Khi về đến nhà thì đã 12h trưa, tôi mở khóa cửa bằng vân tay rồi vào trong, nam chính đã không còn ở nhà nữa rồi.
Quá tốt!
Tôi cắm cơm và đợi cơm chín, cơm chín rồi thì lôi mấy món hải sản ra ăn cùng.
Ăn xong, tôi ngủ một giấc đến ba giờ chiều, sau đó ra phòng khách xem TV đến tận năm giờ.
Năm giờ ba mươi, tôi ngồi trên sofa lướt điện thoại thì nam chính đã trở về. Anh ta bước vào trong nhà và nhìn thấy tôi thì liền cau có, hỏi tôi: “Em thấy chồng về mà không biết mở miệng chào à?”
Tôi cũng hỏi anh ta: “Thế anh đã chào tôi chưa mà nói nhiều thế? Ba mẹ anh không dạy về đến nhà thì phải chào hỏi à?”
“Em…” Nam chính trừng mắt, chỉ vào mặt tôi. “Từ tối hôm qua đến nay em làm sao vậy?”
Tôi phớt lờ không thèm trả lời. Nam chính lại càng bực, thế nên liền chọc tức tôi: “Tối nay anh sẽ đi dự tiệc sinh nhật của Anh Thy rồi ở lại nhà cô ấy luôn. Nếu em đã ương bướng thì anh cũng không tôn trọng em nữa, từ nay anh sẽ không về nhà cho em vừa lòng.”
Tai tôi lược bỏ 80% những gì anh ta nói ra, chỉ nghe vào được năm chữ “sinh nhật của Anh Thy”.
Tôi hỏi cho có: “Anh Thy là ai vậy?”
“Em còn giả vờ gì thế? Hôm qua em mới nhắc đến cô ấy đấy!”
Hôm qua tôi có nhắc đến cô gái này ư?
Hừm… Để tôi đoán thử…
“Cô chủ cửa hàng hoa phải không?”
“Chứ còn ai vào đây nữa.”
Ồ, thế là tôi đoán bừa cũng đúng hả.
Nam chính đút tay vào túi quần. “Thế mới nhớ, năm ngoái em bận nên chưa đi dự tiệc sinh nhật của Anh Thy nhỉ.”
Ủa? Sao tôi phải dự tiệc sinh nhật của cô ấy?
Nhưng mà kể ra đi sinh nhật cũng vui nha, chứ bây giờ ngồi ở nhà lướt điện thoại thì chán quá. Hơn nữa, tôi cũng muốn xem mặt mũi cô chủ tiệm hoa như thế nào.
Hôm qua mới gặp được cô thư ký xinh đẹp, mang vibe hiền lành thông thái. Hôm nay tôi muốn xem cô chủ tiệm hoa kia sẽ là một bông hoa xinh đẹp như thế nào.
Vì thế, tôi bèn bảo: “Cho tôi đi cùng đi.”
“Em muốn đi cùng?” Nam chính nở một nụ cười đắc ý. “Sao? Sợ rồi à? Không muốn anh ở lại nhà cô ấy nên muốn đi theo trông chừng anh đúng không?”
Tôi không trả lời mà đứng dậy, định đi tắm và thay đồ để chuẩn bị cho buổi tiệc. Ai ngờ nam chính lại đột nhiên đi đến, ôm chầm lấy tôi từ phía sau và thì thầm vào tai tôi: “Ai dạy em cách thu hút anh như vậy? Em nghĩ anh thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, đanh đá, ngoài lạnh trong nóng, ghen tuông nhưng không chịu nhận à?”
Gì vậy trời?
Tôi giẫm vào chân nam chính một cái rồi đẩy anh ta ra. Anh ta hít hà sờ vào chân rồi trừng mắt nhìn tôi.
Tôi không muốn phí lời với anh ta nên nhanh chóng vào phòng, chốt cửa lại. Trong phòng có buồng tắm nên tôi tắm luôn ở bên trong, sau đó ra ngoài chọn váy xinh và trang điểm.
Xong xuôi thì đã đến bảy giờ, tôi mang theo vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy mà bước ra khỏi phòng mình.
Tôi không phải người thích chơi trội, nhưng đi dự tiệc thì lúc nào cũng phải ăn diện đẹp đẽ.
Lúc này nam chính cũng đi từ trong phòng tắm ra. Anh ta không mặc quần áo mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Nhìn thấy tôi, anh ta tròn mắt mắt kinh ngạc, miệng còn hơi há ra, đúng kiểu mắt chữ A miệng chữ O.
Dù sao tôi cũng đẹp như thế, anh ta bị hớp hồn cũng là chuyện bình thường, cho nên tôi cũng chẳng quan tâm lắm… Cho đến khi chiếc khăn quấn quanh hông anh ta rơi xuống đất.
Tôi vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy. Nhưng tôi không hốt hoảng mà chỉ bình thản nhìn sang hướng khác, nhắc nhở: “Lộ rồi kìa.”
Nam chính nghe vậy thì mới giật mình, vội vàng cúi người nhặt khăn tắm lên và che đi chỗ kia. Nhưng dường như sau đó chợt nhớ ra chuyện “chúng tôi” là vợ chồng, anh ta liền nhếch miệng cười. “Em ngại cái gì chứ? Có phải em chưa từng thấy đâu.”
Tôi thật sự bất lực trước tên nam chính này. Thị lực của anh ta có vấn đề hả, sao anh ta lại cảm thấy tôi đang ngại chứ?
“Tôi nhìn sang chỗ khác chỉ vì muốn bảo vệ mắt mình thôi, ok?” Tôi nói thẳng với nam chính như vậy, nhưng anh ta không tin mà lại tủm tỉm cười.
Tôi không còn gì để nói nên liền ra phòng khách đợi.
Không lâu sau, nam chính mặc comple đeo giày da bóng lộn bước ra ngoài. Anh ta còn xịt nước hoa thơm phức, gu nước hoa của anh ta khá hợp với tôi đấy.
Nhưng cái nết của anh ta thì không.
Chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi nhà. Tôi đi đến chỗ để xe trước và chủ động ngồi vào ghế sau.
Nam chính đi ra thấy thế thì nhíu mày, sau đó ngồi vào ghế lái rồi hỏi: “Sao em không ngồi ghế phụ? Coi tôi là tài xế của em đấy à?”
Tôi thành thật đáp: “Ờ.”
Nam chính liền đen mặt, bất mãn nhìn tôi.
Tôi thúc giục: “Lái xe đi đi, lề mề quá.”
Nam chính tức lắm nhưng cuối cùng vẫn phải lái xe đi.
Khi đi trên đường, anh ta rất lắm mồm.
“Hôm nay em không khen anh đẹp trai.”
Thì anh có đẹp đâu mà khen.
“Bình thường mỗi lần anh mặc đẹp, em đều khen anh đẹp.”
Ờ thì thật ra anh ta cũng ok. Nhưng sau khi nhìn thấy “anh trai” của Bùi Thanh Linh, tôi đã vô thức nâng cao tiêu chuẩn về cái đẹp của mình lên rồi.
Nam chính vẫn nói tiếp:
“Anh biết vì sao em lại thay đổi như vậy. Anh biết em cô đơn và muốn thu hút anh, nhưng em không nên làm như thế nữa. Em cứ làm chính bản thân mình là được rồi.”
Hơ, cảm động ghê.
Nhưng câu sau của anh ta thật sự khiến tôi cảm lạnh: “Dù em có làm thế nào thì anh cũng chỉ có thể yêu em như vậy thôi. Tình yêu anh dành cho em không thể nhiều hơn được nữa, vị trí lớn nhất trong tim anh đã là của người khác rồi.”
Sau đó, nam chính còn nói này nói kia nữa, nhưng tôi đã đeo tai nghe vào nên không nghe thấy gì.
Đến lúc tới buổi tiệc, tôi mới tháo tai nghe ra và đi xuống xe.
Nhưng mà… Tôi hơi bất ngờ đấy. Bởi vì “buổi tiệc” không giống như trong tưởng tượng của tôi.
Tôi cứ nghĩ bữa tiệc sinh nhật sẽ được tổ chức ở một nhà hàng nào đó, và đương nhiên sẽ có khá nhiều khách mời. Ai ngờ, nơi tổ chức lại ở ngay ngôi nhà nhỏ bé của cô chủ cửa hàng hoa, mà khách mời thì chỉ có năm người.
Cộng thêm cô chủ cửa hàng hoa thì thành sáu, trong buổi tiệc có tổng cộng sáu người. Đó chính là nam chính và dàn harem của anh ta.
Ngồi vào bàn tiệc, tôi phải ngạc nhiên trước sự hòa thuận và mến thương của bốn cô gái kia. Họ vui vẻ trò chuyện với nhau, giống như những người chị em lâu ngày không gặp.
Nam chính rất tự hào trước cảnh tượng này. Chỉ có tôi là như người mới từ trên trời rơi xuống, không hòa nhập nổi.
Thật ra bốn cô gái cũng bắt chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ đáp lại qua loa, vì tôi có đề tài gì để nói với họ đâu. Hơn nữa họ quen nhau, còn tôi thì không quen biết họ nên không muốn nói nhiều, kẻo lại để lộ ra gì đó.
Tôi dành phần lớn thời gian để ngồi yên một chỗ, ngắm nhìn họ - dàn harem xinh đẹp như những bông hoa muôn màu muôn vẻ.
Cô thư ký hiền lành và thông minh.
Cô nàng mối tình đầu ngây thơ và trong trẻo.
Cô em hàng xóm tinh nghịch và dễ thương.
Cô chủ bán hoa dịu dàng và lương thiện.
Tuyệt vời!
Tôi rất thích tổ hợp này.
Cô thư ký lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi xách ra, đưa cho cô chủ cửa hàng hoa: “Chị tặng em món quà này, mong em đừng chê nhé.”
Cô chủ cửa hàng hoa mỉm cười nhận lấy. Hai cô gái còn lại cũng lấy quà ra để tặng.
Còn tôi… Tôi không mang quà.
Cô chủ cửa hàng hoa nhận quà từ ba người kia xong thì quay sang nhìn tôi - người ngồi ngay bên cạnh cô ấy theo bản năng.
Thấy tôi không có hành động gì, cô ấy bèn mỉm cười cho tôi đỡ mất mặt. “Chắc chị tặng quà chung với anh, chị nhỉ?”
Cô em hàng xóm dễ thương cũng phụ họa, quay sang nói với nam chính: “Đúng rồi, vợ chồng anh chị mua quà chung đúng không?”
Nam chính liếc nhìn tôi một cái rồi gật đầu. “Ừm.”
Sau đó anh ta định tặng quà thì mới biết mình đã quên quà ở trong xe. Vì thế, anh ta bèn sai tôi: “Em đi lấy quà đi, anh để ở trong xe đấy.”
Xe của nam chính để ở khu để xe chung, cách đây mấy trăm mét liền. Tôi lại rất ghét bị người khác sai khiến, thế nên cái mỏ tôi đã chuẩn bị khẩu nghiệp rồi.
Nhưng không muốn làm ảnh hưởng đến sinh nhật của người ta, cũng ngại làm nam chính mất mặt trước dàn harem , cho nên tôi chỉ nhẹ nhàng bảo: “Tôi mệt, anh đi lấy đi.”
“Em thì mệt gì chứ? Cả ngày hôm nay ở nhà chẳng dọn dẹp gì, cứ ngồi chơi suốt, dạo này anh chiều em quá rồi đấy..” Anh ta nói bằng giọng điệu bình thường chứ không hề gay gắt.
Tuy nhiên, tôi vẫn ngứa tai trước kiểu nói chuyện của anh ta nên nhất quyết không đồng ý. “Tôi không đi, anh đi lấy đi.”
Nghe vậy, nam chính cau mày, nhìn tôi chằm chằm để thể hiện uy nghiêm của một người chồng. Cuối cùng mối tình đầu của anh ta phải lên tiếng, bảo anh ta đi lấy quà để hội chị em ngồi nói chuyện với nhau, anh ta mới hậm hức đứng dậy rồi ra ngoài.
Sau khi nam chính đi, bầu không khí ở trong nhà có hơi ngại ngùng một chút.
Mối tình đầu nở một nụ cười gượng gạo với tôi, cô thư ký cũng mỉm cười, sau đó cô em hàng xóm và cô chủ tiệm hoa cũng cười nốt.
Tất nhiên tôi cũng không thể lạc loài nên đành nở một nụ cười duyên dáng. Sau đó, để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, tôi bèn thử bắt chuyện với cô chủ tiệm hoa: “Hôm nay là sinh nhật thứ bao nhiêu của em nhỉ?”
Cô chủ tiệm hoa ngồi ngay bên cạnh tươi cười đáp: “Thứ 21 ạ.”
“Mới 21 tuổi mà đã làm chủ một tiệm hoa, em giỏi thật đó!” Cô nàng mối tình đầu khen ngợi.
Cô chủ tiệm hoa gật đầu cảm ơn lời khen rồi quay sang hỏi tôi: “Thế chị bao nhiêu tuổi ạ?”
“Chị 22.” Tôi hồn nhiên đáp.
Cô thư ký lại ngạc nhiên hỏi: “Ơ, em tưởng chị 25 tuổi mà. Năm ngoái giám đốc bảo em đi mua quà sinh nhật cho chị, em nhớ lúc đó anh ấy bảo đây là sinh nhật thứ 25 của chị.”
Ồ, hóa ra Bùi Thanh Linh trong sách đã 25 tuổi rồi à.
Tôi nói với cô thư ký: “Ừ, vừa rồi chị nói nhầm, trong đầu nghĩ 25 nhưng miệng lại bảo 22.”
Mọi người nghe vậy thì đều không nghi ngờ gì. Bầu không khí cũng đã hòa hợp hơn, nhưng ngay sau đó thì…
“Ục ục.” Cái bụng tôi kêu lên.
Mọi người đều nhìn về phía tôi trong vô thức, thú thật tôi có hơi ngại đấy.
Cô chủ tiệm hoa bèn nhổm người dậy. “Anh Long chưa quay lại nên em chưa cắt bánh kem được, chị ăn tạm cái bánh này cho đỡ đói nhé.”
Cô ấy vươn tay với gói bánh bông lan đặt ở phía bên kia bàn. Nhưng lúc ngồi xuống và định đưa bánh cho tôi, tay cô ấy lại vô tình quệt vào ly nước cam trên bàn.
Ly nước đổ xuống, nước cam đổ hết lên chiếc váy màu trắng xinh đẹp của cô ấy.
Tôi đứng dậy, đầu tiên để tránh cho nước cam bắn lên người mình, sau đó thì định lấy giấy cho cô chủ tiệm hoa lau. Tuy nhiên, mấy cô gái khác đã lau cho cô ấy trước tôi rồi.
Tôi đứng yên một chỗ, cầm cốc nước lên để chuẩn bị lau bàn. Ai ngờ đúng lúc này, nam chính đã quay về và lớn tiếng: “Vợ! Em làm gì thế?”
Anh ta vừa nói vừa chạy về phía cô chủ tiệm hoa. Thấy váy của cô ấy bị ướt, anh ta liền nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng rồi thở dài.
Cô chủ tiệm hoa đoán rằng nam chính đã hiểu lầm nên bèn giải thích: “Em tự làm đổ đó.”
“Làm sao em tự làm đổ được chứ? Anh biết em hiền lành không để bụng ai, nhưng đừng có bao che cho người khác.”
Hơ, anh ta đang thẳng thừng đổ tội cho tôi đây mà.
“Này, tôi cực kỳ ghét bị đổ oan đấy.” Tôi nhấn mạnh, “Tôi không đổ nước lên người cô ấy đâu.”
Cô thư ký cũng lên tiếng: “Giám đốc, không phải chị ấy đổ đâu, anh cũng biết chị ấy không phải người như vậy mà.”
“Trước kia cô ấy không phải người như vậy, nhưng giờ thì có đấy.” Nam chính vẫn không tin mà bảo, “Cô ấy càng ngày càng thay đổi rồi, càng ngày càng khiến cho anh phải mệt mỏi và thất vọng.”
Tôi nghe mà cạn lời luôn, hơn nữa tôi bắt đầu bực rồi đó.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, lạnh lùng nói: “Không phải tôi làm.”
Thấy vẻ mặt của tôi, có vẻ nam chính đã hơi lung lay. Anh ta nheo mắt, mở miệng định nói gì đó.
Tuy nhiên, tôi đã mỉm cười và lên tiếng trước: “Tôi không đổ nước lên người cô ấy, nhưng anh cứ muốn đổ oan cho tôi thì tôi đành phải đổ thôi.”
Nói dứt lời, tôi liền một cốc nước cam khác và đi tới, đổ thẳng lên đầu tên nam chính.
Anh ta ngỡ ngàng, trừng to mắt, còn chưa phản ứng lại với hành động của tôi. Cô thư ký, em hàng xóm và mối tình đầu liền vội vàng lấy giấy lau cho anh ta. Cô chủ cửa hàng hoa cũng định cầm giấy lau cùng, nhưng tôi đã giật tờ giấy của cô ấy và bảo: “Anh ta cũng có tay mà.”
Cô chủ cửa hàng ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi nói với cô ấy: “Thật ra hôm nay chị chưa chuẩn bị quà cho em, món quà kia là do một mình anh ta mua thôi. Lần sau gặp lại, chị sẽ bù món quà khác cho em nhé!”
Cô chủ cửa hàng vừa nhìn tôi vừa gật đầu. Tôi liền quay sang nói với ba cô gái còn lại: “Chị về trước đây, tạm biệt.”
Cô thư ký muốn mở miệng giữ tôi lại, nhưng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng nên đành thôi.
Nam chính thì đã phản ứng lại, mặt anh ta đỏ bừng lên vì vừa tức vừa xấu hổ.
Tôi xách túi xách ra ngoài, không thèm chào hỏi anh ta. Anh ta tức giận hét lên: “Em quay lại cho tôi!”
Tôi cứ đi.
“Em dừng lại, quay lại, nếu không tôi sẽ cho em phải hối hận!”
Nghe đến đây, tôi liền dừng bước và quay đầu nhìn nam chính.
Anh ta thấy thế thì nở một nụ cười kiêu ngạo, tưởng bở rằng tôi sợ anh ta. Nhưng ngay giây sau đó, mặt anh ta liền tối sầm xuống, bởi vì tôi đã giơ ngón giữa lên.
Ngay trước mặt dàn harem, tôi tặng cho nam chính ngón giữa thẳng tắp khiến anh ta đẹp mặt.
Sau đó, tôi quay người bước ra khỏi căn nhà, mặc kệ nam chính đang ở đằng sau la hét om sòm.