Rất lâu sau khi Tạ Lam Sơn rời đi, Mặt Trời cũng đã kề sát chân trời phía tây, Trì Tấn mới dám quay lại văn phòng của Tùy Hoằng. Nhóm Lăng Vân đã giải tán hết, đội trưởng của cậu ta ngồi một mình trước bàn, dù đang nhắm mắt nhưng vẫn nhìn ra được sự tịch mịch và u buồn, chẳng biết anh ta đang nghĩ gì.
Trì Tấn không gấp gáp quấy rầy đội trưởng nhà mình mà đứng yên một bên, lẳng lặng nhìn người đàn ông này. Cậu ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Tùy Hoằng từ hơn mười năm về trước, cậu ta nhớ đến câu chuyện bắt đầu mối quan hệ của bọn họ.
Hồi mười hai mười ba tuổi, khi cậu ta đang ở nhà một mình thì căn hộ dưới tầng đột ngột xảy ra hỏa hoạn, ngọn lửa lập tức bốc lên và thiêu trụi căn hộ tầng trên. Lúc ra ngoài bà ngoại đã khóa cửa ra vào và cửa sổ, cậu ta đang gào thét trong vô vọng thì bỗng nhiên có một cảnh sát trẻ tuổi phá cửa xông vào, cứu cậu ta ra khỏi đám cháy như xách một con gà con. Trên tờ báo đưa tin buổi chiều hôm đó, trận hỏa hoạn này chỉ được viết với lượng chữ bằng cỡ một miếng đậu phụ khô, tiêu đề là “Gặp hỏa hoạn trên đường đi bèn dấn thân vào cứu hộ, cảnh sát phòng chống ma t úy đã biến thành anh hùng cứu hỏa trong một giây”, người cảnh sát phòng chống ma t úy trẻ tuổi ấy chính là Tùy Hoằng chỉ vừa mới đọc xong lời tuyên thệ của một sĩ quan cảnh sát.
Anh hùng thường cưỡi mây đến rồi lại lặng lẽ rời đi. Trì Tấn ho sặc sụa vì khói trong đám cháy và chưa kịp nói cảm ơn với Tùy Hoằng. Từ đó cậu ta hạ quyết tâm trong lòng, sau này lớn lên cũng sẽ làm cảnh sát.
Hơn mười năm đấu trí đấu sức với bọn tội phạm ma t úy, Tùy Hoằng vào sinh ra tử, không hút thuốc lá, không dính rượu bia lại có bệnh ho khan mạn tính, thực ra cũng không phải bệnh nặng gì cho cam, vậy nên sau khi gia nhập Lam Hồ, lúc nào Trì Tấn cũng giữ bên mình một lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu, cậu ta đã đào khắp các tiệm thuốc cũ trong thành phố để tìm ra phương thuốc dân gian cổ truyền này, nghe nói là có hiệu quả dịu phổi nhuận họng.
Tùy Hoằng mở mắt rồi lại ho nhẹ. Đội trưởng của cậu ta bận rộn đến mức quên bẵng bản thân, Trì Tấn nghĩ lọ đưa lúc trước chắc cũng hết rồi nên lại nhanh tay mang thêm một lọ.
Cậu ta tiến lại gần đối mặt với Tùy Hoằng, nhẹ nhàng gọi anh ta: “Đội trưởng.”
“Đến rồi à?” Tùy Hoằng cũng quay lại nhìn cậu ta, anh ta mỉm cười rồi lại ho một tiếng, “Không tức giận hả? Cái tát hôm nay hẳn là rất đau.”
Trì Tấn lắc đầu, bốn mắt nhìn nhau, hình dáng đôi mắt, ánh mắt, ý tứ trong mắt càng khiến cậu ta cảm thấy quen thuộc. Tà dương tựa như thủy ngân vỡ vụn trên mặt anh ta, ánh mắt của người đàn ông này nhìn vô cùng đau thương, chỉ khi nhắc đến Tạ Lam Sơn anh ta mới đau thương như thế, tựa như nước sông ngày xuân, suối trong hang núi, làm người ta ngỡ ngàng, khơi gợi trí tò mò, cũng thật sự đau lòng khôn xiết.
Nghĩ như vậy thì lòng lại càng ngổn ngang nhạt thếch, không phải ghi hận cái tát hôm nay, chỉ là cậu ta vẫn mãi không hiểu nổi, tại sao mỗi khi nhắc đến Tạ Lam Sơn, đội trưởng của cậu ta sẽ dùng những lời khen ngợi không ngớt miệng, đồng thời lại mang theo cả vô hạn đau thương.
Trì Tấn siết chặt lọ cao sơn trà xuyên bối mẫu trong tay, cậu ta nhìn Tùy Hoằng thêm lần nữa, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng: “Mục Côn đã nương tay với Tạ Lam Sơn hết lần này đến lần khác, tôi cảm thấy việc này không hề đơn giản.”
Vốn đang là tháng Năm ấm áp, trong nháy mắt đã tụt xuống dưới không độ. Trì Tấn nhìn thấy rõ đội trưởng của cậu ta biến sắc, như thể ba chữ “Tạ Lam Sơn” kia là một lời nguyền bí mật không được phép đề cập đến.
Tùy Hoằng lắc đầu, giọng nói cũng nghiêm túc hơn: “Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng Tạ Lam Sơn tuyệt đối không phải kẻ phản bội trong đội ngũ công an. Cậu muốn tôi phải cam đoan với cậu thế nào thì cậu mới tin cậu ấy là một cảnh sát tốt đây.”
Trì Tấn cho rằng hoài nghi của mình là có lý, vẻ mặt vẫn cương quyết thậm chí còn trở nên gay gắt: “Tôi và Lăng Vân phạm sai lầm thì lần nào anh cũng phạt nặng, tại sao lại cứ dung túng cho Tạ Lam Sơn mãi như thế? Anh ta còn gây ra chưa đủ rắc rối hay sao?”
Tùy Hoằng nhắm mắt lại, hàng mi khẽ rung động: “Cậu không hiểu.”
“Tôi không hiểu… Vậy anh có thể nói cho tôi hiểu không? Anh thừa biết… Anh…” Trì Tấn không dám nói nữa, cậu ta siết chặt cái lọ trong tay, mắt đã bỏng rát đến độ gần như không mở nổi.
Tùy Hoằng ho nhẹ hai tiếng, sau đó vung tay lạnh lùng cắt lời cậu ta: “Cậu để đồ lại rồi ra ngoài đi.”
“Đội trưởng…”
“Tôi bảo cậu ra ngoài.”
Để lộ ánh mắt như con chó bị thương, Trì Tấn yên lặng đợi thêm mấy phút nhưng hoàn toàn không nhận được sự đáp lại từ người kia. Cậu ta cẩn thận đặt lọ cao sơn trà đã bị nắm đến mức nóng lên trước mặt Tùy Hoằng, sau đó cắn răng quay đầu, im lặng rời đi.
Ngay đến tay buôn ma t úy giả dối nhất cũng không thoát được khỏi ánh mắt Tùy Hoằng, làm gì có chuyện anh ta không nhận ra tâm tư của cậu trai này.
Ngày ấy sau khi Tùy Hoằng cứu Trì Tấn, anh ta biết thằng bé này mất cha mẹ từ bé, sống nương tựa cùng với bà ngoại nên thành ra cũng khá quan tâm tới cậu ta. Ngày lễ ngày Tết anh ta cũng hay tới thăm một lần, mang đồ nhu yếu phẩm rồi cùng bầu bạn trò chuyện với Trì Tấn.
Chẳng rõ từ khi nào, ánh mắt cậu trai trẻ ấy nhìn anh ta đã thay đổi. Anh ta biết rõ sự tha thiết nóng như lửa ấy nhưng không hề đáp lại, lạnh lùng nhìn tâm tư không giấu được nhưng lại chẳng thể trút ra ngoài của cậu ta, cứ thế chôn trong lòng để nó lên men thành ám ảnh.
Không phải Tùy Hoằng chưa từng nghĩ đến, nhưng cho đến tận bây giờ, anh ta đã không còn muốn nảy sinh quan hệ tình cảm vượt quá giới hạn cấp trên cấp dưới với thành viên đội mình nữa. Chỉ riêng tình bạn với Tạ Lam Sơn ít nhiều đã thôi thúc anh ta làm ra một quyết định mà chính anh ta cũng không biết là có đúng đắn hay không rồi, nói chi đến tình yêu đôi lứa còn mãnh liệt hơn như thế? Tùy Hoằng không muốn nghĩ về chuyện này nữa. Suy cho cùng thì một mối quan hệ nhạt như nước lã vẫn tốt hơn, như vậy cũng sẽ không phải hối hận hay tiếc nuối khi ly biệt.
Còn về Tạ Lam Sơn, dù là người đã chết nơi đất khách hay người đang không làm chủ được bản thân hiện tại, anh ta vẫn ôm hổ thẹn.
Mặt Trời đã lặn, trời cũng tối đen, lác đác mấy đám mây màu xám đặc quánh trên bầu trời tựa như một lớp mỡ đông lại. Anh ta vẫn đang ngồi ngẩn người trong tiếc nuối, điện thoại lại đột ngột đổ chuông.
“Đội trưởng Tùy, lâu rồi không liên hệ.”
Giọng nói đầu bên kia vừa dày vừa ấm, tỏa ra hormone giống đực đặc thù, gần như trong nháy mắt Tùy Hoằng đã nhớ ra đối phương là ai. Vì cuộc phẫu thuật bí mật đó, đương nhiên anh ta đã từng gặp Đoàn Lê Thành.
Vụ án hi3p d@m và giết người hàng loạt đã kết thúc hai tuần, Kiều Huy và mẹ mình đều đã phải đền tội, vụ án cũng đã được tuyên bố khép lại, hiện giờ đội trọng án bỗng yêu cầu lập án điều tra một lần nữa, cục phó Lưu thân là người phụ trách vụ án này cũng rất khó xử.
Truyền thông gióng trống khua chiêng, ồn ào huyên náo khắp xã hội, bao nhiêu là ánh mắt đang nhìn chằm chằm, chỉ sơ sẩy chút thôi là lão cũng sẽ không ngồi nổi cái ghế cục phó này nữa.
Lưu Diễm Ba tạm thời chưa tỏ thái độ có lập án lần nữa hay không, nhưng lại xụ mặt về nhà, vừa vào cửa đã hỏi con trai: “Cái chết của thư ký nhà mày có liên quan gì đến mày không đấy?”
Chỉ một câu hỏi đã đủ để khiến Lưu Minh Phóng toát mồ hôi lạnh, sau lưng cũng ướt nhẹp, gã vội giả vờ ngớ ngẩn: “Ba bảo Hạ Hồng ấy à, bọn con có quan hệ đồng nghiệp cực kỳ đứng đắn, chẳng phải vụ án về cô ta đã kết thúc rồi hay sao?”
Lưu Diễm Ba vẫn tin thằng con ruột của mình, tuy thằng nhãi này sống không ra gì nhưng chắc chắn sẽ không thể làm những chuyện táng tận lương tâm, lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Tạ Lam Sơn yêu cầu lập án điều tra vụ của Hạ Hồng lần nữa, cậu ta nói hung thủ sát hại cô gái này là một người hoàn toàn khác, bắt chước thủ đoạn gây án để giấu giếm danh tính thật của mình, mà khả năng cao tên hung thủ đã làm một đống hành động thừa thãi này là người qua lại gần gũi với cô ta.”
Để tránh lộ tẩy, Lưu Minh Phóng chỉ có thể gật đầu tỏ vẻ: “Con không hiểu mấy chuyện điều tra hình sự này đâu, ý ba thế nào?”
Rõ ràng là một củ khoai lang nóng bỏng tay, Lưu Diễm Ba thở dài: “Tạ Lam Sơn nói cũng có lý, vẫn phải duyệt cho điều tra lần nữa.”
Đợi ông bố ăn xong về phòng làm việc, Lưu Minh Phóng lập tức gọi điện cho Thang Tĩnh Lan để báo lại tin này, hỏi cô ta nên làm thế nào bây giờ.
“Anh hỏi tôi? Tôi có giết người đâu, tôi cũng chẳng quen thư ký của anh.” Thang Tĩnh Lan ở bên kia đầu dây khẽ bật cười, như thể nhất quyết mặc kệ tất thảy, không buồn quan tâm, “Bố anh là phó cục trưởng cơ mà, có mỗi vụ án vớ vẩn này mà cũng không dẹp được hay sao?”
Ai mà ngờ tay đã nhúng chàm có gột cách mấy cũng không sạch nổi, Lưu Minh Phóng sắp khóc đến nơi: “Nhưng tôi cũng có giết người đâu, tôi chẳng biết gì đã bước lên thuyền của mấy người, mấy người không thể trở mặt được.”
Chị T hoàn toàn không để tâm: “Sợ gì chứ? Dù có phát hiện không phải tên giết người lột da kia làm thì cũng chưa chắc điều tra tới anh.”
Lửa cháy đến mông, Lưu Minh Phóng vẫn không thể thả lỏng tinh thần hoàn toàn: “Tạ Lam Sơn là người đề xuất điều tra lại vụ án này, thằng đó vốn đã hằm hè với tôi, với lại không nói cái khác chứ nó giỏi nhất là truy lùng hung thủ, vụ án khó đến mấy nó cũng phá được đấy!”
“Anh ta ấy à,” Giọng nói uể oải nãy giờ của chị T cuối cùng cũng lộ ra sự hứng thú, “nếu Tạ Lam Sơn muốn quật ngã anh thì anh đi trước một bước quật ngã anh ta là được còn gì?”
Lưu Minh Phóng không hiểu: “Ý là sao?”
Thang Tĩnh Lan ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chẳng phải anh nói vợ cũ của anh bỗng trở mặt với Tạ Lam Sơn, còn viết trên báo cáo giám định tâm lý là anh ta có khuynh hướng bạo lực, cần phải điều chuyển công tác hay sao?”
Lưu Minh Phóng thấy Tống Kỳ Liên lại một lần nữa muốn nhào vào trong ngực mối tình đầu thì đã dằn ý muốn tái hôn xuống, Thang Tĩnh Lan vừa nhắc nhở thì gã cũng nhận ra phản ứng lần trước của Tống Kỳ Liên thật sự bất thường: “Vậy tôi nên làm gì?”
“Đồ ngu ngốc, có thế mà cũng cần tôi dạy cho à?” Thang Tĩnh Lan đã mất sạch kiên nhẫn, “Anh tìm cách lấy tài liệu xấu về anh ta, rồi châm dầu vào lửa với ba anh, nếu thật sự có thể điều anh ta tới đội cảnh sát giao thông thì anh sẽ an toàn còn gì?”
Nói một câu mà tỉnh lại liền, Lưu Minh Phóng gật đầu dạ vâng, thầm nghĩ dù không lấy được thì ép buộc lôi kéo cũng phải bịa ra một ít!
“Tôi cũng sẽ giúp anh chuyện này.” Thang Tĩnh Lan bỗng đổi giọng, sau đó cười khúc khích, “Nhưng anh cũng phải giúp tôi một việc.”
“Tôi đã giúp cô bao nhiêu việc còn gì, tôi còn gài cả app nghe trộm vào trong điện thoại của ba tôi rồi.” Không biết bên kia lại muốn giở trò gì, Lưu Minh Phóng hơi hoảng hốt, “Các người đã bị người của Lam Hồ bắt hụt không biết bao nhiêu lần, Lam Hồ cũng chẳng phải đèn cạn dầu, làm gì nữa thì chắc chắn bọn họ sẽ phát hiện ra đấy.”
“Vậy nên mới cần anh giúp đó,” Dừng khoảng mười giây, đáy mắt Thang Tĩnh Lan lóe sáng, cô ta nhếch môi cười lạnh lùng, “tôi muốn anh tìm cách lôi kéo một thành viên của Lam Hồ cho tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT