"Đã cho người đi gọi về thì tốt, từ thị trấn về nhà cũng khônng tốn nhiều thời gian, ngươi nhanh chóng đi gọi Đại tỷ người về luôn.
Phân gia, nàng cũng có một phần nàng nên được."
Kiều Mộc xác nhận việc thông tri xong, lập tức nhường Mục Xuân Canh đi sang thôn bên cạnh gọi Đại tỷ của hắn về, sau đó sẽ chia ít đồ cho Đại tỷ.
Nguyên thân của Kiều Mộc vốn trọng nam khinh nữ, nhưng cô lại không có thói quen đó. Huống hồ, cuộc sống của đại nữ nhi nàng gần đây thật sự không tốt lắm, thậm chí còn nghèo hơn cả cuộc sống của nguyên thân. Nguyên thân, vào các dịp lễ tết, vẫn có thể được ăn thịt, trong khi đại nữ nhi của nàng có lẽ quanh năm suốt tháng không có thức ăn ngon. Hai đứa nhỏ trong nhà càng thiếu thốn, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ.
Nguyên thân muốn giúp đỡ, nhưng khi về nhà thì thật sự không có gì nhiều, và cô lại lo lắng về việc tức phụ trong nhà không hài lòng, cho nên chỉ có thể thỉnh thoảng gửi cho con gái ít đồ ăn thô. Kiều Mộc không có gì phải lo lắng, trải qua nhiều thế giới như vậy, cô không bao giờ phụ thuộc vào con cái để dưỡng lão.
"Nương, phân gia thì có thể gọi chị về, nhưng con gái gả đi như tát nướv ra ngoài sao có thể như vậy được?."
Mục Vệ thị, tính tình tương đối nóng vội, lập tức bày tỏ sự bất mãn của mình. Tuy nhiên, lời nói của nàng trong thời đại này cũng không sai. Không chỉ trong thời đại này, mà còn trong hàng trăm năm tới, rất ít gia đình phân gia lại mời con gái đã gả về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT