học bị cơn gió thổi bay, lúc đi ngang qua cửa sau của phòng học, anh đã trông thấy Lâm Xuân Nhi đang kẹp một bức thư vào trong quyển sách của mình. Dá i tai của cô thiếu nữ được ánh mặt trời chiếu rọi. Anh nhớ nhịp đập trái tim của mình khi đó, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng ực. Anh mở bức thư ra, nhìn những con chữ vụng về, nói với anh: “Cậu đứng dưới những đóa hoa của ngày xuân, trông giống như một bức tranh bất hủ sau nhiều năm.” Anh đỏ mặt cất bức thư đi, cầm quyển sách của Lâm Xuân Nhi lên so sánh, không phải là nét chữ của cô. Anh từng hỏi cô: “Cậu lại đưa thư giúp ai đấy à?” Cô gật đầu nói: “Đúng vậy.” Sau đó dù cho anh có hỏi thế nào cô cũng không định nói cho anh biết.

Anh cũng nhớ ngày hôm đó, sân trường khi vừa mới vào hạ. Anh ôm cây đàn guitar của mình ngồi trên sân khấu, đưa mắt nhìn cô đeo băng tay đỏ đang chấp hành nhiệm vụ ở tít cuối đám đông, anh nói: “Tặng bài hát này cho cô gái trong lòng tôi.” Cô quay người lại ra hiệu cho mọi người giữ trật tự. Bong bóng trong lòng anh, bụp một tiếng, vỡ tan.

Anh còn nhớ như in mỗi một ngày sau sinh nhật mười tám tuổi của mình, trong những đêm đau đớn không thể chìm vào giấc ngủ. Anh không muốn ra nước ngoài, cô gái anh yêu không yêu anh. Anh chợt có một suy nghĩ độc ác. Anh muốn cô yêu anh, sau đó anh sẽ vứt bỏ cô. Anh giống như một kẻ vô cùng ấu trĩ đang âm thầm vạch ra một kịch bản tàn nhẫn. Anh học được chiêu vờ tha để bắt thật. Anh không muốn để ý đến cô, cho dù cô làm gì anh cũng không để ý đến cô. Thậm chí anh còn ôm người khác ngay trước mặt cô. Anh nhìn thấy hàng mày của cô nhíu lại, cô nói với Tiêu Muội đang đứng bên cạnh mình: Không có đạo đức. Sau đó cô quay người rời đi, kể từ đó cô cũng không còn nói chuyện với anh nữa. Anh nhớ mỗi một buổi tự học vào buổi tối những ngày sau đó, anh ngồi sau lưng cô, nhìn bóng lưng nghiêm túc làm bài tập của cô, anh vẫn luôn dõi mắt nhìn cô nhưng cô chưa từng ngoảnh đầu lại. Anh thường xuyên cầm bút, viết vào không trung sau lưng cô. Anh đã viết rất nhiều rất nhiều những lời trong lòng, nhưng anh cũng không dám nói những lời ấy với cô. Buổi tối trước ngày tốt nghiệp, đột nhiên cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bàn tay còn chưa kịp thu về của anh, cô quay người lại rồi hỏi anh: “Cậu đang viết gì vậy?” Anh đã suy nghĩ rất lâu, sau đó mới nói: “Chúc cậu thi tốt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp