“Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi.” Lý Duệ bước vào từ ngoài cửa. Đây là chỗ ở của hắn ta, hắn ta mới ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Người này có vẻ cẩn thận quá mức, hắn ta lên tiếng nói thẳng với Thẩm Lưu Phi, “Có thể tắt điện thoại không, tôi không hi vọng cuộc nói chuyện của chúng ta bị ghi âm.”

Thẩm Lưu Phi lấy điện thoại ra rồi tắt đi ngay trước mặt Lý Duệ.

Lý Duệ quan sát Thẩm Lưu Phi một hồi, vẫn lộ rõ sự do dự và đề phòng.

“Có cần soát người không?” Thẩm Lưu Phi khẽ cười mang chút khinh thường, y mở rộng hai tay ra vẻ mặc cho người kia kiểm tra. Y dùng hành động để đảm bảo với Lý Duệ rằng mình không mang theo bất cứ thiết bị ghi âm nào khác nữa.

Đây là trận đọ sức một chọi một. Nếu chỉ vì chuyện này mà lằng nhằng thêm thì trái lại còn khiến bản thân rơi vào thế yếu, Lý Duệ giữ lịch sự mỉm cười, giơ tay hướng về phía sofa: “Mời ngồi.”

Thấy Thẩm Lưu Phi ngồi xuống, hắn ta nói: “Đến giờ tôi vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ cậu hôm qua.”

Từ hôm giằng co một trận kinh hồn táng đảm với Tạ Lam Sơn trong văn phòng, Lý Duệ vẫn luôn chờ người kia tìm tới cửa lần nữa, ai ngờ lại có một người hoàn toàn khác đến trước. Vậy nên hắn ta đã chuẩn bị kỹ càng, rửa sạch mặt còn cạo râu, mặc bộ vest đắt nhất đẹp nhất của mình, mái tóc được chải chuốt cẩn thận từng lọn một, bóng bẩy đủ để soi gương.

Hắn ta tỉ mỉ sửa soạn bề ngoài của mình giống như đang đội mũ mặc giáp, nghênh đón một trận chiến cam go.

“Tôi không tới vì vụ án giết cả gia đình, ít nhất thì không hoàn toàn là vậy.” Thẩm Lưu Phi chìa một cuốn sách ra trước mặt Lý Duệ, là cuốn “Đen Trắng Chưa Phân” của y, “Tôi mới biết cô ấy tới đăng ký lớp của tôi là vì anh, Tùng Dĩnh là một học viên xuất sắc, vừa thông minh vừa có độ nhạy bén.”

Lý Duệ không thể nghe nổi người đàn ông này khen bạn gái mình, hắn ta vẫn cho rằng bọn họ có quan hệ bất chính. Hắn ta vươn tay nhận sách, khóe môi mỉm cười ngần ngại, cố hết sức để ra vẻ không có chuyện gì.

“Không mở ra xem à?” Thẩm Lưu Phi nói.

“Tôi đọc rồi.” Chuyện đến nước này chẳng việc gì phải ngụy biện nữa, Lý Duệ tin người kia không lén ghi âm nên thoải mái thừa nhận, “Tôi thích mọi tác phẩm của cậu, quyển nào tôi cũng phải sưu tầm.”

“Vậy thì cuộc nói chuyện giữa chúng ta sẽ dễ tiến hành hơn rồi.” Thẩm Lưu Phi gật đầu hài lòng, “Tôi tới vì một vụ án khác, tôi có đi thăm hỏi bạn bè cũ của cha anh mấy hôm trước và tìm được vài manh mối ở đó. Vậy nên tôi có một phỏng đoán, vụ tai nạn giao thông năm ấy không phải sự cố, cũng không phải cha anh tự sát lừa tiền bảo hiểm, ông ấy bị người ta giết.”

Mắt Lý Duệ trợn lên, khi nhắc tới vụ án này, sự đau đớn khó bề nhận ra chợt lóe lên trong mắt hắn ta. Hắn ta lắc đầu cười khổ: “Đã là vụ án từ hai mươi năm trước rồi, giờ nhắc lại còn ý nghĩa gì ư?”

Thẩm Lưu Phi không trả lời câu hỏi này, y nói tiếp: “Tôi còn một phỏng đoán nữa, không biết xuất phát từ mục đích gì, nhưng kẻ giết cha anh chính là Tùng Chí Minh, lão ta đã dùng cờ lê vặn lỏng ốc vít đường ống dẫn dầu. Cha anh đã liều mạng đạp phanh trước khi va chạm, thế nhưng loại bơm trợ lực chân không* này mà để dầu rỉ ra ngoài thì phanh sẽ không nhạy nữa. Cuối cùng ông ấy đã đâm vào một chiếc xe tải trong tuyệt vọng, chiếc xe của ông ấy bị ép nát bét, cha anh tử vong tại chỗ, hiện trường cực kỳ thảm khốc…”

*Bầu trợ lực chân phanh được thiết kế thuộc vào hệ thống phanh trên xe ô tô nhằm đảm bảo mang lại sự ổn định và an toàn cho người ngồi trên xe ô tô. Được cấu tạo bằng cách nổi bơm chân không thông qua van một chiều, bầu trợ lực phanh được lắp đặt ở vị trí giữa bàn đạp phanh và xy lanh tổng phanh, nó có tác dụng làm giảm bớt đi sức phản lực của bàn đạp phanh, giúp cho người lái xe đạp phanh dễ dàng hơn. Nhờ đó mà má phanh có thể ép vào đ ĩa phanh với một lực tối đa mà người lái xe không cần tác dụng một lực quá lớn lên bàn đạp.

Thẩm Lưu Phi điều tra vụ tai nạn xe năm đó rất chi tiết, từng chữ từng câu đều như quất vào lòng Lý Duệ, vừa chuẩn xác vừa tàn nhẫn.

“Đủ rồi!” Khắp nơi toàn là máu, là thịt nát, còn có cả bộ não trắng trắng đỏ đỏ, cảnh tượng máu me be bét ấy tái hiện ngay trước mắt, Lý Duệ đưa tay bịt chặt miệng mình, hắn ta có cảm giác muốn nôn ra. Một lúc lâu sau, hắn ta mới ổn định lại, mỉm cười với Thẩm Lưu Phi, “Hồi đó tôi còn nhỏ, không nhớ rõ chuyện gì cả.”

“Đương nhiên là anh nhớ rõ. Tôi nghĩ anh tập trung nghiên cứu những tiểu thuyết chủ đề phạm tội chính là để thực hiện một tội phạm hoàn mỹ như thế, để trả thù cho cha anh.” Thẩm Lưu Phi giương mắt nhìn quanh, giống như văn phòng của y, trong nhà Lý Duệ chất đầy những cuốn tiểu thuyết trinh thám hoặc những tác phẩm nghệ thuật về đề tài phạm tội, “Còn về công ty thiết kế escape room khá thành công hiện tại, có lẽ là một nước đi vô tình nhưng mang về hiệu quả.”

Lý Duệ mỉm cười nhún vai, hắn ta không đáp lại.

“Để tôi đoán nguyên nhân anh mang hung khí tới phòng tranh Hạc Mỹ nhé, một là vì Tùng Dĩnh đã kháng cự, trong kẽ móng tay còn sót lại ADN của anh, anh lo lắng để lại chứng cớ nên chỉ có thể chặt đứt hai tay của cô ấy trong vội vã, làm giả thành cảnh tượng trong tranh của tôi. Thứ hai là anh mặc định cô ấy gian díu với tôi, muốn giá họa cho tôi. Có điều tôi không hiểu, sao anh không sai Tracy đi làm, như vậy thì camera cũng không ghi hình được anh.” Thẩm Lưu Phi trầm ngâm một lát rồi nói tiếp, “là vì việc phòng giám sát bị cháy nằm ngoài dự đoán của hai người, cảnh sát đã mò tới cửa, cô ta quá căng thẳng không dám mang hung khí và mang hai bàn tay của nạn nhân ra ngoài?”

“Đàn bà là lũ nhát gan.” Lý Duệ nở nụ cười, “Còn cậu thì không hổ là thần tượng của tôi.”

“Có lẽ cũng chính vào lúc này, anh đã có ý định giết Tracy diệt khẩu, dù sao thì chỉ người chết mới giữ được bí mật.”

“Cậu muốn nói thế nào cũng được.” Lý Duệ giữ nguyên nụ cười, vẫn không thèm tiếp thu.

“Tiếc là kế hoạch có hoàn hảo đến đâu cũng không qua được sự thay đổi của lòng người.” Thẩm Lưu Phi bình thản nói, “Anh đã thật sự yêu Tùng Dĩnh.”

Khi nói chuyện Thẩm Lưu Phi vẫn luôn nhìn Lý Duệ, nhìn vào đôi mắt tối om kia của hắn ta, nhìn hắn ta như một con chó đang bừng bừng lửa giận, dựng ngược hết lông lên, lật cái bụng mềm thì thấy ruột gan nát bấy, máu tươi đầm đìa. Y nhìn hắn ta như một tên cờ bạc cược mười thắng chín nhưng rồi lại thua trắng trong ván cuối cùng, mãi mãi không thể thoát thân.

Đúng như mô tả ban đầu của y và Tạ Lam Sơn, Lý Duệ mang cảm xúc hận yêu lẫn lộn đối với Tùng Dĩnh.

“Kế hoạch phạm tội của anh gần như là hoàn hảo, chỉ mắc duy nhất một sai lầm,” Thẩm Lưu Phi tạm ngừng một chút rồi nói tiếp, “anh giết nhầm người rồi.”

“Ý gì?” Sự lo lắng chợt lóe lên trong mắt rồi vụt tắt, sắc mặt Lý Duệ rất khó coi nhưng lại vẫn nở nụ cười ra vẻ thoải mái. Giằng co với Thẩm Lưu Phi vừa lao lực vừa tổn hại tinh thần, hắn ta tuyệt nhiên không dám lơ là.

“Anh giết nhầm người rồi, có lẽ Tùng Chí Minh đáng chết nhưng Tùng Dĩnh thì không.” Vẻ mặt Thẩm Lưu Phi không mảy may cảm xúc, y tránh nói đi sự thật, chỉ đẩy cuốn “Đen Trắng Chưa Phân” mà mình mang đến tới trước mặt Lý Duệ một lần nữa, “Anh đọc cuốn sách này đi đã.”

“Trước kia cậu quả thực là thần tượng của tôi, nhưng giờ thì không.” Lý Duệ mở sách ra, qua loa nhìn lướt trang lót rồi ném cuốn “Đen Trắng Chưa Phân” vốn có chữ ký và lời nhắn này sang chỗ khác.

“Tốt nhất là anh hãy đọc cho kỹ.” Thẩm Lưu Phi rất khách sáo nhưng giọng y lại quả quyết đáng tin.

Lý Duệ không hiểu người này có ý đồ gì, đành nửa tin nửa ngờ mở trang bìa áo ra một lần nữa. Hắn ta đọc từng chữ những lời nhắn gửi được viết bên trên, sau đó sắc mặt chợt tái mét, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng túa ra trên trán, ngay cả bàn tay đang cầm sách cũng run bần bật.

“Anh nhìn thấy gì?” Thẩm Lưu Phi hỏi.

Lý Duệ không trả lời, hắn ta cúi gằm mặt gần như vùi đầu vào trong cuốn sách, hắn ta run lên không ngừng, cổ họng rên rỉ những tiếng thầm thì quái gở, nghe mà thấy bi thương khôn cùng nhưng lại chẳng trọn vẹn từng chữ từng câu.

“Đây…” Rất lâu sau hắn ta mới run rẩy mở miệng, “Đây không phải chữ của cậu…”

Hắn ta đã từng nhìn thấy rất nhiều tấm thiệp viết đầy lời tình tứ trong những bó hoa hồng gửi tặng Tùng Dĩnh, người ký tên luôn là Thẩm Lưu Phi, là người đàn ông làm hắn ta cảm thấy tự ti này.

“Ảnh chụp thì sao? Tôi nhìn thấy cô ta ôm ấp những gã đàn ông khi quần áo không chỉnh tề, cô ta chính là một ả đàn bà đê tiện!” Lý Duệ bỗng mất kiểm soát gào lên, “Thậm chí tôi đã quyết định từ bỏ việc báo thù cho cha vì cô ta, nhưng con điếm đó lại phản bội tôi!”

“Đây là bản sao khẩu cung của Lang Lệ.” Thẩm Lưu Phi đưa một tập tài liệu qua, “Làm việc này là sai quy định, nhưng anh buộc phải đích thân xem.”

Những nhuốc nhơ đã được rửa sạch thông qua đoạn lời khai này, trong phút chốc, tất thảy những ngọt ngào và đau đớn thấu tim do phản bội lần lượt hiện ra trước mắt hắn ta. Lý Duệ vừa khóc vừa cười rồi gào lên: “Tôi không giết nhầm người! Tùng Chí Minh đã giết cha tôi! Hồi mới kinh doanh, do dòng tiền không quay vòng hợp lý nên lão đã vay của cha tôi một khoản tiền lớn. Cha tôi là người nhiệt tình, luôn giúp đỡ đồng hương hết lòng hết dạ, ấy vậy mà khi ông ấy gặp nạn lại không một kẻ nào bằng lòng đưa tay ra giúp! Khi ấy nhà tôi rất khó khăn, bọn đòi nợ chầu chực ở cửa liên tục, ngày nào mẹ tôi cũng chửi mắng cha tôi, tự bà ấy tức đến phát bệnh luôn. Nhưng cha tôi không nói cho mẹ tôi biết chuyện Tùng Chí Minh nợ tiền không trả, ông ấy nói với tính mẹ tôi kiểu gì cũng đến nhà họ Tùng làm loạn lên, vợ lão Tùng còn đang ở cữ, hồi sinh con đã bị rong huyết nên nếu làm thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe của bà ta, còn nói ai kinh doanh chẳng khó khăn, ông ấy sẽ cố gắng nói chuyện với lão Tùng, lão Tùng chắc chắn sẽ thông cảm cho cái khó của ông ấy mà trả lại tiền. Trước khi ra khỏi cửa cha tôi còn cho tôi xem giấy vay nợ của Tùng Chí Minh, nhưng sau khi ông ấy gặp tai nạn, Tùng Chí Minh lại nói với cảnh sát rằng cha tôi vay tiền lão, lão không cho nên cha tôi tự sát!”

Mắt Lý Duệ đã đỏ ngầu, hắn ta chất vấn một cách đầy đau đớn: “Sao cha tôi có thể tự sát được! Cả đời ông ấy luôn nhiệt tình giúp đỡ người ta, ai mà ngờ sau khi chết lại bị vu khống thành kẻ tự sát lừa tiền bảo hiểm!”

“Cờ Vây Kinh Điển” đã nói người giỏi thì bại mà không loạn, kẻ thông minh tuyệt đỉnh này vừa là một kỳ thủ giỏi dùng mưu vừa là kẻ giết người máu lạnh, hắn ta chưa bao giờ thất bại, cũng không giỏi trong việc thất bại. Nhưng khi đối diện với Tạ Lam Sơn, sự tự tin của hắn ta như bị hụt đi một góc, sau khi Thẩm Lưu Phi nói ra sự thật, tất cả những gì hắn một mực tin theo đều đã sụp đổ hoàn toàn. Lý Duệ đã đứng bên bờ phát điên và rối loạn, hắn ta chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Tôi không tin! Cha nào con nấy, cả nhà chúng nó đều là lũ ác độc phải xuống Địa Ngục!”

Thẩm Lưu Phi đứng dậy, y nhìn hắn ta từ trên cao, sắc mặt vẫn lãnh đạm không thay đổi, cảm xúc trong mắt chẳng rõ là xem thường hay thương hại.

“Đừng có nghĩ lừa tôi đi tự thú dễ dàng như thế! Tất cả những thứ này đều là giả, là giả hết!” Lý Duệ nhe răng cười, cuối cùng hắn ta cũng tỉnh táo lại, nhưng thái độ điên rồ hơn hẳn lại nối gót theo sau, “Thầy Thẩm, sáng hôm đó tôi đi qua dưới tầng nhà cậu, tình cờ phát hiện ra một bí mật của cậu, phát hiện ra một người vô cùng quan trọng đối với cậu.”

Thẩm Lưu Phi hơi nhíu mày, vậy là sáng hôm ấy không phải y gặp ảo giác, đúng là có kẻ đã âm thầm dõi theo y.

“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ xem tại sao tôi lại bắt cậu tắt máy sao?” Lý Duệ lấy một cái cờ lê trong túi ra, phần đầu cờ lê vẫn còn nhoe nhoét ít dầu mỡ.

Mười ngón tay Thẩm Lưu Phi siết lại, đôi lông mày cũng nhíu chặt hơn, dự cảm không lành bắt đầu dâng lên trong y.

“Trước khi vào nhà tôi đã gọi một cuộc điện thoại, tôi đã gọi cho vị cảnh sát Tạ kia đấy, bảo là tôi sẽ giết cậu diệt khẩu. Cậu ta không gọi được cho cậu, giờ hẳn là đang phát điên lao xe đi tìm cậu rồi.” Lý Duệ chợt cười khanh khách, giọng hắn ta lạnh tanh, “Nhưng làm sao bây giờ? Xe cậu ta lại không có phanh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play