*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Gió lạnh ập vào mặt giúp cơn đau đầu giảm đi ít nhiều, Tạ Lam Sơn tạm thời không muốn về nhà nên quyết định lang thang không mục đích trên đường phố. Trời trở lạnh, những hàng cây bên đường đã được sửa sang lại cho gọn gàng, lá cây trên cành gần như đã bị tỉa hết, nếu bước ra giữa con đường nhựa rồi nhìn thẳng về phía trước thì sẽ giống như hai dãy đàn ông đầu trọc đang chào đón khách khứa, thật sự xấu điên lên được.
Tạ Lam Sơn bỗng cảm thấy mọi thứ đều có trật tự, con người cũng giống như những cái cây bên đường này, còn sống sót là sẽ còn có ý nghĩa.
Anh giơ tay lên, năm ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong mái tóc đã dài, vò một hồi thì bỗng thấy thoải mái hơn rất nhiều. Bỏ qua thái độ của Tống Kỳ Liên, thái độ của Thẩm Lưu Phi cũng dẹp qua một bên luôn, Tạ Lam Sơn cởi áo khoác vắt trên vai, anh mỉm cười lết về phía trước như một con ma men, rồi lại đưa chân lướt một đoạn nhảy cực kỳ phóng khoáng giữa đường.
Đường phố thưa người nhưng ai cũng nhìn chằm chằm về phía anh, Tạ Lam Sơn chẳng hề để ý, còn thoải mái tự nhiên khom người như đang chào sân khấu và cảm ơn.
Tạ Lam Sơn về đến nhà thì đã gần như kiệt sức, anh vào phòng tắm rửa mặt, dùng nước lạnh để ép bản thân tỉnh táo lại. Hai tay vốc nước vỗ lên mặt nhưng trán lại càng nóng hơn. Anh sờ lên mặt mình rồi lại ngẩng đầu nhìn gương, ánh mắt dần trở nên e sợ nghi ngờ, anh cố gắng phân biệt sự dịu dàng chân thành cũng như sự hung ác nham hiểm nơi gương mặt ấy…
Sau đó, Tạ Lam Sơn bỗng chú ý tới hộp xà phòng trên kệ rửa mặt. Bàn lavabo chỉ có nước súc miệng và xà phòng, nhưng rõ ràng có người đã động vào chúng. Dù bệnh đau đầu lại tái phát nhưng sức quan sát và phán đoán vẫn vượt xa người thường, sự thay đổi vị trí dù rất nhỏ cũng không thoát khỏi tầm mắt anh. Tạ Lam Sơn nhanh chóng nhận ra kẻ luôn nhìn mình từ trong bóng tối đã lẻn vào nhà anh rồi.
Tạ Lam Sơn ra khỏi phòng tắm rồi vào phòng ngủ, chỉ liếc mắt qua cũng phát hiện chăn đệm, gối đầu của mình cũng bị người nào đó sờ mó, anh ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng rất nhạt khi đứng bên giường.
Tháp đôi Myanmar*.
Đây là một loại thuốc lá rất hiếm trên thị trường, mùi vị rất đặc biệt vì mang theo hương thơm béo ngậy. Tạ Lam Sơn chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá này ở một người duy nhất. Hồi buôn lậu thuốc phiện, Mục Côn không hít ma t úy, bình thường gã hút đúng loại thuốc này.
Đèn trong nhà chợt tắt đột ngột.
Mùi thuốc lá làm Tạ Lam Sơn cảm thấy buồn nôn, đầu lại càng đau dữ dội, anh bắt đầu kiểm tra phòng mình, lúc đi qua nhà bếp thì cầm thêm một con dao. Bức rèm chậm rãi đong đưa, dường như có bóng người sau rèm, mọi góc tối trong nhà đều trở nên đáng ngờ. Anh cẩn thận bước từng bước một, cơ hai bên má cũng run lên mất tự nhiên, tay toát mồ hôi lạnh khiến chuôi dao dần trở nên trơn trượt khó nắm. Cảm giác kh ủng bố quen thuộc còn mạnh hơn lần ở quán bar kickboxing, Mục Côn đang ở đây.
Cửa nhà bỗng lay động vang lên tiếng kẽo kẹt, một tia sáng lọt qua kẽ hở của cánh cửa đang mở tựa như ngọn lửa dụ dỗ thiêu thân đâm đầu vào. Tạ Lam Sơn nhớ sau khi vào nhà mình đã tiện tay khóa cửa, nhưng lúc này cửa lại mở ra.
Anh nhìn chằm chằm vào cái bóng mờ hắt lên từ ngọn đèn ngoài hành lang, một bóng người dần được phác họa rõ ràng. Đúng là có người thật.
Nguy hiểm cận kề, vậy mà anh lại có thể ổn định tinh thần, nín thở từ từ lặng lẽ lại gần cánh cửa.
Tạ Lam Sơn vẫn biết ngày hôm nay rồi sẽ đến, cuối cùng Mục Côn sẽ tìm đến anh.
Tạ Lam Sơn lao lên ngay khoảnh khắc người kia đẩy cửa vào, nhưng sau đó lại kịp thời dừng lại ngay khi chuẩn bị chém dao xuống.
Ánh đèn ngoài hành lang leo lét mờ ảo, hai người đàn ông tiếp cận đối kháng và giằng co, đến khi bốn mắt chạm nhau, Tạ Lam Sơn mới hỏi Thẩm Lưu Phi: “Sao lại là anh?”
“Tới thăm con tôi.” Lời nói nhẹ tênh, y hoàn toàn không biết vừa rồi tính mạng của mình bên bờ nguy hiểm. Sau khi vào cửa, Thẩm Lưu Phi vươn tay bật công tắc đèn trên tường hai lần nhưng không có phản ứng gì, nhà vẫn tối om. Y mở đèn flash của điện thoại rồi quen tay kiểm tra nguồn điện của công tắc, sau đó y quay đầu lạnh lùng nhìn Tạ Lam Sơn, “Cậu không đóng tiền điện à?”
Nguy cơ biến mất, vừa rồi chỉ là sợ bóng sợ gió mà thôi. Tạ Lam Sơn quay người đi vào phòng khách rồi dựa vào sofa, anh uể oải trả lời: “Đợt vừa rồi tôi ở chỗ anh còn gì, quên mất.”
Thẩm Lưu Phi quan sát xung quanh một hồi rồi đi tới chỗ Tạ Lam Sơn: “Mèo đâu?”
“Cô bé trong khu dân cư nuôi hộ tôi hai ngày.” Giải tỏa được sự căng thẳng khủng khiếp, đầu Tạ Lam Sơn lại bắt đầu âm ỉ đau. Anh nhắm mắt lại, tay đưa lên day thái dương rồi hờ hững nói, “Hôm nay không gặp được con trai anh đâu, về đi.”
Hiếm khi thấy Tạ Lam Sơn lạnh lùng, Thẩm Lưu Phi lại chẳng để tâm, y tự ý ngồi xuống bên cạnh anh. Y sờ thử trán anh rồi lạnh nhạt nói: “Trán cậu nóng lắm.”
Tạ Lam Sơn không do dự chặn tay của người trước mặt. Anh cũng là người nóng tính, đã hạ quyết tâm không đón nhận sự quan tâm này nữa, ấy thế nhưng vẫn khó cầm lòng được mà lén liếc nhìn Thẩm Lưu Phi. Hàng mi của y rũ xuống, y đang nghiêm túc dọn dẹp những món đồ trên bàn trà của anh, rõ ràng chẳng hề coi bản thân là người ngoài, cũng không để tâm tới chuyện xảy ra ở quán rượu hôm nay.
Tạ Lam Sơn tiện tay cầm điện thoại trên bàn trà, bật flash rồi chiếu vào mặt mình từ dưới lên, còn làm vẻ mặt như ma quỷ.
Mặt quỷ kiểu này chỉ có con gái tóc dài làm mới đáng sợ, trong khi Tạ Lam Sơn dù tóc cũng dài hơn đàn ông bình thường một chút nhưng không tới mức tóc rối bù che kín khuôn mặt, thành thử ra trông lại thấy hơi buồn cười. Thẩm Lưu Phi vẫn không mảy may thay đổi vẻ mặt, ánh mắt như đang chê anh nhạt nhẽo, chính Tạ Lam Sơn cũng cảm thấy chẳng có gì thú vị, anh lại đặt điện thoại xuống rồi cười với y.
Dường như cố ý, ánh mắt anh khi cười lên lấp lánh ánh sáng, thần thái vừa sạch sẽ vừa quyến rũ, những thuộc tính đối lập kết hợp một cách hoàn hảo, hấp dẫn vô cùng.
Trái tim như bị dây diều nhẹ nhàng kéo đi, Thẩm Lưu Phi vươn tay ôm Tạ Lam Sơn vào trong ngực, môi y kề bên tai anh, thầm thì vừa khẽ khàng vừa kiên định: “Tin tôi.”
Sự khó chịu chất chứa trong lồ ng ngực Tạ Lam Sơn đã bay biến hết trong sự tiếp xúc cơ thể đầy ấm áp này. Anh khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi, sau đó mới mở mắt nói: “Được.”
Sự thay đổi dứt khoát và dễ dàng như vậy lại khiến Thẩm Lưu Phi ngạc nhiên, y buông Tạ Lam Sơn ra rồi hỏi một câu như thể không tin vào tai mình: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Tạ Lam Sơn nhướng mày cười: “Cũng đã ngủ với nhau rồi, anh còn muốn phức tạp hơn à, anh hai Tiểu Thẩm?”
Thẩm Lưu Phi cũng cười, nhưng dường như cũng không phải đang cười, chỉ là đôi môi mỏng như lưỡi dao khẽ mấp máy, toát lên đôi phần diễm lệ.
“Có một câu tôi muốn sửa cho cậu, tôi thích cậu, vì tâm hồn cao thượng, cũng vì cả hormone tăng cao.”
Rõ ràng hơi thở đã dồn dập nóng như thiêu đốt, nhưng lời tâm tình lại vẫn được nói ra một cách lạnh lùng. Ý cười nơi đáy mắt Tạ Lam Sơn nồng đậm hơn, anh lại gần, khẽ dán môi lên môi Thẩm Lưu Phi: “Cắn tôi đi.”
Thẩm Lưu Phi thật sự cắn xuống, y dùng răng nhẹ nhàng ngấu nghiến chà xát môi dưới của Tạ Lam Sơn, sau đó dần dần dồn thêm sức. Sau nụ hôn sâu, y bắt đầu cởi cúc quần áo của anh, mở được hai chiếc cúc thì đã thấy quá chậm, y bèn tuột sơ-mi của anh xuống, bờ vai rắn chắc lộ ra đầu tiên, sau đó là cơ ngực cường tráng, cho đến khi toàn bộ cơ thể quyến rũ tr@n trụi hoàn toàn, làn da trắng trẻo mịn màng, d**ng v@t đỏ thẫm xinh đẹp.
Lấy nụ hôn thay cho bút vẽ, Thẩm Lưu Phi phác thảo cơ thể Tạ Lam Sơn từng li từng tí, cẩn thận tỉ mỉ hôn tới cuối cùng, y cắn lên cằm, gặm cần cổ, m*t đầu ng ực, bút đi đến đâu ái tình tràn ra đến đó. Làn da lạnh lẽo của Tạ Lam Sơn ngày càng nóng hơn dưới những nụ hôn của y, chính anh cũng thấy cổ họng mình khô khốc, hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Rõ ràng đã xúc động đến cực điểm nhưng Thẩm Lưu Phi cũng không muốn mất kiểm soát vì mê muội quá đà, y cố dằn ngọn lửa trong lòng, chậm rãi tự cởi sơ-mi.
Người này đã từng không có hơi ấm, dù không phải kiểu mùa đông khắc nghiệt lạnh căm căm, nhưng cũng là dạng lúc nóng lúc lạnh, lãnh đạm gò bó không thể tiếp cận. Không đoán được câu chuyện của y nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc làm quen với tính nết người này, Tạ Lam Sơn ngả người ra phía sau, tay chống lên bên má, ngón tay giữ lấy cằm. Anh mở chân ra đầy thành thạo, một chân tùy tiện gác lên thành ghế sofa, chân còn lại nhắm thẳng vào giữa háng Thẩm Lưu Phi, anh cười xấu xa rồi dùng đầu ngón chân chà xát và nhấn vào d**ng v@t của y, những cái giẫm tăng dần từ nhẹ tới nặng, rõ ràng là đang khiêu khích trêu chọc.
“Ngoan nào.” Sắc mặt Thẩm Lưu Phi vẫn chẳng có cảm xúc gì, nhưng vị trí quan trọng không chịu được cảm giác ngứa ngáy cách một lớp quần, bụng dưới nóng lên, quy đ@u cũng căng đến mức đau nhói. Y túm lấy mắt cá chân hư hỏng của Tạ Lam Sơn rồi cúi người xuống, để cổ chân anh gác lên vai mình.
Tạ Lam Sơn phối hợp nâng m ông lên, d**ng v@t đã chĩa thẳng lên trời, tâm điểm giữa hai cánh mông đối diện trực tiếp với Thẩm Lưu Phi.
“Gel bôi trơn đâu?” Thẩm Lưu Phi nhìn lướt qua cửa sau của Tạ Lam Sơn, huyệt thái dương của y bắt đầu giật giật.
“Quên mua rồi.” Tạ Lam Sơn túm lấy một bàn tay của Thẩm Lưu Phi, đưa ngón trỏ của y vào miệng mình rồi thấm ướt bằng đầu lưỡi, sau đó lại li3m luôn cả ngón giữa của y. Anh nói, “Anh cứ làm đi, tôi nhịn là được.”
Ngón tay thấm đẫm nước bọt của Thẩm Lưu Phi nhẹ nhàng vỗ về trêu chọc cửa sau của Tạ Lam Sơn, y vuốt v e những nếp gấp đáng yêu bên trên, chờ đến khi lối vào có vẻ mời gọi hơn thì đưa đầu ngón tay vào.
Đúng là đang sốt, bên trong nóng hơn lần trước rất nhiều. Ngón tay của Thẩm Lưu Phi thay đổi góc độ xâm nhập, Tạ Lam Sơn cũng thít chặt mông, lỗ thịt mềm mại run rẩy quấn lấy ngón tay người trước mặt.
Thêm tới ngón thứ ba thì đã bị kẹp chặt không nhúc nhích nổi, Thẩm Lưu Phi cảm thấy huyệt thái dương giật mạnh hơn, ngay đến d**ng v@t trong đũng qu@n cũng hào hứng chờ được ra trận, y c ởi quần, đỡ cái thứ đang sục sôi nhiệt huyết của mình nhắm thẳng lối vào.
Dù không phải lần đầu nhưng Thẩm Lưu Phi vẫn cúi người, y cau mày nâng mặt Tạ Lam Sơn bằng một tay rồi nói bằng giọng nghiêm túc như đang xin phép anh: “Tôi vào nhé.”
“Anh họ, anh đỏ mặt rồi.” Tạ Lam Sơn khẽ cười, anh vươn tay vuốt v e làn da nóng bỏng trên mặt Thẩm Lưu Phi, sau đó lại ngửa đầu nghênh đón nụ hôn sâu của y.
Thân không manh áo, lòng không để ý bất cứ điều gì, hai người đàn ông chìm trong tình nồng hoàn toàn không hề hay biết, có một đôi mắt đỏ ngầu vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ bên ngoài cửa sổ.
Mục Côn đã nhìn thấy tất cả. Gã thấy Tạ Lam Sơn cam tâm tình nguyện tiếp nhận một người đàn ông tiến vào, tay anh ôm lấy cổ y, hai chân quấn lấy eo y, cơ thể đong đưa nhịp nhàng theo từng cú thúc của người đó, còn nghe thấy tiếng r3n rỉ nghẹn ngào khi đạt cực kh0ái của anh.
Cảnh tượng ấy khiến Mục Côn đau đớn lạ thường.
Mỗi lần Tạ Lam Sơn hôn người đàn ông này thì đều như khoét một miếng thịt trên người gã, ngọn lửa trộn lẫn giữa tức giận và dục vọng bùng lên trong lòng. Gã đứng trong bóng đêm, để mặc cho ngọn lửa vô danh ấy thiêu đốt bản thân không còn manh giáp.
Tạ Lam Sơn nói anh chỉ thích phụ nữ, gã đã tin, tin đến đau khổ.
Hết chương 92.
*Thuốc lá Shuang Feng Ta/Tháp đôi Myanmar: