Trans: Minh
Beta: Dung, Lam
Lại nằm viện thêm gần một tuần, Trình Quý Hằng có thể xuất viện rồi.
Hôm anh xuất viện đúng lúc lại là thứ bảy.
Đào Đào chỉ được nghỉ chủ nhật, thứ bảy cũng sắp xếp việc làm dày đặc cả một ngày, tới gần chín giờ tối mới đến bệnh viện, đón Trình Quý Hằng về nhà.
Lúc cô đến lầu mười bảy, Trình Quý Hằng đang ngồi trên băng ghế ở hành lang đợi cô.
Hành lang dài và yên tĩnh, ghế màu xanh lam, đèn chiếu trên trần nhà tỏa ra ánh sáng trắng.
Làn da của Trình Quý Hằng trắng lạnh, ngũ quan góc cạnh rõ ràng như được chạm khắc từ ngọc. Trên người mặc bộ quần áo mà Đào Đào mua cho anh— một chiếc áo tay ngắn màu xám nhạt, quần tây đen, giày thể thao màu trắng— mặc dù toàn là đồ bình dân thậm chí hơi rẻ tiền, nhưng khi khoác lên người anh lại toát ra vài phần sang trọng.
Không phải quần áo sang trọng, mà là con người sang trọng.
Quần áo bình thường, nhưng không che đậy được vẻ thanh lịch và cao quý trên người anh, khí chất cao quý này là toát ra từ bên trong xương cốt.
Anh trông như một vị công tử đang gặp khó khăn.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Trình Quý Hằng quay đầu, nhìn theo tiếng động. Sau khi nhìn thấy Đào Đào, đôi mắt vốn dĩ lạnh lùng đột nhiên có nhiệt độ, đôi mắt dịu dàng của anh nhìn cô mỉm cười.
Khoảnh khắc ấy Đào Đào đột nhiên cảm có hơi xuất thần, như thể nhìn thấy một tiên tử.
Đôi mắt của anh đen láy sáng rỡ, như chứa tinh tú, anh mỉm cười nhẹ, ấm áp như ánh mặt trời, chạm thẳng vào trái tim người khác.
“Cuối cùng cô cũng đến rồi.” Cánh tay trái của anh vẫn đang bó bột, nhưng tư thế khi đứng dậy vẫn rất ung dung và tao nhã:, “Tôi đợi cô rất lâu rồi.”
Nếu cô không nghe lầm, có phải giọng điệu của anh mang theo vài phần làm nũng không? Trách cô đến muộn?
Đào Đào mệt mỏi cả một ngày nhưng lại không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy là mình sai, nên đến đón anh sớm hơn, không nên để anh một mình ở viện giữa đêm.
Ma xui quỷ khiến, cô còn đặc biệt giải thích một câu: “Thật sự tôi đã cho tan học đúng giờ, nhưng có một phụ huynh tới hỏi thăm tình hình học của con nên mới muộn hơn chút.”
Phụ huynh ở lớp học phụ đạo càng khó đối phó hơn nhiều so với phụ huynh ở trường, vì trường học là giáo dục bắt buộc, nhưng các lớp dạy phụ đạo thì phụ huynh cần phải tự rút tiền túi ra để cho con em mình học thêm.
Nếu đã bỏ tiền ra, thì phải nhìn thấy thành quả.
“Không sao, công việc quan trọng.” Trình Quý Hằng khá hiểu chuyện, không truy cứu vấn đề này nữa: “Chúng ta về nhé?”
“Được.” Đào Đào bổ sung một câu: “Nhưng tôi cần đi thăm bà nội trước.” Mỗi ngày, dù bận đến khuya, cô đều đến bệnh viện một chuyến trước khi về nhà để nói một câu chúc ngủ ngon với bà.
Mặc dù ở cùng một tòa, nhưng Trình Quý Hằng chưa từng gặp bà của Đào Đào, anh không chút do dự nói: “Tôi đi cùng cô.”
“Không cần đâu, muộn lắm rồi.” Đào Đào giải thích: “Bà nội tôi rất thích trò chuyện với người khác, nếu bây giờ đi gặp bà thì tối nay khỏi đi ngủ, hai người đều phải nghỉ ngơi sớm.”
Một người là bệnh nhân, một người bệnh nặng mới khỏi, nói chuyện đến đêm khuya? Đừng hòng!
Trình Quý Hằng khá nghe lời: “Được rồi, cô cho tôi gặp lúc nào thì tôi gặp lúc đó.”
Đào Đào cảm thấy lời này nghe có vẻ kỳ kỳ, nhưng không thể nói ra được là kỳ chỗ nào.
Người ở thành phố nhỏ đều đi ngủ sớm, trong bệnh viện nhân dân cũng không còn ồn ào như ban sáng.
Toàn bộ khu điều trị nội trú yên lặng, không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không khí hơi tâm linh và đáng sợ.
Thang máy dừng ở tầng bảy. Hai người bước ra khỏi thang máy, Trình Quý Hằng đột nhiên nói với Đào Đào: “Tối nay cô có muốn chơi tiếp không?”
“…”
Để cô suy nghĩ chút.
Trải qua hơn một tuần nỗ lực không ngừng, cuối cùng cô cũng đã từ nhảy từ cấp 1 lên cấp 4, điểm kinh nghiệm +40, tiền vàng +10000.
Mỗi lần vượt qua một cấp độ chỉ được thưởng 10 điểm kinh nghiệm, Đào Đào khá không hài lòng với điều này, nhưng tiền vàng có thể dễ dàng kiếm được, điều này khiến nỗi lòng của cô cân bằng hơn nhiều.
10000 đồng tiền vàng mà cô ấy tích lũy được bây giờ, 80% trong số đó là của Trình Quý Hằng. Không, không phải từ Trình Quý Hằng, là hệ thống do Trình Quý Hằng đóng vai gửi cho cô. 20% còn lại là phần thưởng trong quá trình chiến đấu với quái vật.
Mặc dù cô đã từng thề chắc như đinh đóng cột rằng, mình sẽ không kiếm tiền thông qua kiểu phương thức nịnh bợ hệ thống khiến người khác khinh thường này, nhưng sự thật chứng minh – nó rất đỉnh!
Nếu có thể thông qua phương thức đơn giản để kiếm được tiền vàng, vậy tại sao còn phải khổ cực chiến đấu với quái vật để qua ải?
Sau khi suy nghĩ vài giây, Đào Đào hỏi trước: “Có phần thưởng không?”
Trình Quý Hằng cười đáp lại: “Cô muốn chơi trò chơi, còn muốn hệ thống thưởng cho cô sao?”
Đào Đào thẳng thắn nói: “Sao lại gọi là tôi muốn chơi, rõ ràng là anh muốn tôi chơi cùng anh.”
Trình Quý Hằng đã nhìn ra: “Không có phần thưởng thì không chơi?”
Đào Đào: “Đúng vậy!”
Vì để có thể trải nghiệm cảm giác trêu chọc Đào Đào ngốc nghếch trong trò chơi lần nữa, Trình Quý Hằng thỏa hiệp: “Được rồi, thưởng cho cô một trăm đồng tiền vàng.”
Đào Đào không hài lòng: “Một trăm thôi á?” Phần thưởng lý tưởng của cô là một ngàn.
Trình Quý Hằng khẽ nhướng mày: “Cô không làm gì mà đã thưởng cho cô một trăm đồng, cô còn bất mãn á?”
Anh rất thông thạo chiến thuật tâm lý, cho nên phần thưởng phải chia theo tình huống và vừa phải, nếu không sẽ tạo ra một kiểu tâm lý phần thưởng tới quá dễ dàng cho cô, khiến cho cô không còn trân trọng và sẽ không cố gắng lấy lòng anh nữa.
Đã là lấy lòng hệ thống thì không thể làm qua loa cho xong, phải lấy lòng một cách tận tâm.
Đào Đào không phục: “Cái trò chơi rách của anh càng chơi thì càng phải nạp nhiều tiền hơn thôi, lúc ở cấp độ một ngồi trên du thuyền chỉ có một nghìn đồng tiền vàng, đến cấp độ ba đã thành ba nghìn rồi?”
Trình Quý Hằng: “Cấp độ càng cao, độ khó chắc chắn cũng sẽ càng tăng.”
Đào Đào nheo mắt nhìn anh: “Dù sao tôi cũng không cãi lại anh được.”
Trình Quý Hằng: “Vậy rốt cuộc cô có chơi không?”
Đào Đào: “Cấp độ thứ tư là cái gì?”
Trình Quý Hằng cố ý hạ nhỏ giọng, giọng điệu lạnh lùng: “Bệnh viện âm phủ.”
“…”
Không cần phải tạo ra bầu không khí âm phủ ở trong bệnh viện chứ?
Hành lang vắng lặng không một bóng người, ánh sáng trắng trên đầu, ngập tràn hơi lạnh điều hoà, Đào Đào rùng mình một cách khó hiểu.
Trong lúc nói chuyện, hai người rẽ vào một góc,Trình Quý Hằng đang định nói gì đó để trêu chọc cô, lúc này phía trước không xa cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, một nam bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra từ bên trong.
Trình Quý Hằng vốn không định tỉ mỉ quan sát người này, nhưng anh cảm giác bước chân của Đào Đào đang đi bên cạnh sững lại một chút.
Chỉ chớp mắt, anh đã biết người này là ai, nụ cười đọng lại trong mắt anh dần dần nguội lạnh, cứng lại, tựa như một con suối trong biến thành một tảng băng lạnh.
Anh hơi nheo mắt lại, trong đáy mắt hiện ra một tia lạnh lùng, nhưng trong sự lạnh lùng này lại có chút sảng khoái và nghiền ngẫm, giống như một con sói tìm kiếm đã lâu cuối cùng cũng tìm ra được dấu vết của kẻ thù.
Tô Yến đi ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Đào Đào, khóe môi hơi cong lên, dịu dàng mỉm cười với cô.
Đào Đào đột nhiên nhớ đến lúc nhỏ, cô cầm sách bài tập đến nhà của anh để học thêm. Anh ngồi ở bàn trong phòng khách làm bài tập, còn cô thì nằm ở cửa phòng ngủ, lén lút nhìn anh trai nhà bên.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa hay chiếu vào bên trong phòng khách.
Không ngờ, anh trai ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cô.
Lúc đó cô ngại ngùng lắm, nhưng anh trai ấy không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn với cô, ngược lại còn cười dịu dàng với cô.
Hơn mười mấy năm nay, anh vẫn luôn là người anh trai nhà bên dịu dàng và hiền hoà.
Mà cô vẫn luôn là đứa em gái nhút nhát, chỉ dám nhìn từ xa, không dám lại gần một bước.
Ký ức thời thơ ấu vụt qua, Đào Đào cũng mỉm cười với anh, nụ cười của cô vẫn e thẹn như cũ, đồng thời, cô cũng đang cố gắng kìm chế tình yêu và sự rung động ở trong lòng.
Từ sau khi nghe Trình Quý Hằng phân tích, cô bắt đầu sợ hãi, lo lắng rằng Tô Yến sẽ nhìn ra được cô thích anh.
Sợ rằng việc mình thích anh sẽ trở thành gánh nặng cho anh.
Sợ rằng hai người họ ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Cô chỉ là một hạt bụi muốn do thám các vì sao, chỉ cần có thể nhìn thấy ánh sáng của các vì sao là được, không mong đợi có được ngôi sao ấy.
Bước chân của cô bất giác chậm lại.
Cô muốn tới gần anh, nhưng cũng sợ tới gần anh.
Trình Quý Hằng phối hợp cùng cô, bước chậm hẳn lại, anh quay đầu lại nhìn cô, nhưng Quả Đào này lại không hề hay biết. Ánh mắt anh lạnh đi vài phần, lạnh nhạt thu hồi lại ánh mắt, khuôn mặt không có biểu cảm nhìn chằm chằm vào người đối diện.
Tô Yến nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ, hay nói cách khác, là đi tới trước mặt Đào Đào.
“Sao hôm nay tới muộn vậy?” Anh ta nhớ tiết học cuối cùng của cô là 7 giờ 40, bình thường chưa tới 8 giờ 30 cô đến bệnh viện rồi, nhưng bây giờ đã hơn 9 giờ.
“Có phụ huynh hỏi em về tình hình học sinh.” Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng:, “Em còn đi đón anh ấy, hôm nay anh ấy xuất viện.” Cô lại giới thiệu với Tô Yến: “Anh ấy là Trình Quý Hằng.”
Tô Yến biết Trình Quý Hằng là người thanh niên mà Đào Đào đã cứu, nhưng chưa bao giờ gặp qua.
Anh ta nhẹ nhàng gật đầu với Trình Quý Hằng, chào hỏi một cách lịch sự: “Xin chào.” Anh ta tự giới thiệu mình: “Tô Yến.”
Trình Quý Hằng nói ngắn gọn: “Xin chào.”
Sau đó hai người cũng không trò chuyện thêm nữa, Tô Yến nói với Đào Đào: “Bà nội đang đợi em, không gặp được em, bà sẽ không ngủ.”
Đào Đào lập tức đi về phía phòng bệnh, nhưng đi được hai ba bước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Tô Yến. Nhưng không đợi cô mở miệng, Tô Yến cướp lời ngay trước mặt cô: “Không có gì.”
Cô muốn nói lời cảm ơn với anh ta.
Cô rất bận, không thể chăm sóc bà mọi lúc, nếu Tô Yến không bận thì sẽ đến chăm sóc bà, nếu cô về muộn, anh ta cũng sẽ hoãn thời gian tan làm, ở lại với bà thay cô.
Hầu như ngày nào cô cũng cảm ơn anh ta, anh ta đã quen rồi, thậm chí có thể đoán được những gì cô muốn nói ra trước khi cô nói.
Nhưng anh không cần cô cảm ơn.
Bị cướp lời, Đào Đào ngơ ngác một lúc, sau đó mỉm cười.
Tô Yến cũng cười.
Chỉ có Trình Quý Hằng là không cười, trong mắt ánh lên sự lạnh lùng.
Anh không thích cảm giác bị phớt lờ, như thể bị loại ra khỏi thế giới của cô.
Người khác phớt lờ anh thì được, nhưng Quả Đào thì không được.
Anh không cho phép trong mắt cô có bất kỳ ai khác, Quả Đào này, chỉ có thể phụ thuộc vào anh.
Đào Đào chạy đến phòng bệnh, Tô Yến không đi theo.
Đợi sau khi bóng dáng của cô biến mất, anh ấy nhìn Trình Quý Hằng, nhẹ nhàng hỏi: “Thân thể hồi phục thế nào rồi?”
Trình Quý Hằng là một người thông minh, biết tại sao Tô Yến lại cố tình ở lại một mình với anh – vì để thăm dò tính cách của anh, lo rằng cô sẽ bị lừa.
Anh cũng có thể cảm nhận được, Tô Yến rất quan tâm Đào Đào, tình cảm của anh ấy dành cho cô sâu sắc hơn Đào Đào nghĩ rất nhiều.
May mắn là Quả Đào này ngốc, không cảm nhận được gì.
Trình Quý Hằng rất giỏi diễn, nếu anh muốn diễn, Tô Yến sẽ không bao giờ nhìn ra được bản chất của anh, nhưng hiện tại, anh không muốn.
Anh muốn đè bẹp đối thủ của mình từ trên cao, anh muốn nếm mùi vị hưng phấn khi giày vò đối thủ của mình.
“Bác sĩ Tô, tôi không thích lãng phí thời gian.”
Giọng điệu của Trình Quý Hằng lạnh lùng, mang theo sự nghiền ngẫm, lớp ngụy trang duy nhất còn lại trong biểu cảm của anh đã hoàn toàn bị loại bỏ, lộ ra bản chất thật của anh, cao ngạo lạnh lùng phóng túng, lại mang theo sự xấu xa quyến rũ.
“Vậy nên, đừng nói mấy lời xàm xí.”
Tô Yến sững người, kinh ngạc nhìn người thanh niên trước mặt.
Khí thế của anh thay đổi gần như trong tích tắc, bây giờ thứ đang thể hiện ra, mới là bản chất thật nhất của anh.
Bản năng nói với anh ta rằng, người này rất nguy hiểm.
Tô Yến nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng, lạnh lùng cảnh cáo: “Tránh xa cô ấy ra.”
Trình Quý Hằng nhếch môi cười nhẹ: “Anh cho rằng có thể sao?”
*Tác giả có điều muốn nói:
Trình Quý Hằng: Cướp vợ từ tay tôi? Anh cho rằng có thể sao?
……….
Khái quát về chứng chỉ vinh dự của tên Trình chó: Chứng chỉ thảo mai cấp 10, chứng chỉ đạo đức giả cấp 10, chứng chỉ đen tối xấu xa cấp 10 và chứng chỉ kỹ năng ăn vạ cấp 10… Còn lại chờ bổ sung thêm.