Câu nói của Hoa Hoa thu hút ánh nhìn của mọi người trong đại sảnh, ai cũng chỉ trỏ bàn tán về cô.
“Nếu vậy tại sao ngài ấy lại rời đi giữa đêm? Tối qua ta tình cờ làm ca đêm, chính mắt thấy ngài ấy rời đi... Này, ngươi đừng khóc mà.” Tiểu nhị đang nói dở, thấy mắt cô đã đỏ lên, nước mắt rơi lã chã.
Thấy cô khóc, Thuận Tử lập tức lúng túng. Dù bỏ qua thân phận, thì khiến một người phụ nữ khóc cũng không phải chuyện tốt, nhìn cô rơi nước mắt từng giọt, dáng vẻ đáng thương, Thuận Tử tự thấy mình thật tệ.
Hơn nữa, hắn ta là tiểu nhị, mà cô vẫn là khách của quán trọ. Giờ lại ở trong đại sảnh, nếu có ai đó báo việc này cho quản lý, hắn ta chắc chắn sẽ bị mắng.
“Phu nhân đừng khóc, dù tướng công của ngươi đã đi, nhưng ngài ấy đã trả trước ngân phiếu, ngươi có thể ở đây đến cuối tháng này!”
Thuận Tử định nói thêm rằng hôm nay mới là đầu tháng, cô vẫn còn nhiều ngày để ở lại đây, nhưng cô chỉ rưng rưng nước mắt, không nghe gì cả, rồi quay lưng đi mất.
Bóng dáng cô trông thật cô đơn đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT