Nhưng không ngờ rằng, sau khi uống thuốc độc, Dật Nhi lại không sao. Loại độc đó, ai cũng biết là gặp máu phong hầu, cực độc.
Nghĩ đến trận mưa lớn đột ngột trong cung Triều Vân trước đó, Hoàng đế Chiêu Vũ bỗng nhận ra rằng mình đã quá điên rồ. Đó là con ruột của mình, hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà ông lại làm gì thế này? Ông không nên hại Dật Nhi, đó là con của Vân Nhi, là đứa con mà ông yêu quý nhất. Ông phải đối xử tốt với nó gấp bội.
Bên tai lại vang lên tiếng khóc nức nở của Vân Nhi, Hoàng đế Chiêu Vũ lịm dần theo tiếng khóc ấy, nhưng rồi đột ngột tiếng khóc im bặt, khiến ông không quen, cơn buồn ngủ cũng tan biến.
"Vân Nhi!" Ông không nhịn được gọi tên nàng, "Vân Nhi!"
"Hoàng thượng, ngài sao vậy?" Phúc Toàn nghe thấy động tĩnh trong phòng liền vội vàng chạy vào, thấy hoàng thượng ngồi trên long sàng, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt càng tái nhợt, thất thần lẩm bẩm.
"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy, có cần triệu thái y không?" Nói xong liền định ra ngoài dặn người triệu thái y.
"Không cần," Hoàng đế Chiêu Vũ gọi ông lại, "Khụ khụ, đi gọi Cảnh Vương đến đây."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT