"Vẫn là mẫu hậu anh minh, Chân Gia bị người ta trình sổ con, nói là Chân Gia chiếm đoạt ruộng đất nhà người khác, lấy 36 lượng bạc ép người, ép giá người ta, mua trăm mảnh ruộng, và còn mấy chuyện lớn nhỏ, ta liền không nói ra miệng, sợ làm bẩn tai người! Lại nói Thừa Ân Công Phủ ...Mẫu hậu, thật sự không phải ta không muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng bọn họ cả nhà không ai có chí tiến thủ! Văn không được, võ cũng không xong, nói là để trưởng tử đọc sách, đọc liền mười năm, thi đổ tú tài cũng thi không được! Còn con của vợ lẽ nhìn vậy nhưng cũng thật không tồi, tuổi còn nhỏ đã thi đỗ tú tài, nhưng mà sau khi thi đỗ tú tài mỗi lần đại khảo đều bị bệnh, rõ ràng là nhà hắn cưỡng chế không cho hắn xuất hiện, ta cũng không thể nhúng tay vào."
Đồ Quyến bây giờ mới ngồi xuống, đầu tiên là nói sự tình của Chân Gia, sau đó mới lắc đầu nói về nhà mẹ đẻ của Kiều Mộc, nhà Thừa Ân Công, “Bùng nhão không thể trét được tường con đây còn có thể làm sao được? Chân Gia tuy đã làm ra không ít việc ăn hối lộ trái pháp luật, nhưng đích xác bọn họ có năng lực, đối với đế vương mà nói, thì không sợ thủ hạ tham ô, chỉ sợ thủ hạ phế vật vô năng mà thôi, làm không được đại sự, chỉ cần có thể đem công việc làm thỏa đáng những cái như tham ô nhận hối lộ mắt nhắm mắt mở liền có thể buông tha cho.”
Kiều Mộc dùng móng tay gõ nhẹ lên ghế.
Cô thật sự không thể nào biết hết được nhiều sự tình nhà mẹ đẻ qua trí nhớ của nguyên chủ, bởi vì nguyên chủ đã vào cung giần 60 năm, một năm không giặp được nhà mẹ đẻ mấy lần, giần đây là 20 năm trước người nhà cô, ca ca cùng cha mẹ đều đã qua đời hết, dư lại người có bối phận cao nhất là cháu trai của cô, chỉ thấy qua được có vài lần thì có bao nhiêu tình cảm đâu, thế nên có bao nhiêu lời nói mà có thể nói, bất quá chỉ là cho nhau chút mặt mũi thôi, nguyên chủ cũng không có khả năng phái mật thám riêng của mình đi xem xét tình huống nhà mẹ đẻ của mình để làm gì, hiểu biết tất nhiên sẽ không nhiều, nguyên chủ biết được tình huống nhà mẹ đẻ ra sao đều do cháu dâu nói.
“Là ai gia kiến thức hạn hẹp! Hoàng nhi, nếu có thời gian, giúp ai gia tra một chút tình huống nhà mẹ đẻ của ai gia, nhìn xem rốt cuộc nó đã loạn thành cái dạng gì, ngươi không thể nhúng tay thì để ta, đến lúc đó ai gia tự mình phát ý chỉ xuống răng dạy, giáo huấn bọn chúng một chút! Còn có sự tình của Chân Gia cũng không cần thấy nhẹ mà buông tha, lấy 36 lượng bạc mà mua của người ta hơn trăm mẫu ruộng, đây là kiểu kiêu ngạo gì đây? Quan phủ địa phương đều mặc kệ hay sao? Nếu như ngươi cũng mặc kệ ngày sau ai gia liền tự mình phát một đạo ý chỉ xuống để răng dạy bọn chúng, còn không nữa thì ta liền đoạt đi cái chức cáo mệnh ma ma của nãi nãi nhà đó. Chỉ có một cái chức cáo mệnh thế nhưng dám càng quấy đến vậy ư! Con chớ quên, bọn họ làm đều ác bị người ta chán ghét nguyền rủa, nhưng người ta cũng sẽ tính cả trên đầu của con, nếu không phải do con phóng túng tùy ý cho bọn chúng làm đều ác, thì làm sao bọn chúng dám càng quấy đến nhường này!”
Kiều Mộc nếu phải quản thúc nhà mẹ đẻ của cô thì tất nhiên không thể suốt ngày chôn chân ở đây, ở trong cung cái gì cũng không nói, chuyện gì cũng đều mặc kệ hết, lần này cô là muốn dùng Chân Gia để gϊếŧ gà dọa khỉ, nhân tiện cô tỏ vẻ muốn một lần nữa rời núi, đi quản lý chuyện nhà.
"Mẫu Hậu nói đúng, chẳng qua hoàng nhi đã thoái vị hiện tại việc triều chính đều do tôn tử kia tiếp quản, hay là nhi thần bảo hắn đến đây thỉnh an người, đến lúc đó người tỉ mỉ nói với hắn, nói với hắn muốn trừng phạt Chân Gia như thế nào." Đồ Quyến tuổi không nhỏ năm nay đã 60 tuổi, cho nên, hắn không muốn đối với thủ hạ lão nhân của mình xuống tay được, chỉ nghĩ bình an tuổi già, bởi vậy nên hắn đùng đẩy đi!
Kiểu Mộc ngẩn đầu nhìn hắn, bên ngoài nhìn như không có cảm xúc biến hóa gì, nhưng trong lòng đã cười phá lên, triều đình đưa tấu chương mỗi ngày đều trình lên đưa cho Thái Thượng Hoàng hắn trước, để Thái Thượng Hoàng xem trước rồi mới đưa cho Hoàng Đế xem, Hoàng Đế đương triều và vua bù nhìn bây giờ có gì khác nhau đâu, hôm nay thế mà dám nói chính sự triều đình hắn không thể quản, thật là buồn cười cực kỳ, nói cho có lệ cực kỳ.
“Cũng tốt, đúng lúc tổ tôn cả hai đã lâu không thấy giặp, cũng nên hảo hảo thân cận một chút!”
Trong nháy mắt, Kiều mộc đã suy nghĩ một cái quyết định hay, chính là cô muốn giúp Hoàng Đế, cũng chính là tôn tử ( cháu ) của cô, chính thức ngồi an ổn vị trí Hoàng Đế, hơn nữa giúp hắn có thực quyền. Tin tưởng cái tên tôn tử kia của cô chỉ cần không ngốc, kiểu gì cũng nguyện ý cùng cô hợp tác, còn giúp như thế nào á hả? Một cái Hiếu tử là đủ rồi! ( ý là cho Đồ Quyến ngủm đó mn:) )
Nếu mà Đồ Quyến biết được vì hắn đùn đẩy trách nhiệm mới làm cho Kiều Mộc nẩy ra một cái quyết định như vậy, sợ là hận không thể quay ngược về quá khứ bóp chết chính bản thân mình, đáng tiếc hắn hiện tại không biết, như cũ vẫn bình thường trò trò chuyện chuyện rồi cáo từ rời đi. Đồ Quyến đi rồi Kiều Mộc cũng lười nghe Phi Tần ở dưới lục đυ.c với nhau người này chèn ép người kia, liền đưa tay xoa trán, làm ra bộ dáng buồn ngủ.
“Ai gia tuổi lớn, thân thể này cũng không còn như xưa, nói một chút liền mệt mỏi! Các ngươi công vụ cũng nhiều, còn phải quản lí chuyện lớn nhỏ trong hậu cung, liều đều trở về đi thôi, ai gia cũng muốn hồi cung nghỉ tạm một lát!”
Nói xong, kiều ma ma bên cạnh Kiều Mộc hiểu ý, duỗi tay phải nâng Kiều Mộc rời đi, Hi Thái hậu cùng Hoàng Hậu mang theo chúng Phi Tần hành lễ cung tiễn Thái Hoàng Thái hậu.
...…
Bên trong Tử Thần Điện
"Hoàng tổ mẫu nói như vậy thật sao? Chẳng lẽ hoàng tổ mẫu đối với Chân Gia có ý kiến, muốn đối phó Chân Gia, nhưng là vì lý do gì chứ?" Đồ Minh Huy nghe ám vệ báo cáo lúc này không tránh khỏi rơi vào trầm tư, không biết hoàng tổ mẫu của hắn đang muốn làm gì?
“Bẩm bệ hạ! Chân Gia chỉ có một ma ma chăm sóc Thái Thượng Hoàng được phong cáo mệnh, Thái Hoàng Thái Hậu và thái thượng hoàng là thân mẫu ruột thịt, mà hiện giờ Thái Thượng Hoàng thật là đang thiên vị cho Chân Gia, lại đói với nhà mẹ đẻ Thái Hoàng Thái Hậu lại không quá nâng đỡ! Vậy nên Thái Hoàng Thái Hậu có chút ý kiến đi!”
Ngụy Tường thân là nội giám bên người Hoàng Đế, lúc này đương nhiên nhỏ giọng vì Hoàng Đế mà bài ưu giải nạn, huống hồ, đây cũng là suy nghĩ bình thường, nhi tử của mình lại đi nâng đỡ cả nhà bảo mẫu, đưa tiền, đưa chức quan, đối với nhà cữu cữu thì ngược lại, lại làm như mắt điếc tai ngơ, không chút nào quan tâm tới, thế này thì ai mà chịu nổi? Đồ Minh Huy nhướng mày, khuôn mặt lộ ra tia ý mừng, trong lòng cũng có chút tính toán.
“Đợi lát nữa Thái Thượng Hoàng phái người lại đây thì chớ có mà ngăn trở, nghĩ nghĩ hẳn là ta nên thỉnh an hoàng tổ mẫu, đây cũng là hiếu thuận ta nên làm sao có thể còn kéo dài mãi?”
Ngụy Tường trong nháy mắt cũng đã hiểu được ý tứ của Hoàng Đế
“Bệ hạ có hiếu tâm, không nên có trở ngại!”
Có thể hay không vặn nhã Chân Gia trong nội bộ triều đình xếp thủ hạ người của mình vào đó, chỉ sợ, phải xem hoàng tổ mẫu của hắn thế nào. Kế tiếp chính là chờ đợi, chờ đợi người phụ thân đã thoái vị nhưng không muốn ủy quyền của hắn, phái người lại đây bảo hắn mau đi cấp thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Dưới ánh nến, Đồ Minh Huy sắc mặt trong có vẻ rất kém, cuối cùng nét mặt lại trông như cười như không cười.
“A! Trẫm có chút choáng váng! Trẫm nhớ hoàng tổ mẫu, muốn nhìn thấy hoàng tổ mẫu thì sao phải cần mệnh lệnh của người khác, Ngụy Tường, ngày mai khi lâm triều kết thúc, ta đi Từ An cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu.”
Đồ Minh Huy lúc trước cũng không phải là không nghĩ tới chuyện này, chẳng qua hắn không muốn làm như vậy, bởi gì nếu hắn làm như vậy, sẽ dễ dàng làm cho Thái Thượng Hoàng cảm thấy hắn xếp người vào bên người Thái Thượng Hoàng, tùy lúc có thể biết đượng Thái Thượng Hoàng ở đâu, làm gì, chính là tại vì hiện giờ còn đang ở dưới mí mắt người khác, nếu bất chấp làm này nọ cũng không tốt lắm, dù sao thì hiện tại cha con có khoảng cách, xé rách da mặt cũng như xé một tần giấy, Không được để điểm này làm nghi kỵ.