*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Suốt chặng đường tròng trành lắc lư, tốc độ xe lướt nhanh như gió, cuối cùng chiếc jeep đen cũng tới một dinh thự bí mật, náu mình sâu trong khung cảnh núi non trập trùng, nhìn bề ngoài nguy nga tráng lệ, khí thế ngang ngửa cung điện hoàng gia.
Vài tên đàn ông mặc đồ đen đã chờ sẵn ở cửa, khoanh hai tay trước ngực, đứng nghiêm với vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, nhìn có vẻ cũng giống bảo kê nhưng cũng lại giống như dạng đa mưu túc trí. Bọn họ thấy xe jeep chạy tới thì đồng loạt tiến lên, Thẩm Lưu Phi ngồi trên xe đã nhìn ra những tên áo đen này đều được trang bị súng.
Cổ tay y bị trói dây thừng nhưng y đã âm thầm tháo được từ lúc ở trên xe, hiện giờ chỉ đang giả vờ như không thể cử động mà thôi. Nếu nói về kickboxing cận chiến thì Thẩm Lưu Phi không e ngại bất cứ kẻ nào ở đây, y biết rõ chủ nhân của cơ thể này là một nhà vô địch đấu đối kháng. Nhưng y buộc phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến khi Ôn Giác an toàn rời đi mới có thể ra tay. Nếu không thì sẽ phải lo cho cả an nguy của Ôn Giác và như thế thì chẳng khác nào gánh thêm cục nợ, không những bản thân chạy không thoát mà có khi còn vô duyên vô cớ liên lụy tới tính mạng của người ta.
Một tên áo đen đưa một túi đồ gì đó cho Ôn Giác, giao việc cho cậu ta bằng tiếng Anh, ý bảo mang thứ này về cho A Lương.
Người này đang nói thì để hở áo vest, lộ ra khẩu súng giắt bên hông, Ôn Giác liếc nhìn thấy thì túa mồ hôi lạnh, cậu hít sâu một hơi rồi lại tự bị sặc. Cậu chỉ có thể diễn như đang đóng phim hành động vũ trang có máy quay chạy trong bóng tối, nếu không chắc chân đã nhũn ra không đi nổi nữa.
Có lẽ cậu ta đã đoán được mục đích thật sự của chuyến đi này, đám người ở đây muốn mổ lấy tim Thẩm Lưu Phi ngay tại chỗ để ghép cho một lão nhà giàu.
Cậu ta cũng đã biết thân phận của Thẩm Lưu Phi, Bạch Sóc gặp tai nạn giao thông xong thì mất liên lạc, cuối cùng tin đưa về trong nước là người này bị chấn thương sọ não và đã trở thành người thực vật.
Ôn Giác đi cùng một người đàn ông đồ đen đi theo sau lưng Thẩm Lưu Phi, cậu ta vẫn dõi theo bóng lưng y với vẻ mặt rối rắm, phong thái của y rất đẹp, lưng eo thẳng tắp như vách núi bị chém làm đôi.
Tất cả cùng đi vào dinh thự họ Chung, trước khi bị đưa đi, Thẩm Lưu Phi quay đầu lại nhìn cậu ta. Cái nhìn này vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, chẳng rõ vì sao lại toát lên thứ sức mạnh vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng, cái nhìn này mang theo luyến lưu người cũ, tái hiện lại câu chuyện ngày xưa. Ôn Giác biết người này chính là Bạch Sóc, tim cậu ta nóng lên, mũi cũng cay xè.
Địa điểm then chốt chính là phòng phẫu thuật, đám bảo kê đã áp giải Thẩm Lưu Phi đi mất, chỉ còn lại một tên mặc đồ đen bên cạnh Ôn Giác. Gã đàn ông này thấp hơn Ôn Giác nửa cái đầu, da ngăm cường tráng nhưng quai hàm hơi dị, dáng vẻ mày dựng răng bẩn trông mà ghê tởm. Gã này cũng biết tiếng Trung, dặn dò thêm vài chuyện về nô lệ lao động với Ôn Giác. Hai người ông nói gà bà nói vịt bằng thứ tiếng Anh trộn với tiếng Trung bập bẹ, gã này thấy Ôn Giác phản ứng chậm chạp, mặt mũi lại non choẹt nên mất hết cả kiên nhẫn, chửi bới A Lương quá lười biếng, chắc hẳn đang cắm đầu hít ma t úy và đánh bài nên mới cho một thằng ăn hại như cậu ta đi đưa tin.
Đối phương vừa chửi vừa móc thuốc lá ra hút, Ôn Giác bỗng nghe thấy có một âm thanh lạ phát ra gần đó, thử phân biệt kỹ hơn trong căn nhà trống trải yên tĩnh này thì cậu ta nhận ra đó là một giọng nữ, còn đang kêu cứu bằng tiếng Trung.
Cứu tôi với.
Ôn Giác nghe thấy giọng đồng hương trong hoàn cảnh như thế này mà giật nảy người, cậu ta chủ động đón bật lửa từ tay gã đàn ông, ra vẻ cun cút nịnh nọt, cung kính châm thuốc cho gã. Cậu ta gọi gã là ông chủ, dùng tiếng Anh hỏi ở đây còn giam ai nữa không.
Gã đàn ông rất hưởng thụ trò nịnh bợ này, vừa nhả khói vừa nói cho cậu ta bên Freak Show đưa đến hai đứa gái trinh, nhưng mà ngài Chung đang chờ ghép tim nên không có hứng thú mấy chuyện kia nữa.
Cố chịu đựng hơi thở hôi hám phả ra từ miệng gã, Ôn Giác lại ghé sát vào với khuôn mặt nịnh nọt giả tạo, sau đó cậu ta đánh bạo hỏi liệu có thể dẫn cậu ta đi mở mang tầm mắt không.
“Mở mang cái gì?” Tên này thấy cậu ta lắm chuyện thì bắt đầu mất kiên nhẫn, “Đừng có quên chuyển lời đấy, ở đây hết chuyện của mày rồi, mau cút đi.”
“Dạ dạ…” Ôn Giác vâng dạ lùi về sau, cậu ta chợt nhìn thoáng qua thấy một món đồ trang trí bằng sứ hình con rồng trên kệ, mặt ngoài tráng men bóng loáng, hình dạng của con rồng này trông như thật khiến người ta khiếp hãi.
Bỗng nghĩ đến ánh mắt của Thẩm Lưu Phi khi chia tay, chẳng biết cậu ngôi sao lớn tay trói gà không chặt này lấy đâu ra can đảm mà giơ tay vớ lấy món đồ trang trí kia, mạnh mẽ đập thẳng vào sau đầu gã đàn ông.
Tên kia hét lên rồi gục xuống, vậy mà lại có thể ngất xỉu, chính Ôn Giác cũng hoảng sợ theo.
Vươn tay thăm dò hơi thở của gã, xác nhận chỉ là hôn mê chứ chưa chết, cậu ta lại nhanh chóng tìm kiếm một lượt trên người, sờ hết từ túi áo đến túi quần thì móc ra được một cái điện thoại và một chùm chìa khóa.
Tiếng kêu cứu lại truyền tới, nếu là trước kia thì chắc chắn sẽ là chuyện chẳng liên quan gì tới mình, chạy được bao xa hay bấy nhiêu. Nhưng lúc này sức mạnh trong lồ ng ngực Ôn Giác dâng lên giống y như nhân vật chính trong tiểu thuyết võ hiệp vừa mới được bơm chân khí, cậu ta muốn cứu người.
Cậu ta mò mẫm đi tới men theo tiếng kêu cứu, quả nhiên thấy một cái lồ ng sắt ở trong một căn phòng, trong lồ ng có hai cô gái trẻ tuổi nom còn chưa đầy hai mươi đang bị giam giữ.
Hai cô gái đều bị trói tay trói chân, cùng mặc trang phục biểu diễn kiểu saree*, một người mặc màu đỏ, một người mặc màu xanh lá, trang sức lấp la lấp lánh móc đầy quanh người, kiểu ăn mặc giống như hai vũ nữ Ấn Độ. Ôn Giác vừa thấy bọn họ là bắt đầu quýnh quáng đi tìm chìa khóa, thử từng chìa một xem có thể mở được lồ ng ra hay không.
Cách nhau một cái lồ ng sắt, đầu của người bên trong và người bên ngoài ghé lại rất gần nhau, cô gái mặc saree đỏ nhìn chằm chằm chàng trai trước mắt, khuôn mặt bước ra từ truyện tranh, đường nét vô cùng tinh tế, đặc biệt là đôi mắt hai mí u buồn sâu thẳm kết hợp với con ngươi màu xanh khói nhìn vừa mơ màng vừa mê ly.
Một lát sau, cô gái cũng đã nhận ra cậu ta. Dù tay bị trói nhưng cô nàng đã không cầm lòng được mà đập vào lồ ng giam: “Ôi mẹ ơi vậy mà có thể thấy được người thật, anh là Ôn Giác đúng không? Anh chính là Ôn Giác rồi!”
Cô gái này là người đầu tiên nhận ra cậu ta kể từ khi lưu lạc nơi đất khách. Ôn Giác cảm động khôn tả trước tiếng gọi thân thương này, suýt nữa rơi nước mắt tại trận.
Ông đây flop đến vậy hay sao? Trong thời gian bị đòn roi, hành hạ, chịu đói chịu khổ, cậu ta đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, rằng khi nào trở về chắc chắn phải chửi Hàn Quang Minh một trận ra trò, về sau mua seeder tâng bốc nâng bi thì tem tém lại cho tôi nhờ, chính tôi cũng không hề biết bản thân thật ra lại kém nổi đến thế này, còn chưa ra khỏi châu Á đâu vậy mà không một ai nhận ra tôi cả!
Suốt hành trình bị người ta mua đi bán lại, có vẻ như cô gái mặc saree đỏ cũng đã phải chịu rất nhiều khổ sở, hai má hóp lại vì đói nhưng tinh thần lại rất phấn chấn lạc quan. Thấy người này thừa nhận mình chính là ngôi sao kia, cô nàng lập tức hớn hở vui tươi bắt đầu tự giới thiệu: “Em tên là Đường Tiểu Mạt, em là fan của anh, em hát được mọi bài hát của anh luôn, em thật sự rất rất yêu mến anh đó…”
“Được rồi được rồi, tôi cũng yêu cô…” Chết đến nơi rồi vẫn còn lo theo đuổi thần tượng, con bé này thần kinh thô quá trời. Ôn Giác cúi đầu mở khóa rồi đáp lại một câu chiếu lệ, cuối cùng lẫy khóa cũng ăn khớp với chìa, cạch một tiếng mở ra. Cậu ta thở phào một hơi, sau đó lẩm bẩm như nhớ ra gì đó, “Tên cô em này nghe quen ghê…”
Sợ có người đuổi tới nên ba người không dám chần chừ lâu hơn, Đường Tiểu Mạt nói cô nàng biết có bao nhiêu vệ sĩ gác ở cổng chính, có lẽ rất khó để phá vòng vây. Vậy nên bọn họ tìm ra cổng sau, đánh lén hạ gục một tên rồi mở cửa tháo chạy.
Sương đêm từ từ buông xuống, trước mắt là núi rừng rậm rạp nên cũng chẳng biết chạy về hướng nào. Ôn Giác nhớ đến lời dặn của Thẩm Lưu Phi, cậu ta móc cái điện thoại lúc nãy thó được từ gã đồ đen ra rồi bấm một dãy số.
Đường Tiểu Mạt trợn mắt lên hỏi: “Anh đang gọi cho ai thế?”
“Mã vùng điện thoại của Trung Quốc là 86 đúng không…” Ôn Giác không trả lời thẳng câu hỏi của cô nàng, cậu ta tiếp tục bấm số, ra vẻ chắc cú trăm phần trăm.
Sau khi bấm liên tiếp ba số khác nhau, cuối cùng cuộc gọi đã được kết nối, nghe thấy tiếng “Alo” từ bên kia, ngôi sao lớn bắt đầu nói năng rất lịch sự: “Xin chào, tôi là Ôn Giác, tôi bị bắt cóc khi đang quay chương trình thực tế, giờ đang bị kẹt sâu trong núi ở Thái Lan cùng với một cô gái người Trung khác…”
Hai câu nói ngắn ngủi đã bào sạch kiên nhẫn của người bên kia đầu dây, người nọ chửi ầm lên: “Bị điên à! Đ*t mẹ nếu mày là Ôn Giác thì tao là Lộc Hàm đấy!”
Sau đó điện thoại bị cúp.
Ngày nào cảnh sát cũng dạy mọi người phải đề phòng lừa đảo qua điện thoại trên mạng, mà câu này ai nghe xong cũng chẳng tin nổi, Đường Tiểu Mạt càng nghe càng không hiểu ra làm sao, cuối cùng không chịu nổi phải hỏi: “Sao anh lại nói như lừa đảo qua điện thoại vậy…”
“Anh Thẩm cứu tôi đã nói không thể báo cảnh sát ở đây, có vẻ như ở đây có cảnh sát bẩn, tôi nghĩ chắc mình có thể đi vòng theo kiểu gián tiếp, tìm người báo cảnh sát trước rồi lại liên hệ với đại sứ quán bên này thông qua công an ở nước mình, cuối cùng họ sẽ phái người tới cứu chúng ta…” Ôn Giác cũng nhìn Đường Tiểu Mạt, hai chữ khó hiểu in rõ trên mặt, cậu ta cảm thấy mình không hề sai.
Hóa ra tên này chỉ được mỗi cái mã ngoài, Đường Tiểu Mạt ngẩn ra trước thái độ chính nghĩa này, sau đó lập tức trợn ngược mắt lên: “Thế sao anh không gọi thẳng 110!”
Còn chưa kịp bấm số khác thì một chiếc xe khác lại vén sương mù chạy tới, đèn pha của xe như hai con mắt khổng lồ rực sáng chiếu thẳng vào bọn họ.
Nhanh như vậy mà kẻ đuổi giết bọn họ đã tới rồi, ba người đồng loạt kêu lên đầy sợ hãi, sau đó vắt chân lên bỏ chạy.
Hai cẳng sao thắng được bốn bánh, chẳng mấy chốc đã bị đuổi kịp. Cô bé người Đông Nam Á kia đã mất tăm từ lúc nào không biết, có lẽ là đã vấp ngã trên đường chạy trốn, bị bỏ lại phía sau vì chính hai người này giờ cũng đang trong tình thế không thể tự lo cho bản thân.
Xe đột nhiên dừng lại trước mặt, có hai người bước xuống khỏi xe, nhìn dáng người qua làn sương mù ban đêm trong núi thì hẳn là cả hai đều mang súng.
Ôn Giác và Đường Tiểu Mạt đã sợ đến mức chân mềm nhũn, một người lảo đảo rồi quỳ rạp xuống đất, thật sự đã kiệt sức rồi.
Người kia đi tới trước mặt trong nháy mắt, sợ thấy mặt thì sẽ bị diệt khẩu nên Ôn Giác một tay ôm Đường Tiểu Mạt bịt kín mắt cô, tay còn lại đưa lên che kín mặt mình, sau đó khóc lóc thảm thiết.
Chẳng hơi đâu quan tâm tới gánh nặng thần tượng nữa, cậu ta ôm cô gái bên cạnh khóc thất thanh nức nở, vừa khóc vừa kêu mất hết cả hình tượng: “Đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi… Cần bao nhiêu tiền tôi cũng có thể bảo quản lý chuyển cho anh, tôi là ngôi sao lớn, ở Trung Quốc tôi nổi tiếng lắm…”
Đường Tiểu Mạt cũng khóc theo, sợ người này nghe không hiểu còn kêu lên bằng tiếng Trung rồi lại dịch sang tiếng Anh lần nữa: “Anh ấy nổi tiếng thật đó, giàu thật đó…”
Thấy hai người kêu khóc đầy bi thảm, bắn một đống lời nhảm nhí không ngừng, chàng trai trẻ đuổi tới trước mặt bọn họ bỗng nở một nụ cười tươi rói như ánh dương, sau đó nói một câu bằng thứ tiếng Trung mà tất cả cùng hiểu, cảm giác như tiếng trời.
“Tôi là Lăng Vân của Lam Hồ, các bạn đã được cứu rồi.”
Hết chương 136.
*Saree: