*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thường Minh đã chết, cái chết kỳ quái và khác thường quá mức.
Mấy cô gái sôi nổi suy đoán: “Có khi nào là do Tạ Lam Sơn kia làm không? Có mỗi anh ta là người ngoài, cũng chỉ có anh ta mới có thể giết chú Thường bằng một nhát dao nhỉ?”
“Nếu là anh ta làm thì mấy cậu nên cảm ơn tôi đi, tôi đã nhìn ra hung thủ nguy hiểm nhất.” Bành Nghệ Tuyền lấy cái chìa khóa còng tay ra, giơ lên rồi ném xuống biển, cô nàng nói, “Đợi đến khi lên bờ, chúng ta sẽ giao anh ta cho cảnh sát.”
Vu Dương Tử sờ cằm: “Nhưng chúng ta lên bờ kiểu gì?”
So với việc xoắn xuýt xem ai giết Thường Minh, mọi người phải đối diện với một vấn đề khác cấp bách hơn hẳn. Ở đây không có ai biết lái du thuyền, thiết bị liên lạc vệ tinh lại trục trặc, mấy cô gái cần phải làm thế nào để có thể tự cứu bản thân khỏi hiểm nguy trên biển rộng mênh mông không có tín hiệu đây.
“Nếu ba tôi không liên lạc được với tôi thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát, cảnh sát sẽ huy động máy bay trực thăng cứu hộ trên biển, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.” Bành Nghệ Tuyền chẳng hề lo lắng, trái ngược với vẻ kinh hoàng của những người khác, thậm chí trông cô nàng còn rất vui vẻ, “Trên thuyền có đủ mọi thứ, còn tốt hơn nhà mấy cậu nhiều, mấy cậu còn điều gì không hài lòng chứ?”
Thời gian là một thứ rất kỳ lạ, đối với những người thần kinh thô thì chỉ mở mắt nhắm mắt là đã trôi qua một ngày, nhưng nếu trong lòng có lấn cấn thì một ngày bằng cả một năm, từng phút từng giây đều là sự giày vò đau khổ. Một con thuyền có bảy phụ nữ, sáu học sinh một giáo viên, về cơ bản tất cả đều thống nhất ý kiến rằng bây giờ mọi người ở chung với nhau mới an toàn. Vậy nên ngoại trừ thời gian vệ sinh thì phải rời đi một lúc, tất cả đều ngồi trong khoang chính.
Ngồi một chỗ cùng với nhau nhưng gần mặt vẫn cách lòng, thời gian dần trôi qua, bầu không khí bất an kỳ quái lại bắt đầu lặng lẽ lan tràn, có người nghĩ về lớp học thứ Hai, có người lại nghĩ đến cái chết của Thường Minh, mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, làm gì cũng không thấy phấn chấn.
Cô giáo Tiêu Cốc là người nấu bữa tối, không có nguyên liệu nấu ăn tươi trên thuyền, Tiêu Cốc chỉ đành có gì làm đó, chị ta nấu vài đ ĩa mì Ý xốt cà. Lục Vi Vi bị tiểu đường nặng nên đã về phòng ngủ trước khi ăn để dùng bút insulin tiêm cho mình.
Tuy nhiên, mấy cô gái chỉ ăn qua loa vài miếng thôi đã mất cảm giác thèm ăn và đồng loạt buông dĩa xuống. Mọi người nhìn nhau, áp suất không khí trong khoang thấp một cách khó hiểu, Bành Nghệ Tuyền cảm thấy buồn chán, cô nàng mỉm cười đề xuất: “Chúng ta chơi board game đi, Ma Sói không?”
Cô nàng sai Trâu Nhược Kỳ đi lấy board game trong phòng, nhưng mọi người đều bảo nhau dù gì cũng mới có một người chết, hiện tại không ai có tâm trạng mà chơi.
“Sao mấy người lại nhàm chán thế nhỉ, đã bảo chắc chắn không sao cơ mà.” Trên bàn cơm, rốt cuộc Bành Nghệ Tuyền cũng mất sạch kiên nhẫn, cô nàng hầm hầm đứng dậy định quay về phòng ngủ chính của mình.
Cầu Phỉ gọi cô nàng: “Nghệ Tuyền, ngồi cùng nhau đi…”
Vừa dứt lời thì đèn phòng khách tắt ngúm, mấy cô gái không nhìn thấy gì hết sức sợ hãi trước bóng tối ập tới bất thình lình, cả đám đồng loạt hét thất thanh.
“Mọi người đừng hoảng, đứng yên tại chỗ đi! Để cô đi xem sao, chắc là đứt cầu dao thôi!” Cô giáo Tiêu Cốc dùng điện thoại chiếu sáng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.
Cô giáo Tiêu vừa ra khỏi cửa thì một giọng hát trẻ con non nớt bỗng vang lên cùng tiếng thét của mấy cô gái.
“Là ai che giấu tội ác dưới ánh Mặt Trời/ Là ai tay vấy máu tươi trong bóng tối/ Nhìn kìa/ Kẻ đứng ngay sau lưng ngươi đã giơ con dao nhọn/ Vậy mà ngươi lại để mặc người chém giết như con chim nhỏ vô tri…”
Giọng hát ngọt ngào trong trẻo nhưng rõ ràng được phát ra từ thiết bị kiểu như máy ghi âm, hơn nữa còn đi qua quá trình xử lý thay đổi giọng nói.
Tiếng hát đột ngột dừng lại, giọng nói cũng thay đổi theo, tiếng trẻ con tức giận bắt đầu cất lên:
“Các chị ơi, chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, hãy nói ra những bí mật độc ác mà sáu người các chị đều không muốn ai biết. Chú ý, bí mật càng độc địa thì chị sẽ càng an toàn, chưa kể còn không được lặp lại đó nha, nếu không thì người chết tiếp theo sau Thường Minh chính là chị đó.”
Bóng tối khiến cho cảm giác sợ hãi tăng lên giống như một căn bệnh truyền nhiễm, chẳng mấy chốc đã lan rộng phủ khắp không gian kín chật hẹp. Sau một khoảng lặng chết chóc ngắn ngủi, Trâu Nhược Kỳ nhát gan nhất lên tiếng đầu tiên: “Người tố cáo nặc danh Vu Thấm và thầy dạy toán chính là Vu Dương Tử!”
Chính vì lá thư tố cáo này mà Vu Thấm mất đi cơ hội tuyển thẳng, vị giáo viên dạy toán mà cô thích cũng bị đuổi khỏi trường, từ đó mất tung tích. Sau đó, cô đã bị đánh trượt trong kỳ thi tuyển sinh đại học, phải học lại thêm một năm, phải chịu đựng những đâm chọc và coi thường của bạn học mỗi ngày. Quỹ đạo cuộc đời xuôi chèo mát mái hoàn toàn bị đảo lộn vì lá thư tố cáo này, mỗi khi nhớ lại là Vu Thấm đều cảm thấy oán hận nghiến răng nghiến lợi.
“Hóa ra là mày! Tao là chị mày, mày lại tố cáo sau lưng tao?” Thậm chí cô đã quên bản thân đang rơi vào tình cảnh kỳ quái như thế nào, cô nhào lên bóp chặt cổ em gái dựa vào trí nhớ về vị trí em gái đứng trước khi đèn tắt.
Vu Dương Tử bị chị gái Vu Thấm ghìm chặt cổ, cô cho rằng mình chắc chắn sẽ chết theo như lời tiên đoán của đứa trẻ con, thế là cũng giãy giụa gào lên: “Tôi biết Cầu Phỉ bán một loại ‘thuốc làm đẹp’ cho đám học sinh, thực ra là bán ma t úy trái phép!”
Thần kinh Cầu Phỉ vốn đang căng thẳng cực độ, nghe thấy tên mình thì như bị Tử Thần điểm danh, cô gái lập tức lên tiếng: “Bành Nghệ Tuyền giết một nữ sinh tên là Diêu Dao, cậu ta là bạn cấp hai của chúng tôi!”
Cảnh tượng chó cắn chó điên cuồng, vì tự bảo vệ mình mà người nào cũng bất chấp vạch trần lột s@ch bộ áo lông lộng lẫy của người khác, để lộ ra những con rận xấu xí và miệng vết thương đầm đìa máu chảy. Bành Nghệ Tuyền không sợ hãi đến mức ăn nói bừa bãi như mấy cô gái khác, thậm chí còn cảm thấy chuyện này rất thú vị. Dù bị gọi tên, cô nàng vẫn tỏ ra hết sức thản nhiên: “Chẳng qua tôi chỉ cố ý làm bị thương thôi, lúc đó Diêu Dao cũng chưa chết hẳn, Lục Vi Vi mới là đứa đầu tiên đề xuất muốn giết người bịt miệng, hủy thi diệt tích.”
Giữa lúc hỗn loạn, Lục Vi Vi nãy giờ không lên tiếng đột nhiên ngã xuống.
Điện có lại, chắc hẳn cô giáo Tiêu Cốc ở bên ngoài đã khởi động công tắc cầu dao tổng, nguồn điện của cả con tàu đã được khôi phục. Mấy cô gái nhận ra sắc mặt Lục Vi Vi ngã dưới đất trắng bệch, mồ hôi túa ra, cô gái thở sâu và nhanh, chân tay co giật liên tục như bị giật điện.
Chỉ sau một khoảng thời gian mất điện ngắn ngủi, Tạ Lam Sơn bị nhốt trong phòng chứa đồ cũng nhận thấy tình hình không ổn. Anh nghe được tiếng thét chói tai, dù cách khá xa thì cường độ âm thanh khi mấy cô bé này cùng hét lên cũng cao kinh khủng.
Tạ Lam Sơn bị giam cả một ngày, anh cảm thấy cổ họng khô khốc vì khát, bụng đói tới độ mắt cũng hoa lên, vậy mà chẳng có ai tới đưa cơm tiếp nước, như thể anh đã hoàn toàn bị đám con gái kia bỏ quên ở trong cái xó xỉnh chật hẹp này. Nhưng hiện tại, vì lo lắng có chuyện gì đó đã xảy ra bên ngoài mà anh đã bỏ qua hết tất thảy những khó chịu kia. Dù cho những cô bé đó nói nhiều và xấu tính nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là trẻ vị thành niên, từ góc độ khách quan hay chủ quan, anh cũng không thể và không muốn so đo với đám con gái này.
Anh muốn tìm thứ gì đó tương tự dây thép để cạy mở còng tay, nhưng sau một hồi tìm kiếm lại thấy vài cái túi lớn chứa những hạt tròn kỳ lạ được giấu trong một góc khuất.
Hình dạng như những hạt muối biển cỡ lớn, và chúng có màu đỏ tím.
Tạ Lam Sơn đã quá quen với thứ này sau nhiều năm nằm vùng chống ma t úy, mồ hôi lạnh trên người anh rỉ ra, da gà toàn thân cũng dựng hết cả lên, đây là băng đỏ, chiết xuất của methamphetamine.
Bảo sao Thường Minh lại hốt hoảng lén lút khi đụng mặt anh đêm hôm đó, hóa ra là vì giấu thứ này? Tạ Lam Sơn cân nhắc một chút, chắc chắn là Thường Minh đã tiện thể dùng chiếc thuyền mà cậu cả nhà họ Bành giao cho để bắt đầu buôn bán ma t úy. Dù sao thì buôn bán ma t úy trên du thuyền có tính bí mật cao, ai có thể ngờ rằng một chiếc du thuyền trị giá hàng trăm triệu lại là nơi cất giấu ma t úy, đương nhiên đây chính là vỏ bọc tuyệt vời nhất.
“Có ai không? Ai đó mở cửa cho tôi ra ngoài với!”
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp và nguy hiểm, Tạ Lam Sơn bắt đầu phá cửa. Hai tay anh bị còng nên hành động rất bất tiện, nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn phải ra ngoài bằng được.
Vừa đập vừa hô thêm bảy tám phút, cuối cùng cũng thu hút được một người đi tới.
Trâu Nhược Kỳ vốn đã áy náy khi nghe lời sai khiến của Bành Nghệ Tuyền nhốt Tạ Lam Sơn vào phòng chứa đồ, giờ lại có người chết thật trên thuyền, cô bé càng bất an hơn.
Cô nơm nớp lo sợ mò mẫm tới trước cửa phòng chứa đồ ở khoang đáy phía đuôi con thuyền, sau đó lại dè dặt hỏi: “Anh là cảnh sát thật à?”
“Tôi là cảnh sát thật.” Tạ Lam Sơn thấy dáng vẻ gượng gạo ấp úng của cô bé thì biết ngay thật sự đã có chuyện xảy ra, anh nói qua ô cửa sổ nhỏ, “Có chuyện gì xảy ra trên thuyền sao?”
Trâu Nhược Kỳ vẫn sợ hãi không dám lại gần như trước, cô bé chỉ đứng đằng xa mà nói: “Chú Thường lái thuyền chết rồi.”
Tạ Lam Sơn sững sờ một lúc: “Thường Minh chết rồi? Chết như thế nào?” Sau khi phát hiện ra băng đỏ, anh vốn lo lắng tên buôn ma t úy Thường Minh này sẽ làm hại mấy cô bé này, không ngờ người nguy hiểm nhất lại là người chết đầu tiên.
Giọng nói của Trâu Nhược Kỳ đã pha lẫn cả tiếng khóc nức nở: “Ngực chú ấy bị người ta đâm một dao vào, chết gục trên bánh lái, mấy bạn gái đều rất sợ hãi.”
Tạ Lam Sơn ngỡ ngàng: “Chết sau một nhát đâm sao?”
Trâu Nhược Kỳ gật đầu: “Đúng là chỉ có một nhát dao ở tim thôi.”
Tạ Lam Sơn cảm thấy khó hiểu, Thường Minh là lính giải ngũ, chỉ với vóc người và kỹ thuật đánh đấm của gã thì tất cả phụ nữ trên thuyền cùng xông lên cũng không quật ngã nổi, vậy mà còn có thể đâm một nhát dao vào ngực gã? Huống hồ đêm qua anh ngủ trong phòng cho khách ở gần khoang điều khiển cũng không nghe thấy âm thanh kỳ lạ. Dù là Tạ Lam Sơn anh thì cũng rất khó có thể âm thầm tập kích Thường Minh mà không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Ngẫm nghĩ một lúc, Tạ Lam Sơn lại hỏi: “Giờ không có ai lái thuyền, mấy đứa có thể liên lạc với bên ngoài không?”
Trâu Nhược Kỳ lắc đầu: “Không liên lạc được, cũng chẳng biết tại sao nhưng các thiết bị liên lạc đều gặp trục trặc.”
Tạ Lam Sơn hỏi tiếp: “Mấy cô bé kia đâu, không sao chứ?”
Trâu Nhược Kỳ lắc đầu, ấp úng trả lời: “Bọn em không sao, nhưng mà…”
Tạ Lam Sơn sốt ruột: “Nhưng mà sao?”
“Có một giọng nói đột nhiên vang lên khi mất điện, nghe như tiếng của một chiếc máy ghi âm giấu ở đâu đó vọng ra, giọng nói đó bắt bọn em nói một bí mật tồi tệ của người khác, nếu ai không nói thì người đó sẽ chết. Lục Vi Vi không nói gì, sau đó cậu ấy ngã xuống…” Trâu Nhược Kỳ nói tới đây thì rùng mình run rẩy, rõ ràng cái chết đột ngột của một người đàn ông trưởng thành cùng với bóng tối sinh ra trong không gian khép kín đã phá nát sự tỉnh táo của cô bé, cô thật sự tin tưởng không hề ngờ vực, “Vi Vi đã tiêm insulin trước bữa ăn nên Vu Thấm mới nói cậu ấy ngất do tiêm insulin quá liều. Vì trước đây chuyện này đã xảy ra một lần ở trường, chỉ uống quá liều insulin chút thôi đã bị tụt đường huyết dẫn đến hôn mê. Giờ bọn họ đã đỡ Vi Vi lên giường ở phòng ngủ cho cậu ấy nghỉ ngơi, chuẩn bị pha nước đường để cho cậu ấy uống…”
Tạ Lam Sơn nhíu mày rồi lại trầm ngâm suy nghĩ. Phản ứng của mấy cô bé rất hợp lý trước tình huống xảy ra đột ngột như thế này, nhưng trước đó có cái chết kỳ lạ của Thường Minh, lại thêm bài đồng dao tiên tri bí ẩn, phản ứng quá logic trái lại còn khiến người ta sinh nghi, có khi nào những việc này đã nằm trong lòng bàn tay hung thủ?
Anh nghiêm mặt hỏi Trâu Nhược Kỳ: “Em có tiếp xúc với Lục Vi Vi sau khi cô bé ngã xuống không? Có phải hô hấp vừa sâu vừa gấp, miệng còn có mùi táo thối?”
Trâu Nhược Kỳ nhớ lại một chút rồi thốt lên: “Có! Mùi nồng lắm nên đứng gần là ngửi được ngay!”
Quả nhiên! Tạ Lam Sơn hốt hoảng: “Em mau đi cản mấy người bạn của em lại, không thể cho Lục Vi Vi uống nước đường!”
Trâu Nhược Kỳ cũng hoảng theo, cô bé vội hỏi: “Tại sao ạ?”
“Bệnh nhân tiểu đường thở sâu và gấp, miệng có mùi táo thối thì là hôn mê do tăng đường huyết chứ không phải hôn mê do hạ đường huyết, tôi nghi là có người đã đánh tráo bút tiêm insulin của Lục Vi Vi, giờ cho cô bé uống nước đường thì sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, chắc chắn Lục Vi Vi sẽ chết!” Tạ Lam Sơn nghiêm mặt, đôi mày nhíu chặt, hiện tại cứu người là chuyện cấp bách, anh nói thật nhanh dặn dò Trâu Nhược Kỳ, “Em xem xem trên thuyền có lá trà không, hãm một chén nước trà, thêm muối vào rồi ép cho Lục Vi Vi uống hết. Nhớ kỹ nhất định phải để cô bé nằm nghiêng chứ không được nằm ngửa, vì nhiễm toan ceton* do tiểu đường sẽ gây nôn mửa, nằm ngửa sẽ khiến chất nôn tiến ngược vào đường thở, có thể gây ra ngạt thở và tử vong tại chỗ. Đêm nay em cố gắng trông nom bên giường Lục Vi Vi, chú ý tống chất nôn của cô bé ra ngoài, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để hô hấp nhân tạo cho cô bé.”
*Nhiễm toan ceton là biến chứng cấp tính của bệnh đái tháo đường đặc trưng bởi tăng đường huyết, tăng ceton trong máu và nhiễm toan chuyển hóa. Đường máu tăng cao là nguyên nhân dây tăng áp lực thẩm thấu niệu với mất nhiều nước và điện giải. Nhiễm toan ceton thường xảy ra với đái đường tuýp 1.“Được được, em nhớ rồi.” Trâu Nhược Kỳ nghe ù ù cạc cạc nhưng vẫn cố gắng để bộ não hoạt động thật nhanh hòng ghi nhớ hết toàn bộ lời Tạ Lam Sơn nói. Cô bé quay đầu chạy lên tầng, chạy được hai bước thì Tạ Lam Sơn lại gọi cô bé từ phía sau.
Trâu Nhược Kỳ quay đầu lại nhìn anh một cách khó hiểu.
Tạ Lam Sơn nở nụ cười: “Em là một cô bé dũng cảm, có một tên hung thủ trong số các em, phải chú ý an toàn của chính mình nữa.”
“Rất xin lỗi anh… Em không nên giúp đỡ Bành Nghệ Tuyền gài bẫy anh…” Thật sự rất hiếm thấy, vậy mà người đàn ông này lại chẳng hề đề cập đến tình trạng của mình, cũng không yêu cầu cô bé cho anh ra khỏi phòng chứa đồ, trái lại còn có một tấm lòng bao dung hoàn toàn không ghi hận người khác. Nước mắt hơi dâng lên trong mắt Trâu Nhược Kỳ, cô bé cố kiềm chế lại rồi cười với Tạ Lam Sơn, “Giờ em đã tin anh là cảnh sát rồi!”
Hết chương 72.
*Bút tiêm insulin: