“Ta ..ta chỉ nghĩ thu dọn đồ đạc trước đến lúc đó không phải luống cuống tay chân.”
Mục Vương thị sắc mặt cứng đờ, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái. Dù cho có nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng bà vẫn ngoan ngoãn mở miệng.
"Cái này không liên quan đến nương.
Là ta nhường nương thu thập, như vậy!
Ngươi mang tiền trở về ở vài ngày, thụ mấy ngày nịnh hót liền trở về, ta cùng nương bên cạnh ngày qua không biết bao nhiêu khổ sở, thứ tốt đều là người khác ăn, chúng ta chỉ có thể ăn chút tàn canh đồ ăn thừa. Trong nhà xiêm y đều được ta nương tẩy, ta mới lớn lên đã phải mỗi ngày ra ngoài cắt heo thảo, nếu không đủ cơm thì không được ăn, cuộc sống này không phải là cuộc sống.
Hôm nay ngươi vừa đi, Tam thẩm Tứ thẩm liền âm dương quái khí đến nói mẹ, nói rằng, các ngươi về sau chỉ biết đi thị trấn hưởng phúc, sao còn có thể sử dụng những thứ đồ rách nát trong nhà này? Mấy thứ này được lưu lại cho các nàng đó, ta lo lắng đồ vật bị nàng thu dọn mất nên mới để nương thu."
Mục Đại Nha nghe vậy, nhìn thấy trong lời nói của Mục Xuân Điền có ý trách móc mẹ nàng, liền cảm thấy tức giận, mặt mày sa sầm, không hài lòng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT