*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Lam Sơn đã làm một pha liều ăn nhiều cực kỳ tùy tiện khi phá án, dù anh có giải thích đây gọi là “việc nhà binh không ngại dối trá” nhưng cũng không thoát được cảnh bị hai bố con nhà họ Đào chửi cho một trận, bọn họ ù ù cạc cạc không hiểu ra làm sao, hoàn toàn bị anh lừa đẹp.

Tiễn bước Đào lớn nổi trận lôi đình lại nghênh đón Đào nhỏ quắc mắt lườm nguýt, Tạ Lam Sơn biết người này định dạy cho mình một bài thì cướp lời, anh cười khanh khách: “Hầy lão Đào này, cậu tra vụ cháy ở phòng trưng bày nghệ thuật của Học viện mỹ thuật tỉnh bảy năm trước đến đâu rồi?”

Đào Long Dược tức giận làu bà làu bàu nhưng lại không thể không bội phục Tạ Lam Sơn, hắn nói: “Thằng nhãi cậu còn liều mạng bừa bãi khốn kiếp hơn so với hồi trước, nhưng buộc phải thừa nhận, đôi khi lấy ác trị ác vẫn có tác dụng.”

Hắn giơ tay gọi Tiểu Lương tới đưa một tập tài liệu cho Tạ Lam Sơn, nói rằng nhờ có “Chiến dịch săn lưới” nên tài liệu về bản án cũ khá dễ tra, vụ cháy phòng trưng bày nghệ thuật tỉnh bảy năm trước khiến hai người tử vong, một công nhân trẻ tuổi chưa lập gia đình và một nữ quản lý đã ly hôn, bên đằng trai để lại cho cô ta một đứa con. Về cơ bản thì những điều này đều khớp với khẩu cung của Trương Văn Lễ, “sự cố dây điện” chỉ là vỏ bọc, trận hỏa hoạn được tạo ra bởi con người, chính hắn ta đã cho người đốt những bức “tranh giả” đã bị mình đánh tráo để tiêu hủy toàn bộ bằng chứng bản thân ăn cắp.

Tạ Lam Sơn lấy bức ảnh trong túi hồ sơ ra xem, trong hình là một hàng học sinh tiểu học, có lẽ là mới biểu diễn xong tiết mục ở trường, cả bé trai lẫn bé gái đều được trang điểm xinh đẹp, một bé trai có chấm đỏ giữa ấn đường, mắt phượng mày xếch, da trắng nõn như đậu hũ, dáng vẻ hé môi cười còn xinh hơn mấy bé gái.

“Nghe bảo từ bé đã theo cha sang Mỹ nên chỉ có ảnh chụp từ hồi nhỏ thôi.” Đào Long Dược đã nhận ra gương mặt này, hắn hỏi Tạ Lam Sơn, “Cậu cảm thấy giống ai?”

Giống ai? Rõ ràng đây là Tần Kha hồi còn bé.

Tạ Lam Sơn không nói lời nào, đi du học Mỹ từ bé, vốn Tần Kha đã rất phù hợp với mô tả của Thẩm Lưu Phi, giờ thì thậm chí có cả động cơ rồi.

Đến giờ tan sở, cuối cùng vụ án đã ngày càng trở nên rõ ràng hơn, Tạ Lam Sơn chuẩn bị rời cục thành phố thì vừa khéo đụng phải Thẩm Lưu Phi vừa ra khỏi văn phòng của Đào Quân.

Tạ Lam Sơn nhìn Thẩm Lưu Phi không chớp mắt, như thực sự ái mộ ngả nghiêng trước phong thái lạnh lùng như tuyết đổ kia, anh chủ động lên tiếng: “Thầy Thẩm, lát qua nhà tôi tí nhé?”

Tạ Lam Sơn muốn tiếp tục bàn về vụ án này, Thẩm Lưu Phi cũng hiểu rõ ý anh, y thoải mái gật đầu: “Được.”

Lúc về dính cơn mưa nhỏ, mưa rơi lất phất chứ không đổ rào rào, cả hai đều bị ướt nửa người nom có hơi nhếch nhác, Tạ Lam Sơn nói với Thẩm Lưu Phi: “Anh tắm trước đi, có thể mặc tạm quần áo của tôi.”

Thẩm Lưu Phi vào phòng tắm để tắm rửa, Tạ Lam Sơn thì nằm trên sofa suy nghĩ, vừa nghĩ về vụ án vừa nghĩ về con người, trong vô thức anh lại để ý tới động tĩnh trong phòng tắm.

Tiếng nước róc rách, dường như Tạ Lam Sơn ngửi thấy mùi cỏ xanh lành lạnh trong mưa, khiến những ý niệm ướt át kỳ quái cũng đi xa cả vạn dặm trong đầu không tài nào dừng lại. Anh tự mỉa mai chửi chính mình một tiếng “không đứng đắn”, sau đó lại vỗ vỗ mặt, ép bản thân tập trung vào vụ án này.

Trên đường về Thẩm Lưu Phi có nói với anh, nhận được sự cho phép của lãnh đạo cục thành phố Hán Hải, y đã cẩn thận kiểm tra bức “Lạc Thần Phú Đồ” của Lý Quốc Xương, nhưng không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào.

Vậy thì rốt cuộc Đường Triệu Trung đang bị nhốt ở đâu, hôm nay vẫn còn sống hay đã chết rồi? Còn một điều nữa, dù bọn họ biết hung thủ là Tần Kha nhưng lại không có bằng chứng, cũng đâu thể bắt cậu ta tô son đánh phấn mặc váy quấn khăn giả làm Lạc Thần lần nữa rồi bảo Tiểu Châu đến chứng minh? Như vậy không đủ sức thuyết phục.

Có lẽ vì ôm cây đợi con thỏ xảo quyệt Trương Văn Lễ nên mấy đêm rồi chưa được ngủ tử tế, đầu Tạ Lam Sơn lại bắt đầu đau. Anh nằm nhắm mắt trên sofa rồi bắt đầu tưởng tượng, nếu bản thân là Tần Kha thì tại sao lại lựa chọn giết Lý Quốc Xương vào lúc này và bằng cách này? Động cơ thì rõ ràng là để trả thù, dùng độc dược chứ không dùng vũ khí là vì sợ để lại vết máu làm lộ con đường tẩu thoát, dùng xyanua chứ không dùng chất độc khác là vì thời gian quá ngắn, chỉ mất điện có năm phút, thậm chí thời gian còn ít hơn do bảo vệ đi tuần, cậu ta buộc phải chọn ông hoàng chất độc có thể gây ra hiện tượng “tử vong trong nháy mắt”, tránh việc bị Lý Quốc Xương hấp hối chỉ điểm. Nhưng xyanua là hóa chất nguy hiểm do cơ quan công an trực tiếp quản lý, nghiêm cấm buôn bán bất hợp pháp, Tần Kha không thể lấy được chất độc này thông qua con đường chính thống, chỉ có thể lén mua trên mạng.

Anh lên mạng tìm thử “xyanua”, đúng là có bán lén lút, thông tin đầu tiên hiện ra trên Baidu thật sự làm anh cạn lời: “Chàng trai mắc chứng trầm cảm đã tự tử bằng cách nuốt kali xyanua, mua thuốc độc trên mạng nhưng lại là thuốc giả.”

Từ việc quan sát điểm mù camera cho đến việc sắp xếp tượng sáp, đủ bản lĩnh để giết một mạng người ngay giữa thiên la địa võng, rốt cuộc một người kín kẽ, tinh tế tỉ mỉ không chút sơ sẩy như vậy sẽ bỏ sót mắt xích trí mạng ở đâu?

Đầu ngày càng đau hơn, Tạ Lam Sơn nhíu chặt mày, giờ anh bận rộn vụ án nên không ở nhà, anh luôn cảm thấy bầu không khí ban đêm tĩnh lặng này có gì đó không ổn.

Có người nhẹ nhàng đi tới đằng sau khi anh nhắm mắt nghỉ ngơi, Tạ Lam Sơn không mở mắt, anh biết đó là Thẩm Lưu Phi. Bước chân của người này rất nhẹ, tựa như cơn gió thoảng qua cánh đồng hoang vu, người bình thường dù đang thức cũng chưa chắc đã nghe thấy.

Ngón tay Thẩm Lưu Phi ấn lên huyệt thái dương của Tạ Lam Sơn, nhẹ nhàng mát-xa cho anh: “Đau đầu à?”

Tạ Lam Sơn ngầm cho phép người nọ tới gần mình, anh khẽ gật đầu: “Ừ.”

Ngón tay mảnh khảnh lạnh như băng, xoa lên thái dương đã nổi gân xanh làm anh cảm thấy rất thoải mái. Thẩm Lưu Phi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tạ Lam Sơn, lông mi anh rất dài, tạo thành một hàng bóng đổ trên gương mặt trắng trẻo, dù nhắm mắt nhưng dường như vẫn thấy được thần sắc trong mắt anh, đẹp đẽ phô trương, trời sinh đã hợp để tán tỉnh người khác.

Tạ Lam Sơn thầm cho phép thậm chí còn thích người nọ lại gần mình như vậy, anh nâng tay nắm lấy tay Thẩm Lưu Phi, đặt lòng bàn tay ấm áp đó lên má mình rồi khẽ khàng cọ xát. Anh không hề giấu giếm sự tin tưởng và quyến luyến của mình dành cho y.

Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, ánh mắt y tối tăm không rõ, chẳng nhìn ra là đang vui hay đang giận. Mặc cho Tạ Lam Sơn ve vuốt lòng bàn tay mình một lát, y chợt lên tiếng: “Đổng Trọng Thư* thời Tây Hán từng đề cập tới quan điểm ‘tính tam phẩm’, ông ta chia tính người thành ba cấp bậc, bản tính của bậc thánh nhân, bản tính của trung dân, bản tính của kẻ xấu, đại ý là chia con người ra làm thánh nhân, phàm nhân và ác nhân, cậu cảm thấy mình là loại nào?”

*Đổng Trọng Thư là nhà triết học duy tâm, chính trị gia và nhà văn thời Tây Hán. Theo truyền thống, ông gắn liền với việc đề cao Nho giáo như là hệ tư tưởng chính thức của nhà nước đế quốc Trung Hoa. Ông ủng hộ thờ trời hơn truyền thống tôn giáo thờ cúng ngũ hành.

Tạ Lam Sơn nhớ lại quá khứ của mình, đặc biệt là khoảng thời gian nằm vùng, nhưng rồi anh cũng không có được đáp án, anh cười nói: “Mỉa mai nhất chính là rất nhiều tên tội phạm ma t úy hồi ấy đều nói tôi là thánh nhân, là Bồ Tát, nhưng suy cho cùng tôi vẫn cảm thấy mình không phải.”

Tạ Lam Sơn mở mắt, sau đó lại giật mình.

Thẩm Lưu Phi mới tắm xong, y để trần nửa thân trên, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.

Tạ Lam Sơn ngẩn ngơ một lát mới đưa quần áo sạch đang để ở sofa qua: “Xin lỗi, quên lấy đồ cho anh.”

Thẩm Lưu Phi tháo khăn tắm xuống ngay trước mặt anh, người này có vóc dáng cường tráng gọn gàng, mông hẹp săn chắc, người còn chưa lau hết nước khiến cơ bắp bóng loáng. Thân thể này giống như được đúc bằng bạc nguyên khối, đẹp đến điên đảo thần hồn, ngoại trừ hình tô-tem phượng hoàng trên nửa người của y. Vết thương cũ đã thành sẹo từ lâu chằng chịt trên thân, dù có được hình xăm rực rỡ kia tinh tế lấp đi, nhưng chúng vẫn tràn trề sức sống, đầm đìa máu chảy.

Cơ thể này vừa khớp với những suy nghĩ ướt át kỳ quái trong đầu khi nãy, Tạ Lam Sơn thấy tim mình rối bời, mặt cũng nóng rẫy.

Có vẻ như Thẩm Lưu Phi hoàn toàn không hiểu được dáng vẻ ngạc nhiên này của anh, y nhíu mày hỏi: “Cậu chưa tới nhà tắm của trường bao giờ hay sao?”

“Khụ,” Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy một binh sĩ tr@n truồng, Tạ Lam Sơn ho một tiếng, tự cảm thấy mình đã phản ứng không phù hợp, “tôi vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, hẳn là Tần Kha biết Lý Quốc Xương muốn rút triển lãm nên mới sinh ra ý đồ giết người, dù sao thì kẻ thù của cậu ta là Trương Văn Lễ, cậu ta chỉ muốn vạch trần hành vi trộm cắp thông qua triển lãm được cả nước dõi theo này, nhưng tại sao đang yên đang lành Lý Quốc Xương lại muốn rút triển lãm?” Tạ Lam Sơn nheo mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Lưu Phi, “Hình như Lý Quốc Xương đã nói chuyện điện thoại với thầy Thẩm trước khi rút triển lãm nhỉ?”

Thẩm Lưu Phi đang chuẩn bị mặc sơ mi của Tạ Lam Sơn vào, y đáp đầy quả quyết: “Việc cá nhân thôi, không liên quan tới triển lãm.”

Tạ Lam Sơn nhún vai: “Vậy cho tôi hỏi, anh bảo Đường Triệu Trung muốn truyền tin thông qua bức ‘Lạc Thần Phú Đồ’, vậy đã tìm được chưa?”

Thẩm Lưu Phi cài cúc áo sơ mi, thấy ánh mắt Tạ Lam Sơn vẫn khóa chặt vào hình xăm của mình, y cúi đầu nhìn thoáng qua rồi chợt nảy ra ý nghĩ: “Nếu coi lõi tranh là x@c thịt, lớp giấy đằng sau là quần áo, vậy thì bóc lõi tranh ‘Lạc Thần Phú Đồ’ khỏi lớp giấy lót phía sau ra, thông tin mà Đường Triệu Trung muốn truyền ra hẳn đang nằm ở đó.”

Vậy tức là phải tách bức tranh ra làm hai, Tạ Lam Sơn nghe mà hết cả hồn, muốn bóc lõi tranh trên mặt lụa dài hơn năm mét một cách hoàn hảo không hư hỏng gì là cả một công trình lớn, với lại giờ còn chưa xác định được tranh này là thật hay giả, nếu bóc hỏng thì không ai đền nổi.

Đương nhiên cục thành phố phải báo cáo lên từng cấp bên trên và trải qua hàng tá lần phê duyệt, trình lên trình xuống ít nhất cũng phải mất một hai tháng, đến lúc đó chẳng biết Đường Triệu Trung có còn sống nổi hay không.

Đang miên man suy nghĩ thì có tiếng mèo kêu khe khẽ chợt vang lên bên ngoài cửa sổ, Tạ Lam Sơn đẩy cửa sổ ra nhìn thì thấy cô bé ở chung khu dân cư với anh, bình thường cô bé và Tạ Lam Sơn hay thay phiên nhau cho đám mèo hoang trong khu này ăn, nhờ vậy mới quen nhau. Cô bé đang cầm một chiếc hộp lớn trong tay, bên trong là năm con mèo hoang màu sắc khác biệt, có lẽ mới sinh không lâu nên mắt còn chưa kịp mở, chúng đang cuộn tròn lại với nhau, tỏa ra mùi sữa làm người ta thấy yêu thích.

Tầng một không có cửa sổ chống trộm nên hai người trò chuyện qua cửa sổ. Cô bé rất thích mèo, tiếc là ba mẹ nhất quyết không cho nuôi, cô chăm sóc năm chú mèo con bị lạc mẹ kể từ khi sinh ra, thấy tối nay hiếm khi nhà Tạ Lam Sơn sáng đèn nên mới chạy tới nhà anh như nhìn thấy cứu tinh.

Cô bé nói: “Mèo mẹ mất rồi, mấy chú mèo hoang trong khu này đều chết hết, em đưa bọn nó tới bệnh viện thú y, bác sĩ bảo chúng nó bị đầu độc chết, chẳng biết ai thất đức như vậy…”

Lúc này Tạ Lam Sơn mới nhận ra tối nay khu này kỳ lạ ở chỗ nào, quá yên tĩnh, những tiếng mèo kêu phiền nhiễu thường ngày đã biến mất sạch.

Đưa đám mèo vào nhà, Tạ Lam Sơn nhếch môi cười với Thẩm Lưu Phi: “Hay thật, tự nhiên có năm đứa con nuôi miễn phí.”

Hai con mèo trắng đang nhắm mắt ngủ, một con lông màu bò sữa, một con màu vàng béo ú, một con mèo mướp cực kỳ nghịch ngợm, đang muốn trèo ra ngoài hộp carton, còn cố gắng để lại dấu ấn trên ngón tay Tạ Lam Sơn bằng cái răng nanh nho nhỏ của mình.

Tạ Lam Sơn xách hai con mèo trắng không thèm quan tâm tới con người ra, anh nói với Thẩm Lưu Phi: “Hai con này nhìn rõ là lạnh lùng, trông y hệt anh, đặt tên là Tiểu Lưu và Tiểu Phi đi.”

Thẩm Lưu Phi khom người xuống, vài lọn tóc ướt che đi đôi mắt, y cũng xách hai con mèo từ trong hộp ra: “Con này tham ăn, con này thì nghịch ngợm, giống như cậu đó, vậy nên đặt một con là Tiểu Lam, một con là Tiểu Sơn.”

Còn lại con mèo lông màu bò sữa.

Đặt tên gì được nhỉ? Tạ Lam Sơn nhìn chằm chằm mấy đứa nhỏ mềm mại rồi suy nghĩ, bỗng nhiên ngộ ra một điều, anh vỗ đùi: “Tôi đã tình cờ gặp Tần Kha ở bên ngoài khu dân cư trước khi phòng tranh Hạc Mỹ bị trộm và Lý Quốc Xương bị giết hai ngày.”

Thẩm Lưu Phi hỏi anh: “Có liên quan gì đến vụ án?”

Hai mắt Tạ Lam Sơn bừng sáng: “Tôi hiểu rồi. Tần Kha chỉ có thể mua xyanua trên mạng, cậu ta là người cẩn thận như thế thì chắc chắn sẽ thử nghiệm độc dược là thật hay giả trước. Cậu ta sống ở khách sạn, không tiện mang vật sống về thí nghiệm, mục tiêu khó bị phát hiện sau khi hạ độc nhất chính là mèo hoang.”

Thẩm Lưu Phi cụp mắt trêu chọc con mèo: “Nhưng không biết có tra được chứng cứ từ đám mèo hoang hay không, dù có may mắn kiểm tra ra thì chỉ cần Tần Kha khăng khăng bản thân ghét mèo, muốn hạ độc giết chúng nó thì cậu vẫn không thể làm gì cậu ta.”

Tạ Lam Sơn cũng biết chuyện này rất khó, anh thở dài: “Cố ý giết người là tội nghiêm trọng nên việc xem xét chứng cứ sẽ rất nghiêm ngặt, nhất định phải chứng thực chung với nhau, không thể thiếu cái nào. Trong nghề của chúng tôi, đôi khi phải đối mặt với sự ác độc của lòng người nhưng lại không thể trừng phạt tội phạm trong phạm vi thủ tục pháp lý cho phép, thật trớ trêu.”

Dường như Thẩm Lưu Phi cũng tán thành với quan điểm của Tạ Lam Sơn: “Cảnh sát là người chấp pháp chứ không phải người trừng phạt, công lý thực thể của bất cứ cá nhân nào cũng không nên lấn át công lý theo quy trình pháp luật.”

Gió mát hiu hiu, trăng thu tràn ngập khôn cùng, Tạ Lam Sơn không muốn xung đột với Thẩm Lưu Phi trong một buổi tối như thế này, anh vờ vịt gật đầu với y rồi cười tủm tỉm: “Anh họ Tiểu Thẩm dạy phải, em đây xin học hỏi.” Anh xách cổ chú mèo con tên Tiểu Lưu lên rồi nằm ngửa trên sofa, đầu gối lên đùi Thẩm Lưu Phi, miệng bắt đầu huyên thiên không phục, “Tiểu Lưu ơi, mẹ con mới dạy bảo ba con kìa, ba con không cãi lại không phải vì sợ mà là vì yêu đó.”

Cái người này rõ là đáng ghét, đã bắt bẻ quan điểm của người khác còn chiếm hời từ người ta, Thẩm Lưu Phi không hề tỏ ra khó chịu, trái lại còn phối hợp để Tạ Lam Sơn nằm trong lòng mình, vuốt v e hai má và mái tóc của anh.

Vuốt v e kiểu này làm người ta thấy khuây khỏa, hơi thở Tạ Lam Sơn trở nên nặng nề, anh quay đầu cắn lên ngón tay Thẩm Lưu Phi, ngậm lấy đầu ngón tay của y rồi bắt đầu li3m ướt từng đốt từng đốt một.

Thẩm Lưu Phi híp mắt lại, y đút ngón tay vào trong khoang miệng Tạ Lam Sơn rồi bắt đầu đưa đẩy. Động tác sặc mùi tình d*c nhưng mặt lại chẳng có biểu cảm gì, hơi thở cũng vẫn đều đặn không gấp gáp, y hờ hững lên tiếng: “Lời cậu nói đã nhắc nhở tôi, Tần Kha là người thận trọng đến mức gần như cố chấp, cậu ta có thể làm quen với hoàn cảnh trong phòng tranh để thoát khỏi hiện trường trong bóng tối qua những lần diễn tập lặp đi lặp lại, nhưng cậu ta ngụy trang thành tượng sáp Lạc Thần đứng ở góc chết của camera, sao có thể xác định được vị trí của Lý Quốc Xương trong khoảnh khắc mất điện ngắn ngủi đó được?”

Tạ Lam Sơn không thể khép miệng lại, anh mặc cho ngón tay của Thẩm Lưu Phi tàn sát bừa bãi giữa môi và răng mình, nước bọt không nuốt xuống được bèn chảy ra ngoài khóe miệng. Thẩm Lưu Phi lại dùng ngón cái quẹt dòng nước miếng lấp loáng bên khóe môi anh.

Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ rồi nói: “Chỉ có một khả năng, trên người Lý Quốc Xương có một dấu hiệu phát sáng trong đêm, có thể giúp Tần Kha nhìn thấy ngay lập tức trong bóng tối.”

Anh và Thẩm Lưu Phi nhìn nhau, nghĩ tới đốm sáng thỉnh thoảng lại hiện lên trên màn hình camera, dù cho bên phòng tranh đã giải thích đây là hiện tượng vật lý phổ biến trong băng ghi hình, nhưng giờ anh đã hiểu rõ, sự thật không phải như thế.

Tạ Lam Sơn bật dậy khỏi vòng tay Thẩm Lưu Phi rồi gọi điện cho Tô Mạn Thanh, yêu cầu khám nghiệm tử thi một lần nữa, lần này tập trung vào thứ dễ dàng bị bỏ qua nhất, chính là quần áo của nạn nhân.
Hết chương 57.

*Phần khoanh đỏ là phần lõi tranh, còn phần màu xanh bên ngoài lớp giấy/vải lót phía sau.

d788d43f8794a4c26647645f0ef41bd5ad6e3959

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play