Ta nắm lấy vai nó, nghiêm túc nói: “Nếu như hai người thật lòng yêu thương nhau, tỷ tỷ và Khương phu nhân tự nhiên sẽ giúp muội lo liệu, nhưng mà gia phong nhà họ Thẩm nghiêm khắc, đời đời trong sạch, trước khi hôn sự được định đoạt, hai đứa không được phép vượt quá giới hạn. Đúng rồi, Vương Lục lang có biết thân thế của muội không?”

“Hắn và phụ mẫu hắn đều biết. Tỷ tỷ, muội hiểu tâm ý của tỷ, nếu như hắn chê bai xuất thân của muội, muội sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa, nam tử tốt trên đời này nhiều lắm, nhất định sẽ có người sáng suốt không màng đến xuất thân, không câu nệ đích thứ, nhưng mà, hắn thật sự rất tốt. Chỉ là… chỉ là cha hắn từng lên án tỷ tỷ trong triều, Lục lang sợ tỷ tỷ sẽ vì chuyện này mà ghét bỏ hắn.”

“Ngốc ạ…” Nghe xong lời của Nghi Nhi, ta không nhịn được bật cười.

“Người lên án tỷ tỷ nhiều lắm, trí nhớ tỷ tỷ không tốt, sớm đã quên rồi. Nghi Nhi, muội phải nhớ kỹ, hai tỷ muội chúng ta là người một nhà, muội sống tốt, tỷ tỷ mới sống tốt, trên đời này, không có chuyện gì quan trọng hơn việc muội được hạnh phúc cả đời.”

“Tỷ tỷ…”

Nghi Nhi dựa vào vai ta, lại khóc nữa rồi.

Tiểu muội muội của ta à, rốt cuộc vẫn là cô bé thích bám lấy ta, mè nheo với ta như ngày nào.

Mùa hè năm Cảnh Hòa thứ bảy, Thục quý phi Khương Nam hạ sinh Cửu hoàng tử.

Bây giờ, nàng ấy đã là mẹ của ba vị hoàng tử và một vị công chúa.

Trong Phương Thúy cung, Khương Nam nằm dài trên giường, nhìn nhũ mẫu cho con bú, giả vờ buồn bực nói với ta: “Sau này ta sẽ không sinh con nữa, vào cung mấy năm nay, ngoài mang thai thì chính là sinh con, chẳng có lúc nào được nhàn rỗi.”

“Đó chẳng phải là do Hoàng thượng sủng ái ngươi sao?”

“Thôi đi, đừng sủng ái ta nữa, ta muốn được yên tĩnh một mình.”

“Yên tĩnh? E là không được yên tĩnh đâu. Hôm qua còn nghe Hoàng thượng nói muốn tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho ngươi.”

Hậu cung của Hoàng thượng thật ra rất yên bình, Hoàng hậu tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng bù lại là người tốt bụng, cho nên phi tần trong hậu cung đều nể sợ nàng ấy.

Nhiều năm trước, Hoàng hậu vì không có con nên rất lo lắng, thậm chí còn lén lút hỏi ta xem trong sách cổ có bí quyết nào giúp sinh con trai hay không.

Ta khuyên nàng ấy: “Người là quốc mẫu, con cái trong hậu cung đều là con của người, sau này bất kể là ai kế thừa ngôi vị, người đều là Hoàng thái hậu danh chính ngôn thuận, sao phải lo lắng đến mức này, vừa tổn hại đến long thể, vừa khiến Hoàng thượng không vui chứ?”

Hoàng hậu hoang mang nói: “Nhưng mà ai mà chẳng muốn người lên ngôi là con trai ruột của mình.”

“Người và Hoàng thượng bằng tuổi, nhưng người nhìn xem, tóc người vẫn còn đen nhánh, còn Hoàng thượng thì đã bạc trắng cả đầu, vì sao vậy? Chẳng phải là vì Hoàng thượng gánh vác trọng trách, phải ngày đêm lo lắng việc triều chính sao? Duyên phận con cái là do trời định, cưỡng cầu cũng không được. Hai vị công chúa do người nuôi dưỡng đều là người tài đức vẹn toàn, không thua kém gì nam nhi, người nên quan tâm đến bọn họ nhiều hơn mới phải.”

Hoàng hậu cũng nghe lời khuyên, từ đó về sau thật sự không còn chấp niệm với chuyện sinh con trai nữa.

Mà từ khi nàng ấy buông bỏ được khúc mắc trong lòng, hậu cung của Hoàng thượng càng thêm yên bình.

Phi tần trong hậu cung hòa thuận vui vẻ, triều đình thì nhân tài kiệt xuất, tâm huyết nhiều năm của Hoàng thượng rốt cuộc cũng đổi lấy được cảnh tượng đất nước thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp.

Mùa xuân năm Cảnh Hòa thứ tám, khi ta bắt đầu viết quyển chú giải kinh điển thứ năm, thì Trấn Tây đại tướng quân Khương Thì dẫn binh mã khải hoàn trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play