Kiều Mộc cho Kiều ma ma nhận lấy đồ vật trong tay Ngụy Tường, lúc này mới hỏi. “Ngươi sao còn gọi là Thừa Ân Công phủ? Phụ hoàng ngươi cũng thật tình, tước vị Thừa Ân Công không phải chỉ có thể truyền một thế hệ thôi sao, thế nào, chẳng lẽ cháu trai kia của ta như cũ vẫn còn ở Thừa Ân Công phủ?”
Ngày hôm qua Kiều Mộc không có suy nghĩ xâu xa, chẳng qua là đêm qua cô xắp xếp lại kí ức của nguyên chủ mới biết được, hóa ra tước vị Thừa Ân Công này chỉ có một thế hệ, căng bản không thể kế thừa được, nói cách khác, tước vị Thừa Ân Công chỉ có thể là do phụ thân của Hoàng Hậu đảm nhiệm, một khi phụ thân của Hoàng Hậu qua đời, tước vị kia sẽ phải được thu hồi.
Phụ thân của nguyên chủ hơn hai mươi năm trước cũng đã qua đời, phụ thân của Thái Hậu cũng qua đời rồi, cho nên hiện giờ toàn bộ triều đình chỉ có phụ thân của Hoàng Hậu là Thừa Ân Công.
Mặt khác, đều không nên gọi như vậy.
Đồ Minh Huy dừng một chút, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải giải thích như thế nào, vì loại sự tình này, rất khó nói, chẳng những phải đề cập đến nhà mẹ đẻ của Thái Hoàng Thái Hậu, cũng phải đề cập đến nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, thậm chí còn cả Hoàng Hậu.
Dựa theo quốc lệnh, tước vị Thừa Ân Công chính xác là không thể được kế thừa, sau khi Thừa Ân Công qua đời nên lấy lại tước vị, nhưng mà, trong triều đình có một quy tắc ngầm, chính là Hoàng Hậu một khi không bị phế hay qua đời, lễ bộ liền sẽ không tới tìm phiền toái, đại đa số đều cam chịu bọn họ trụ ở Thừa Ân Công phủ.
Có ý tứ gì đây ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT