Trans: Hồng Hạnh
Beta: Yam
Làm sao là làm sao?
Chẳng lẽ anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm với anh à?
Đào Đào cảm giác như đang bị ăn vạ, vừa lo vừa tức nói: “Tôi chưa làm điều gì đáng xấu hổ với anh cả, tôi chỉ lau người giúp anh thôi.” Cô cây ngay không sợ chết đứng, tự tin bổ sung thêm: “Là y tá yêu cầu, chứ có phải tôi chủ động đâu!”
Hai má vốn dĩ trắng hồng của cô nay đã ửng đỏ lên, như thể từ một quả đào nước trong chuyển sang một quả táo đỏ chín mọng.
Đúng là một cô ngốc.
Cô càng sốt ruột, Trình Quý Hằng càng muốn trêu chọc cô, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là anh cảm thấy thú vị.
Đã lâu lắm rồi anh không gặp một người ngốc nghếch như vậy. Cố hết sức nín cười, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc, anh nói: “Cô đúng là không chủ động xâm phạm tôi, nhưng không có nghĩa là cô đã không làm mất đi sự trong trắng của tôi.”
“…”
Cái gì gọi là tôi làm mất đi sự trong trắng của anh?
Ðào Ðào tức muốn hộc máu: “Y tá nói phải giữ bề mặt cơ thể của anh sạch sẽ, nếu không sẽ rất dễ bị lở loét, không thì tôi cũng không thèm quan tâm đến anh!”
“Ngay từ đầu cô đã không nên quan tâm đến tôi.” Lần này Trình Quý Hằng không trêu chọc cô nữa, bình tĩnh nêu rõ thực tế: “Trong tình huống chưa biết tôi là người tốt hay người xấu, cô lại dám cứu tôi, đây là sai lầm đầu tiên cô mắc phải. Cứu tôi xong lại chủ động nhận trách nhiệm người giám hộ, chăm sóc tôi ở bệnh viện ba ngày, đây là sai lầm thứ hai. Sau khi tôi tỉnh lại, cô không gọi cho bác sĩ ngay lập tức mà còn tranh luận đúng sai cùng kẻ khốn nạn là tôi, đây là sai lầm thứ ba của cô. Nếu tôi là một kẻ nguy hiểm không rõ danh tính, hoặc nếu tôi gọi cảnh sát và buộc tội cô hành hung hay lạm dụng tôi trong lúc tôi đi lại bất tiện thì cô chết chắc.”
Đào Đào ngây ra như phỗng nhìn Trình Quý Hằng, cả người cứng đờ, sống lưng lạnh toát.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến những tình huống này, bất giác cảm thấy sợ hãi.
Cô luôn đối xử tốt với người khác và hướng về phía ánh sáng, chưa bao giờ nghĩ về mặt tối của bản chất con người. Nhưng Trình Quý Hằng lại phơi bày mặt tối này trần trụi trước mắt cô, để dạy cô một bài học, một đạo lý:
“Cô tốt bụng, không có nghĩa là tất cả mọi người trên thế giới đều tốt bụng giống cô. Đừng tưởng rằng ai cũng như cô, có những người biết ơn báo đáp, cũng có những kẻ lại ăn cháo đá bát, những người coi lòng tốt của cô là lẽ đương nhiên còn nhiều hơn nữa.”
Đào Đào không hiểu ý tứ trong đó, hỏi: “Vậy thì sao?”
Trình Quý Hằng muốn nói với cô rằng lòng tốt là thứ không đáng một xu.
Là con người, có thể làm tốt bổn phận của mình đã là sự thiện lương lớn nhất rồi.
Nhưng anh cũng biết, cô ngốc này chắc chắn sẽ không hiểu được đạo lý đó, cho nên anh đành phải thay bằng cách nói dễ hiểu hơn: “Vậy thì lần sau gặp phải tình huống thế này cứ việc kệ họ là được. Thực sự không yên tâm thì gọi 120 trước, sau đó rời đi, tuyệt đối đừng để mình bị dính vào.”
Đào Đào cau mày nhìn Trình Quý Hằng một cách khó hiểu.
Ý anh ta là sao cơ?
Đang lên án là cô không nên cứu anh ta?
Hay là muốn xúi giục cô thấy chết mà không cứu.
“Nếu tôi không cứu anh, bây giờ anh đã bị hỏa thiêu rồi.” Đào Đào bất mãn phản bác.
Trình Quý Hằng: “Chính vì cô đã cứu tôi nên tôi mới dạy cho cô bài học quý giá này.”
Đổi lại là người khác anh đã không thèm phí lời, nhưng cô gái này… ngốc quá, ngốc đến mức anh không chịu nổi.
Trên đời này sao lại có thể có kẻ ngốc lương thiện như thế tồn tại chứ?
Đào Đào sửng sốt: “Anh đang báo đáp tôi đấy ư?”
“…”
Bỏ đi, hết thuốc chữa rồi.
Mặt Trình Quý Hằng không cảm xúc: “Cô có thể hiểu là vậy.”
Đào Đào thực sự không hiểu những lời đó của Trình Quý Hằng có ý gì.
Hay là nói, cô hiểu, nhưng sẽ không chấp nhận.
Cô chỉ biết rằng, đã làm người thì phải sống thật đứng đắn, không thẹn với lương tâm.
Quan điểm khác nhau khó mà cùng nhau trao đổi, những lời Trình Quý Hằng nói với cô như gió thoảng bên tai, cô nghe xong là quên ngay.
Không đúng, cũng không phải quên cả, vẫn nhớ được một câu: “Cái đó… anh sẽ không báo cảnh sát đúng không?”
Cô chỉ nhớ việc anh muốn tố cáo cô đã xâm phạm anh.
Trình Quý Hằng: “…”
Thở dài một cái, anh bất lực trả lời: “Bây giờ cô cài cúc áo lại cho tôi, tôi sẽ không báo.”
Lúc này Đào Đào mới nhận thức được ngực Trình Quý Hằng vẫn đang phơi ra, y như một nàng tiên cá đang bị lợi dụng. Bây giờ nếu có y tá vào kiểm tra phòng, cảnh tượng này chắc chắn sẽ gây ra những liên tưởng xấu.
Cô lập tức đưa tay cài cúc áo bệnh nhân của anh.
Tổng cộng có bảy cái, cô cúi đầu cài cúc cho anh theo thứ tự từ dưới lên trên, động tác nhẹ nhàng như mọi khi.
Góc nghiêng của cô rất xinh đẹp, vầng trán trắng nõn và đầy đặn, lông mày thanh tú, lông mi dày, đuôi mắt cong lên thành hình vòng cung vừa dịu dàng vừa xinh đẹp. Hai má cô đã bớt đỏ, chỉ còn lại một màu hồng nhàn nhạt.
Mái tóc đen dày được buộc thành đuôi ngựa đơn giản, phần tóc mai quanh tai mềm mại rủ xuống hai bên mặt.
Cổ thon dài, hai cánh tay mảnh mai trắng mịn.
Phòng bệnh tràn ngập ánh nắng tươi sáng. Cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, dáng người mảnh mai, toàn thân phủ một tầng ánh sáng ấm áp. Cả người nhìn thanh tao, trong trẻo và tràn đầy linh khí.
Ngọt mà không ngấy, đẹp mà không điệu, cực giống một quả đào mật.
Rất xinh đẹp, và cũng thật mê người.
Vừa nãy khi mở mắt ra, đập vào mắt Trình Quý Hằng chính là hình ảnh này. Phải thừa nhận rằng lúc đó anh có chút choáng váng, tưởng rằng mình đã lên thiên đường rồi.
Sau vài giây dao động, anh mới ổn định tâm trí, cuối cùng nhận ra rằng loại người khốn kiếp như mình chắc chắn không thể lên thiên đường được. Cho dù thiên đường đang cần tăng dân số khẩn cấp cũng không thể kéo anh lên được, vì vậy anh tỉnh dậy ngay lập tức và vô thức sinh ra tâm lý đề phòng với cô, nghi ngờ đây là chiêu trò mỹ nhân kế của Bách Lệ Thanh.
Người mẹ kế này của anh đã làm mọi cách để giết anh trước khi Trình Ngô Xuyên chết.
Sau khi xác nhận rằng cô không phải là người do Bách Lệ Thanh cử đến, tâm lý phòng bị của anh đối với cô đã giảm đi rất nhiều, nhưng cũng không phải buông lỏng hoàn toàn. Sau khi phát hiện cô là một kẻ ngốc sống trong thế giới lý tưởng, tâm lý phòng bị của anh với cô mới hạ xuống con số không.
Nói cô ngốc cũng không phải là ngốc ở chỉ số IQ, mà là ở thái độ đối với thế giới.
Sống quá thực tế là một kẻ khốn nạn chán ghét thế giới; sống không thực tế là một kẻ ngốc, nhưng sẽ bất chấp mà yêu thế giới.
Cũng có thể nói rằng nội tâm của cô rất trong sạch, chưa bị thế giới tà ác này nhiễm bẩn, vẫn giữ nguyên được sự thuần khiết như cũ.
Mặc dù Trình Quý Hằng thấy kiểu người ngây thơ vô tội như vậy rất chướng mắt, nhưng anh phải thừa nhận rằng anh có chút ghen tị.
Những người sống như một tờ giấy trắng đều là những người chưa từng chịu giày vò, chà đạp.
Chứng tỏ từ nhỏ cô đã rất hạnh phúc, là người được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương.
Chính sự đố kỵ này đã khiến cho Trình Quý Hằng trở nên có chút tò mò về cô, thậm chí còn muốn khám phá con người của cô.
Do dự một lúc, anh không nhịn được, hỏi: “Cô tên gì?” Anh chưa từng chủ động hỏi tên phụ nữ, lần này là lần đầu tiên.
“Đào Đào.”
Anh hỏi tiếp: “Hai chữ nào?”
Đào Đào vừa cài chiếc cúc thứ hai cho anh, vừa đáp: “Cái thứ nhất là Đào có tai* bên cạnh, còn cái thứ hai là Đào trong quả đào.”
(*Tiếng Trung là 陶, pinyin là tao2 (thanh 2) được phân biệt với những chữ cùng pinyin khác bằng bộ phụ bên trái 阝, hình dạng giống cái tai nên mới có cách nói như vậy.)
Quả nhiên là một quả đào.
Trình Quý Hằng lại hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi?”
Đào Đào: “Hai mươi.”
Trình Quý Hằng: “Còn đi học?”
“Tôi tốt nghiệp rồi.” Đào Đào cài nốt cúc áo cho anh, lông mày hơi nhướng lên, giọng điệu có chút kiêu ngạo: “Hồi cấp 2 tôi học vượt hai lớp.”
Trình Quý Hằng cười nhẹ: “Cô cũng giỏi lắm nhỉ.”
Đào Đào thành thật giải thích: “Các thầy cô khá là chiếu cố tôi, thường cho tôi học những tiết học thêm nên tiến độ học tập của tôi nhanh hơn những học sinh khác.”
Trình Quý Hằng: “Vì sao?”
Đào Đào im lặng một lúc: “Bởi vì bọn họ là đồng nghiệp của ba mẹ tôi”.
Trình Quý Hằng không tiếp tục hỏi, bởi vì anh có thể cảm nhận được cô không muốn nói tiếp nữa.
Như đang đổi chủ đề, Đào Đào hỏi ngược lại: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Trình Quý Hằng cũng rất phối hợp với cô: “Hai mươi ba.”
Đào Đào: “Anh cũng chỉ hơn tôi có ba tuổi.”
Ý nói là: Ban nãy anh còn dạy tôi cách sống cái quái gì?
Trình Quý Hằng thờ ơ, hung hăng đáp: “Thì cũng là anh cô.”
Đào Đào: “…”
Làm người thì anh không làm được, nhưng làm chó anh xếp thứ nhất!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô y tá đẩy xe thuốc bước vào: “1718 kiểm tra phòng.”
Sau khi vào phòng, y tá phát hiện bệnh nhân hôn mê ba ngày đã tỉnh nên trừng mắt nhìn Đào Đào, chỉ trích: “Tại sao bệnh nhân tỉnh lại mà cô không gọi bác sĩ?”
Bây giờ Đào Đào mới ý thức được là mình đã phạm sai lầm, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, lần sau tôi nhất định sẽ gọi bác sĩ trước!”
Cô y tá bị chọc cười: “Còn muốn chồng cô bị vậy lần nữa hả?”
“…”
Cái gì của tôi cơ?
Chồng tôi?
Các y tá ở tầng này không quen Đào Đào, cũng rất hiếm khi tiếp xúc với cô, chỉ biết cô mỗi ngày đều đến chăm sóc người đàn ông số 1718 này, nên trong tiềm thức, họ coi hai người này như đôi vợ chồng trẻ.
Người ở huyện nhỏ thường kết hôn sớm, tuy rằng trông hai người đều còn trẻ, nhưng cũng không có gì lạ.
Gương mặt Đào Đào trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, đang định giải thích, kết quả lại bị cái người bệnh nằm trên giường đi trước một bước, giành nói: “Không sao, tôi mạng lớn.”
Cô y tá phớt lờ “đôi vợ chồng trẻ”, quay người rời khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ.
Đào Đào quay đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng.
Vẻ mặt Trình Quý Hằng lạnh nhạt: “Hòa.”
Đào Đào giận sôi máu quát: “Anh là đồ khốn nạn!”
Trình Quý Hằng: “Tôi chỉ là một bệnh nhân yếu ớt, đến tay còn không nhấc lên được.”
Đây quả đúng là sự thật. Tay trái bị bó bột, tay phải đang treo một bình nước biển, trên người còn cắm đủ thể loại ống, đã thảm đến mức không thể thảm hơn được nữa.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt, gương mặt góc cạnh lộ rõ vẻ yếu ớt, đôi môi mỏng nhợt nhạt gần như trong suốt.
Bộ dạng thê thảm này có thể được miêu tả là một vẻ đẹp bệnh hoạn tiêu chuẩn, trông hết sức vô hại. Đào Đào xấu hổ không tiếp tục chửi anh nữa.
Nhưng cô lại nuốt không trôi cục tức này.
Tên này thực sự, quá chó mà!
Tất cả sự bất mãn của cô đều lộ ra trên mặt, Trình Quý Hằng càng lúc càng cảm thấy Quả Đào nhỏ này thú vị, không khỏi muốn trêu chọc cô.
“Nếu cô thấy mình bị thiệt, tôi có thể bù đắp cho cô.” Anh nói một cách nghiêm túc.
Đào Đào vô cùng nghi ngờ điều này.
Trình Quý Hằng: “Tôi cố gắng khuyên nhủ bản thân, cũng có thể lấy thân đền đáp.”
Đào Đào buột miệng, giọng điệu ghét bỏ: “Không cần, tôi có người tôi thích rồi.”
Đột nhiên anh mất hết hứng thú.
“Cô có bạn trai rồi?” Anh thờ ơ hỏi.
Đào Đào ngớ người ra, ngừng nói, hai má hơi nóng lên, như thể cô đã vô tình bày ra những bí mật sâu thẳm trong lòng.
Trình Quý Hằng khẽ nhướng mày, tâm trạng đột nhiên tốt trở lại: “Người ta không thích cô à?”
Đào Đào thấy người này như đang cười trên nỗi đau của người khác, hơi khó chịu: “Không liên quan gì đến anh.”
Trình Quý Hằng giải thích: “Đừng hiểu lầm ý của tôi. Nếu cô có bạn trai, tôi lo là bạn trai cô sẽ ghen.”
Vẻ mặt của anh rất chân thành, nhìn không giống là đang nói phét chút nào.
Đào Đào trả lời: “Tôi không có bạn trai.”
Trình Quý Hằng: “Người con trai cô thích đó sẽ không ghen chứ?”
Trong tâm trí Đào Đào xuất hiện một bóng hình cao gầy, khoác trên mình chiếc áo khoác trắng thiêng liêng tượng trưng cho lòng nhân từ của y bác sĩ. Nước da anh ấy trắng ngần, đôi mắt sáng, dưới sống mũi cao là bờ môi mỏng xinh đẹp. Không nhuốm bụi trần, sạch sẽ đến cùng cực, tựa như một vị tiên nam có khí chất xuất chúng.
Tên anh ấy cũng hay, Tô Yến.
“Anh ấy sẽ không ghen đâu.” Giọng điệu của Đào Đào có chút chua chát.
Anh ấy ở tít trên cao, như vầng trăng sáng có các vì sao vây quanh, sẽ không nhìn thấy cô đâu.
Trong lòng Trình Quý Hằng hiểu rõ, giọng điệu vẫn rất chân thành, nhẹ giọng an ủi: “Được một cô gái ưu tú như cô thích nhất định sẽ rất hạnh phúc, anh ta không thích cô là mất mát của anh ta.” Cuối cùng, anh còn rất nghiêm túc nói: “Nếu là tôi thì tôi đã xây một căn biệt thự bằng vàng để giấu cô rồi.”
Đàn ông không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của những lời nói đậm mùi “trà xanh”, phụ nữ cũng vậy.
Đột nhiên được khen ngợi, Đào Đào cảm thấy rất xấu hổ, có chút ngượng ngùng nhưng cũng có chút vui sướng. Nỗi chua xót trong lòng cô lập tức bay sạch, nhìn Trình Quý Hằng cũng thấy thuận mắt hơn.
Trình Quý Hằng đã có một cái nhìn toàn cảnh về những thay đổi trong cảm xúc của cô.
Quả Đào ngốc nghếch này quả thực rất dễ dỗ.
Không lâu sau, y tá đưa bác sĩ đến phòng bệnh khám tổng quát cho Trình Quý Hằng. Các dấu hiệu sống đã ổn định và hiện tại không có vấn đề gì lớn, tuy nhiên vẫn phải nằm viện để theo dõi.
Bác sĩ còn dặn dò người nhà bệnh nhân những điểm cần lưu ý khi chăm sóc bệnh nhân. Đào Đào cẩn thận ghi lại từng cái một, xong xuôi bác sĩ và y tá rời đi.
Đào Đào cũng chuẩn bị rời đi.
“Tôi đi đây, còn phải tới chăm sóc bà tôi nữa.” Nhiệt độ bên ngoài đã bắt đầu tăng lên, cô vừa nói vừa đóng cửa sổ lại: “Trưa tôi sẽ đến thăm anh sau.”
“Ừ.” Trình Quý Hằng hỏi: “Cô có di động không?”
Đào Đào tưởng là anh muốn biết thông tin liên lạc của cô, bèn lấy giấy bút từ trong túi xách ra, nói: “Tôi sẽ ghi lại số điện thoại cho anh.”
Trình Quý Hằng: “Không cần, tôi chỉ cần điện thoại.”
Đào Đào hiểu ra, là anh muốn gọi điện.
Đã mấy ngày không liên lạc với gia đình, chắc chắn người nhà rất sốt ruột, chắc là anh muốn gọi về nhà báo bình an.
Cô lập tức lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho Trình Quý Hằng, nhưng nhanh chóng nhận ra hai tay anh lúc này không tiện, ân cần nói: “Hay là anh đọc số cho tôi, tôi giúp anh nối máy nhé?”
Trình Quý Hằng lại từ chối, giọng điệu dứt khoát, như đang ra lệnh đuổi khách: “Không cần, cô cứ bỏ điện thoại xuống là có thể đi được rồi.”
Đào Đào ngẩn ra, bối rối nhìn anh.
Trình Quý Hằng nhận ra điều gì đó, giải thích: “Tôi sẽ không xem trộm thông tin cá nhân của cô, tôi chỉ muốn gọi điện thôi. Nếu cô không yên tâm thì đợi tôi ở ngoài một lát, gọi xong tôi sẽ trả lại cô ngay.”
Rõ ràng, đây là cuộc gọi không thể để cô nghe thấy.
Đào Đào cũng giải thích: “Tôi không có ý như vậy.”
Cô chỉ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trình Quý Hằng giống như một hồ nước sâu, bề mặt trong veo, thi thoảng có những gợn sóng nhẹ, nhìn thì có vẻ dễ gần nhưng thực chất là sâu không thấy đáy.
Nhưng Đào Đào cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì bọn họ cũng không thân quen cho lắm.
Cô đặt điện thoại bên cạnh gối của anh: “Mã khóa màn hình là 0430.”
Trình Quý Hằng nhướng mi, giọng điệu nhẹ nhàng khó hiểu: “Sinh nhật cô?”
Đào Đào nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Kể từ khi mẹ anh qua đời, Trình Quý Hằng đã không còn tổ chức sinh nhật nữa.
Kí ức đã bị chôn vùi hơn mười năm nay bỗng chốc bị một cơn gió thổi bay đi lớp bụi phủ trên đó, trong chốc lát trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Ngây ra một lúc, anh đột nhiên nở nụ cười: “Sinh nhật của tôi cũng là 0430.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Quần chúng hóng drama: Trình chó, vợ của anh đã có người cô ấy thích! Anh không sốt ruột hả!!!
Trình Quý Hằng: Đây là vấn đề sao? Đoạt về là được rồi.
Quần chúng hóng drama: Xin lỗi, chúng tôi không nên dùng tư duy của con người để đánh giá lòng anh. Từ góc độ của một người chó nhất trên đời mà nói, chuyện này quả thực không ảnh hưởng gì đến anh…