“Em đừng sợ.” Anh trai dịu dàng nói, “Để anh lấy điện thoại soi đèn.”
Ờm, tôi có sợ đâu. Nhưng chắc là Bùi Thanh Linh sợ bóng tối nhỉ.
Tự dưng tôi có một ý đồ hơi hơi đen tối, đó là lợi dụng thân phận Bùi Thanh Linh để xơ múi anh trai của cô ấy.
Tôi giả bộ sợ hãi mà hét lên: “A!”
Sau đó thì liền rúc vào ngực anh trai, hai tay ôm eo anh ấy.
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh trai cứng đờ lại trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, anh ấy bỗng ôm tôi chặt hơn, dỗ dành: “Anh thương, đừng sợ.”
Anh thương…
Anh thương!
Trái tim tôi đập bình bịch bình bịch. Độ “sát thương” của hai chữ “anh thương” quá lớn!
Mặt tôi nóng bừng lên, lần đầu tiên trong đời tôi ngượng ngùng trước một chàng trai đến vậy.
Ban đầu tôi chỉ muốn ôm “anh trai” một chút thôi, không ngờ bây giờ lại rơi vào tình cảnh thế này.
Mà anh trai, anh bảo bật đèn mà, sao còn chưa bật thế?
Tôi nghĩ như vậy nhưng cũng không mở miệng hỏi. Thế là đến nửa phút sau, anh trai mới lấy điện thoại ra và bật đèn lên.
Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt điển trai của anh ấy, tôi trông thấy hai má anh ấy ửng hồng.
Anh ấy đi đến trước bức tường gần đó và bật điện lên, căn phòng liền sáng trưng như ban ngày.
Tôi hơi ngại ngùng nên không nhìn anh trai nữa mà ngồi vào chỗ. Anh ấy thì ngồi xuống vị trí đối diện tôi.
Một giây, hai giây,... Bao mươi giây trôi qua, chúng tôi vẫn chưa nói gì với nhau cả.
Anh trai, vừa rồi anh còn dỗ dành em cơ mà.
“Anh thương” đấy, nghe thân thiết ghê, sao bây giờ anh không nói gì để phá vỡ cái bầu không khí im lặng đến kỳ dị này đi.
Hơn một phút trôi qua, anh trai vẫn yên lặng như cũ, không nói gì mà cũng không làm gì. Thế nên cuối cùng, tôi đành là người lên tiếng trước:
“Bánh kem đẹp quá, chúng mình ăn nha!”
Ai ngờ anh ấy nhìn tôi, hỏi: “Nếu thấy đẹp thì sao lại ăn? Đẹp thì phải không nỡ ăn chứ.”
Tôi: “...”
Anh trai phì cười: “Đùa đấy, em cắt bánh đi.”
Tôi liền liếc anh ấy một cái nhưng môi thì lại cong lên cười. Sau đó, tôi lấy điện thoại ra và chụp ảnh lại trước, sau đó mới cắt bánh ăn.
Anh trai cũng ăn, nhưng chúng tôi ăn khá ít bánh để còn để bụng ăn món khác.
Sự ngượng ngùng qua đi, chúng tôi có thể ngồi nói chuyện với nhau như bình thường.
Tuy nhiên, dường như vẫn có điều gì đó khác lạ đang dần dần nhen nhóm, nảy sinh.
Ăn xong, tôi đăng bức ảnh chụp bánh kem lên trang cá nhân. Sau đó, tôi ngồi nói chuyện với anh trai thêm một lúc nữa rồi mới rời khỏi nhà hàng.
Anh trai đưa tôi về nhà của nam chính và Bùi Thanh Linh.
Lúc xe dừng trước cửa nhà, tôi đang định chào tạm biệt anh trai để xuống xe thì anh ấy lại giữ tôi lại. “Đợi chút.”
“Sao vậy ạ?”
Tôi nhìn thì liền trông thấy anh ấy lấy một hộp quà ra, đưa cho tôi. “Tặng em nhân ngày sinh nhật.”
Tôi nhận lấy món quà, vừa thấy bất ngờ vừa thấy vui mừng. “Anh đã tổ chức sinh nhật cho em rồi mà còn tặng quà cho em nữa… Anh đúng là hào phóng, là number one đó!”
Tôi hiếm khi khen người khác lắm, nhưng bây giờ tôi lại khen anh trai không ngớt lời.
Thì tất nhiên, anh ấy làm nhiều việc cho tôi như thế, tôi có khen anh ấy cả ngày cũng sẽ không than vãn đâu.
Tôi nhìn anh trai, anh ấy đang mỉm cười dịu dàng. “Em thích thì tốt. Nếu em muốn thì sinh nhật sau, sinh nhật sau nữa, tất cả những sinh nhật sau của em, anh sẽ đều tặng quà và tổ chức cho em.”
Nghe thấy vậy, tôi cảm thấy ấm áp, nhưng cũng cảm thấy man mác buồn.
Sinh nhật sau, sau nữa ư?
Tôi bất giác thở dài, nhìn chằm chằm anh trai.
Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi đi xuống, anh ấy lo lắng hỏi: “Em sao thế?”
Tôi lắc đầu, sau đó chợt nhớ ra từ trước đến giờ mình luôn gọi anh ấy là “anh”, “anh trai”.
Nhưng anh ấy đâu phải anh trai tôi.
Mà tôi… Tôi vẫn chưa biết tên thật của anh ấy.
“Anh ơi, em quên mất tên anh rồi.” Tôi hỏi anh ấy: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết tên của anh không?”
Anh trai ngạc nhiên, sau đó thì bật cười rồi nói: “Anh tên là Dương.”
Dương, tên đẹp lắm.
Mặc dù trước kia tôi quen hơn chục người tên là Dương, nhưng tôi vẫn thấy tên Dương của anh trai là đẹp nhất.
Nhưng tôi muốn biết nhiều hơn nên hỏi tiếp: “Gì Dương ạ? Tên đệm của anh là gì?”
Anh trai đáp: “Việt Dương.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, lẩm bẩm: “Bùi Việt Dương.”
Không ngờ rằng, anh ấy lại bảo: “Anh tên là Đỗ Việt Dương.”
“Đỗ Việt Dương?” Tôi cười, “Đỗ Việt Dương nghe hay lắm.”
Nhưng mà…
Khoan đã!
“Em họ Bùi mà!” Tôi thắc mắc, “Anh là anh trai em thì phải cùng họ với em chứ?”
Anh ấy không trả lời, chỉ nhìn tôi mà tủm tỉm cười.
Tôi nghi ngờ:
“Chẳng lẽ… Chúng ta không có cùng huyết thống?”
“Nhưng lần trước em hỏi, anh đã bảo chúng mình là anh em ruột mà!”
“Chẳng lẽ… Chúng mình là anh em cùng mẹ khác cha?”
“Hay là anh với em một người theo họ cha, một người theo họ mẹ?”
Tôi tự nếu ra một đống trường hợp cho anh trai, nhưng anh ấy vẫn không đáp.
Anh ấy chỉ nhìn tôi và bảo: “Em vào nhà đi, tối nay thử đoán xem trường hợp của anh em của chúng ta là như thế nào.”
Tôi nghe mà hồi hộp muốn chết, nhưng cuối cùng thì vẫn nghe lời anh trai mà xuống xe, bước vào cổng.
Anh ấy ngồi trong xe, hạ kính xe xuống và nhìn về phía tôi.
Thời khắc này, bầu không khí nhanh chóng trở nên mập mờ. Tôi cảm thấy chúng tôi không giống anh em mà giống như đôi tình nhân hơn.
Tôi không rời mắt khỏi anh trai, tay tôi thì mò vào túi lấy điện thoại.
Rút điện thoại ra, tôi mở máy ảnh lên và hỏi anh ấy: “Em chụp một tấm của anh được không?”
Tôi không biết vì sao mình lại có thể hành động như vậy. Tôi chỉ biết mình muốn nhìn anh trai thêm một chút, nhưng anh ấy sắp đi về rồi nên tôi muốn chụp một tấm ảnh.
Em gái chụp ảnh của anh trai cũng là chuyện bình thường mà.
Anh trai gật đầu, cho phép tôi chụp.
Tôi bèn bước gần thêm một bước, sau đó ấn “tách” một cái, “tách” hai cái, “tách” ba cái.
Anh trai phì cười: “Sao em chụp nhiều thế?”
Tôi cũng mỉm cười. “Em chụp anh trai em thôi mà, anh có ý kiến gì chứ?”
“Rồi, anh không dám có ý kiến.” Anh ấy nói xong thì vẫy tay với tôi, “Tạm biệt, anh đi đây, chúc em ngủ ngon.”
“Ừm.” Tôi vẫy tay, “Chúc anh ngủ ngon.”
Anh trai lái xe đi.
Tôi đứng nhìn theo đến tận khi xe đi khuất rồi mới quay vào nhà.
Vừa mở cửa nhà bằng vân tay, tôi vừa nhìn những bức ảnh tôi chụp anh trong điện thoại.
Đẹp trai quá…
Đẹp trai quá…
Đẹp trai quá…
Tôi vừa bước vào nhà vừa ngắm nhìn anh trai rất lâu.
Lướt lướt, cuối cùng lại lướt đến tấm ảnh chụp bánh kem.
Tôi vừa bước về phòng vừa nhìn vào chiếc bánh kem xinh xắn. Nhưng nhìn một lúc, tôi chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Một, hai, ba,... Hai mươi ba.
Đếm đi đếm lại, trên chiếc bánh vẫn chỉ có hai mươi ba cây nến.
Cắm thiếu nến sao?
Tôi cảm thấy khả năng cao là vậy, thế nhưng sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Trước đó tôi hai mươi hai tuổi, hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi ba của tôi.
Sinh nhật thứ hai mươi ba… Hai mươi ba cây nến…
Sự nghi ngờ càng lúc càng nhiều, tôi chợt nhớ đến tên của anh trai.
Đỗ Việt Dương.
Tôi thấy hình như hơi quen.
Vừa nghĩ đến đây, tôi đã mở cửa phòng ngủ của mình ra.
Ngay sau đó, tôi chợt phát hiện trong phòng có người.