Tống Thu Hàn cho vài miếng thịt vào trong nồi rồi nói: “Đói cả nửa ngày rồi, cuối cùng cũng có miếng vào mồm.”

Nghe anh nói vậy, Lâm Xuân Nhi vội vớt mấy miếng thịt kia vào trong bát của mình: “Đợi một chút, trong bụng chưa có gì mà ăn cay sẽ không tốt đâu.” Cô đứng dậy chạy tới trước tủ lạnh lấy ra hai cái bánh bao, xoay người bật bếp, quét vào lòng chảo một lớp dầu mỏng, sau đó nhanh chóng cắt bánh bao thành từng miếng rồi bỏ vào trong chảo dầu chiên, còn gắp vào đĩa nhỏ hai miếng chao. Tổng cộng chưa đầy năm phút. Sau đó cô nói: “Ăn cái này trước đi rồi hẵng ăn cay.” Làm xong mấy việc này, trên trán Lâm Xuân Nhi đã rịn mồ hôi, trông thế nào cũng giống một cô vợ nhỏ.

Tống Thu Hàn cười ra tiếng: “Cảm ơn.”

Anh gắp miếng bánh bao lên chấm chao rồi đưa cho Lâm Xuân Nhi, sau đó mới đến lượt mình. Độ lửa vừa phải, miếng bánh bao vừa thơm vừa xốp giòn, kết hợp với chao đúng là có một vị ngon riêng. Lâm Xuân Nhi không kiêng kị gì với chuyện ăn uống. Tống Thu Hàn không nhớ nổi cô kiêng ăn cái gì. Nhưng như vậy cũng rất tốt, ở bên cô khiến một người vốn không háu ăn như anh giờ lại ăn uống ngon miệng hẳn ra. Dì Thượng hay nói: “Ăn được là phúc.” Lúc trước Tống Thu Hàn không cho là đúng, nhưng hai ba tháng nay đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play