*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Lưu Phi ở Thái Lan cũng không biết thành phố Hán Hải đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, y không tìm được manh mối về sự mất tích của mẹ mình trong đống hài cốt phụ nữ nhưng lại có phát hiện đáng kinh ngạc.
Tài liệu nhận dạng được tìm thấy trong một xác chết nữ cho thấy tên người này là Trác Điềm, sau khi đối chiếu ADN của xương thì đúng là Trác Điềm thật.
Để truy tìm Diệp Thâm, Thẩm Lưu Phi đã tìm kiếm thông tin về người này qua nhiều kênh khác nhau, vì vậy y biết rõ vụ án của Trác Điềm như lòng bàn tay. Tài liệu cho biết Diệp Thâm đã bị cảnh sát bắt vào cùng buổi tối hôm Trác Điềm báo án. Trong phòng ngủ của người này có mảnh da được lột từ cơ thể phụ nữ, phòng khách thậm chí là phóng tắm cũng be bét toàn là máu, nhưng khi cảnh sát đào ba tấc đất điều tra, lật tung nơi ở của Diệp Thâm thậm chí cả thành phố lại vẫn không thể tìm được xác của cô gái đó.
Diệp Thâm thú nhận không hề e dè về việc mình đã giết người, cũng thẳng thắn nhận luôn vụ thảm sát giết cả nhà hơn mười năm về trước. Ấy thế nhưng người này lại từ chối không khai những thông tin quan trọng, đó là thi thể của hai người phụ nữ bao gồm cả mẹ Thẩm đến giờ vẫn không biết bị hắn giấu ở đâu.
Hiện tại Trác Điềm mất tích vào đêm vụ án xảy ra lại được phát hiện ở Tam Giác Vàng cách xa ngàn dặm, còn bị vứt xác vào “hố chôn tập thể” của tổ chức rắn người. Thẩm Lưu Phi lập tức có một suy đoán táo bạo, Diệp Thâm không hề giế t chết Trác Điềm, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà tạo ra hiện trường án mạng và tình nguyện nhận tội. Tình huống mất tích của Trác Điềm giống với Đường Tiểu Mạt, cả hai đều bị mắc kẹt ở tổ chức buôn người không thể thoát thân, cuối cùng bị tra tấn đến chết và vứt xác.
Suy nghĩ này một khi bén rễ thì sẽ nảy mầm và phát triển điên cuồng, và điều này làm Thẩm Lưu Phi cực kỳ hưng phấn, gương mặt như núi băng vạn năm không đổi vậy mà cũng rung động theo. Vì y hiểu rằng nếu vụ án của Trác Điềm xuất hiện bước ngoặt lớn thì có lẽ vụ thảm sát cả nhà nhiều năm về trước cũng ẩn giấu câu chuyện khác.
Đã nghe tin Lăng Vân gặp nạn, trong lúc điều tra manh mối về vụ án năm xưa của mẹ, Thẩm Lưu Phi cũng không quên tìm kiếm sự thật về vụ mất tích của Lăng Vân. Chỉ là một mình y rất khó để triển khai điều tra trên lãnh thổ của một quốc gia khác mà không được phép, huống hồ ở trong nước thì y cũng chỉ là một chuyên gia được mời về. Cũng may có Song Saa hỗ trợ với tư cách cảnh sát, bình thường vẫn tiết lộ cho y tiến triển về vụ án và cũng liên hệ móc nối giúp y.
Cho đến tận khi tin tức treo thưởng cho manh mối tràn ngập khắp mọi nơi, một tài xế taxi thấy tin đã tới sở cảnh sát báo cáo, nói hôm đó thực ra mình đã đón hai chàng thanh niên, một trong hai người xuống xe giữa chừng, người còn lại thì lập tức biến sắc rồi bảo ông ta bám theo người kia.
Vụ án nô lệ đánh cá chấn động thế giới đã được giải quyết, vụ bê bối thông đồng với trùm buôn ma t úy trong lực lượng cảnh sát nhiều năm qua cũng bị phanh phui, cảnh sát Thái Lan từ trên xuống dưới đều bị chỉ trích hà khắc, quả thực đã gây ra tình trạng rệu rã sâu sắc. Vậy nên rõ ràng không ai buồn để tâm đ ến vụ thành viên Lam Hồ mất tích, chỉ hỏi qua loa mấy câu đã thả người đi, may mà Song Saa nghe được chuyện này đã lập tức báo cho Thẩm Lưu Phi.
Không phải thành viên Lam Hồ nên không thể công khai phá án trong sở cảnh sát Thái Lan, Song Saa lặng lẽ liên hệ với tài xế kia và hẹn ông ta gặp Thẩm Lưu Phi.
Với một chiếc bút chì, thầy Thẩm đã phác họa chân dung chàng trai trẻ kia lên giấy thông qua miêu tả của tài xế.
Không ngoài dự đoán, chính là Trì Tấn, đội trưởng thay mặt của Lam Hồ.
Nhưng chỉ có lời khai của một mình lái xe chưa đủ để rửa sạch oan khuất và vạch trần sự thật, y và Song Saa đưa mắt nhìn nhau rồi hỏi tài xế: “Có thể đưa chúng tôi tới chỗ mà thanh niên kia đã xuống xe không?”
Tài xế lái xe dựa theo trí nhớ, Song Saa cũng muốn theo chân bọn họ, còn cố ý dẫn theo một cậu học trò.
Thời gian khởi hành khá sớm, thời tiết lại đẹp, bầu trời xanh lam, cỏ cây màu chàm, cảnh sắc vùng núi Thái Lan tươi đẹp như tranh vẽ, nhìn từ trong xe ra ngoài sẽ thấy có vài ngôi miếu thờ và nhà tranh nguyên bản của Thái Lan điểm xuyết trong núi, hoa tươi và bờ ở khắp mọi nơi.
Cảnh sát già cảm thấy có lỗi trước vụ mất tích của Lăng Vân, suốt dọc đường đi vẫn luôn than thở: “Nếu tôi không nhờ thành viên Lam Hồ ở lại thì giờ chắc hẳn họ đã về Trung Quốc rồi, những cô gái và nô lệ lao động bị lừa bán sẽ không được cứu nhưng cậu thành viên Lam Hồ đó cũng sẽ không mất tích…”
Thẩm Lưu Phi im lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, y nhíu mày chìm trong tâm sự nặng nề.
Vụ án cũ vừa có tiến triển, y đã lập tức nóng lòng trở về, chỉ muốn quay lại bên cạnh anh. Nhưng vụ Lăng Vân mất tích, lại thêm mối liên quan với Diệp Thâm mà ai nghe cũng hoảng sợ, y biết lúc này chắc chắn Tạ Lam Sơn đang phải đối mặt với vô vàn khó khăn trong nước, thậm chí khả năng cao sẽ trở thành đối tượng tình nghi, y buộc phải nỗ lực vì sự trong sạch của anh.
Trời bên ngoài dần tối, bác tài xế nhận được một khoản tiền kếch xù nên chấp nhận hút thuốc kiên nhẫn chờ đợi. Thẩm Lưu Phi và Song Saa đi tới gian nhà gỗ kia, bọn họ đẩy cửa vào và cẩn thận quan sát hiện trường. Thẩm Lưu Phi phát hiện có vài vết máu trên sàn, tuy rõ ràng đã được lau chùi sạch sẽ nhưng những vết đỏ thẫm loang lổ đã thấm vào vân gỗ.
Thẩm Lưu Phi đeo găng tay chạm nhẹ lên dấu vết này rồi lập tức nhíu chặt mày, y lo Lăng Vân đã lành ít dữ nhiều.
Song Saa vội vàng chụp ảnh bằng chứng, Thẩm Lưu Phi đang ngẫm nghĩ xem phải rửa sạch nghi ngờ cho Tạ Lam Sơn thế nào thì chợt nghe thấy tiếng động cơ xe hơi truyền tới từ xa ở bên ngoài căn nhà, âm thanh đó nghe rất chói tai giữa núi rừng dân cư thưa thớt.
Nguy rồi! Y thầm kêu một tiếng, chỗ này hẻo lánh thưa người, cũng không phải khu vực do sở cảnh sát của Song Saa quản lý. Cân nhắc đến hiệu suất làm việc của cảnh sát Thái Lan, chỉ e là sau khi đi qua một đống quy trình báo cáo và phê duyệt thì Lăng Vân cũng đã bỏ xác trong rừng từ lâu.
Vậy nên Song Saa mới dẫn theo cậu học trò cũng là cảnh sát đi cùng, dù cho bọn họ đều mang theo súng thì vẫn là lấy ít đánh nhiều.
“Mau xin trợ giúp!” Thẩm Lưu Phi hô một tiếng với Song Saa rồi dắt ông ta cùng nhau chạy ra ngoài đến bên cạnh tài xế đang đỗ bên cạnh, “Mau lên xe!”
Tài xế chẳng hiểu ra làm sao nên đã định ngồi vào ghế lái như thường lệ, nhưng lại nghe y lạnh lùng nói: “Để tôi lái.”
Bốn người vừa mới ngồi vào xe thì ba chiếc xe kia đã ép tới trước mặt, dẫn đầu là một chiếc Hummer màu đen, Thẩm Lưu Phi liếc qua đã thấy gã đàn ông ngồi trên ghế phó lái.
Gã đàn ông này có đôi lông mày thẳng và đôi mắt sâu, cực kỳ anh tuấn nhưng lại có một vết sẹo bỏng trên mặt, vì thế mà gương mặt cũng rung lên theo nụ cười quái gở. Tròng mắt gã rỗng tuếch, chỉ có mùi tanh khát máu tràn ra khắp mọi nơi.
Có lẽ gã đã bố trí các chốt chặn không ai phát hiện dọc đường đi, cũng có thể chúng đã theo dõi y ngay khi y quyết định ở lại điều tra, thậm chí có thể đã chú ý đến y từ sớm hơn. Thẩm Lưu Phi chưa từng nhìn thấy ảnh chụp của tên trùm buôn thuốc phiện đẹp trai nhất Tam Giác Vàng, cũng không tìm được thêm tư liệu về đối phương, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, y đã biết gã đàn ông này chính là Mục Côn, là bóng ma ám ảnh Tạ Lam Sơn.
Hai tên đàn ông cùng nheo mắt lại, lặng lẽ chăm chú nhìn nhau như những con thú dữ trước trận quyết đấu, sau hơn mười giây, Thẩm Lưu Phi đạp chân ga quay đầu ngay tại chỗ rồi nhanh chóng phóng đi.
Mục Côn phát ra một tiếng kêu quái dị, gã gào lên: “Đuổi theo! Đâm chết nó!”
Hai chiếc xe Coupe theo sau đã bắt đầu tăng tốc, chỉ chờ mệnh lệnh của gã là vọt ra như tên rời khỏi cung. Chúng nối đuôi nhau đuổi theo Thẩm Lưu Phi, cố gắng vượt lên trước rồi ác ý dừng xe để tông xe của y xuống núi.
Song Saa đã báo cảnh sát nhưng cũng không biết khi nào cứu viện sẽ tới, chỉ có thể ngồi im trên ghế phó lái lắng nghe tiếng gió thét gào bên tai. Tốc độ của cả ba chiếc xe đều không ngừng tăng lên, một chiếc taxi Toyota đang lao nhanh về phía trước trên đường núi ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng vành bánh xe tiếp xúc thân mật với mặt đất khiến tia lửa b ắn ra tung tóe.
Cuộc truy đuổi diễn ra vô cùng khốc liệt, adrenaline của vị cảnh sát già tăng cao đến mức suýt nữa tim gan phèo phổi cũng nhảy hết ra ngoài. Ông ta thật sự không ngờ thầy Thẩm bề ngoài nhã nhặn thanh cao, nhìn ngang nhìn dọc đều chỉ như nghệ sĩ trói gà không chặt mà lại có thể lái xe theo cái kiểu hoang dã điên cuồng như vậy.
Một chiếc xe đang bám riết phía sau, rõ ràng kỹ năng lái xe của tên cầm lái kém y một bậc, vậy mà lại có thể mất kiểm soát sau khi đánh lái theo hướng cua gấp của y và trượt bánh lật xe ngay tại chỗ.
Trước khi đối đầu trực diện đã tổn hao binh tướng, có vẻ như chiếc xe còn lại cũng biết sợ nên đã giảm tốc độ, Mục Côn bực điên, gã vác một khẩu súng trường từ băng ghế sau của chiếc Hummer rồi nã thẳng vào chiếc Toyota.
Kỹ thuật bắn súng của Mục Côn rất tốt, sau mấy phát trượt thì cũng đã làm nổ một bánh sau của xe Toyota. Trải qua một đợt rung lắc dữ dội, suýt nữa chiếc xe cũng bị lật, cũng may Thẩm Lưu Phi đã cố gắng ổn định thân xe, thiếu một bánh xe vẫn miễn cưỡng chạy tiếp được, tuyệt đối không chịu giảm tốc độ hay dừng lại.
Mục Côn tiếp tục bắn, tài xế ngồi ghế sau trong xe Toyota đã bị bắn nổ đầu, não bộ đỏ đỏ trắng trắng văng hết lên kính chắn gió phía trước xe.
Song Saa và học trò của mình nhanh chóng quay đầu lại rút súng chống trả, những phát bắn chính xác đã làm nổ một bánh của chiếc xe Coupe còn lại. Con xe lập tức rẽ sang hướng khác, không những va đụng lung tung mà còn chắn ngang trước chiếc Hummer, vừa khéo chặn đứng đường di chuyển của Mục Côn.
Thấy xe Toyota ngày càng đi xa và sắp vượt khỏi tầm bắn của súng trường, Mục Côn chửi một tiếng rồi lại lấy ra một khẩu bazooka cỡ nhỏ từ ghế sau của xe.
Suy cho cùng thì đây cũng không phải Tam Giác Vàng, làm lớn như vậy không những dễ gặp rắc rối mà những món vũ khí này đều thuộc về đám tay sai còn sót lại của Quan Nặc Khâm. Tay sai muốn cản gã nhưng lại bị gã vả một phát chảy máu mồm. Hai mắt Mục Côn đỏ ngầu như sắp phát điên, nhất định hôm nay phải giết Thẩm Lưu Phi bằng được.
Thẩm Lưu Phi nhìn thấy gã điên mất trí này vác khẩu bazooka ra qua kính chiếu hậu thì cũng giật mình kinh ngạc, y chỉ có thể bẻ lái né tránh ngay trước khi đối phương nổ súng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đạn rocket đã san bằng một mảng núi lớn, chiếc Toyota lao ra khỏi đường núi trong biển lửa cháy hừng hực.
Hết chương 149.
Xe CoupeXe HummerZen: Thẩm Lưu Phi đã rất trâu nhưng lại đụng phải một thằng điên, đã vậy còn là một thằng điên có bazooka:)