Lục lão gia mắt trợn trắng: "Lục Hạo. Con muốn làm cái gì?"

"Tôi muốn làm cái gì, ông phải biết chứ?"

"Có phải mày bị điên rồi không Lục Hạo? Ba là người thương mày nhất?", Lục Nhất ôm Lục lão

"Người đâu? Sao còn đứng đó!"

Người của Lục Hạo kề dao vào cổ của Lục lão gia. Còn trói Lục Nhất lại.

Về phía Lục Thần, hắn dĩ nhiên dẫn Triệu Nhật Hạ chạy đi.

"Các người bắt cô Triệu về đây thay lễ phục!"

Hai người đã có chuẩn bị trước nên đám thuộc hạ không thể đuổi kịp. Lúc dừng lại, Nhật Hạ buông tay Lục Thần ra.

Hắn cảm nhận có gì đó không đúng nên hỏi cô:

"Triệu Nhật Hạ, em tính làm cái gì?"

Cô mở to mắt, giọng rất nghiêm túc:

"Lục Thần, cho dù xảy ra chuyện gì anh có tin em không?"

"Sao em lại hỏi như vậy?"

"Lục Thần, nếu em xảy ra chuyện. Hãy chăm sóc em trai của em!"

Hắn còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy buồn ngủ. Mắt hắn từ từ híp lại rồi ngã về phía cô.

Nhật Hạ ôm người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên má hắn:

"Lục tam gia, em muốn tên khốn đó phải vĩnh viễn thân bại danh liệt!"

Sau đó, cô gọi một cuộc điện thoại.

"Cảnh sát! Giúp tôi bảo vệ anh ấy an toàn!"

"Được!"

Cúp máy xong, cảnh sát đã có mặt. Bọn họ đưa Lục Thần vào trong xe để bảo vệ. Còn căn dặn Triệu Nhật Hạ cẩn thận.

"Lần này cảm ơn cô đã hợp tác. Hi vọng có thể bắt trọn đám tội phạm kinh tế này!"

Cô biết là nguy hiểm nhưng cô vẫn chọn làm.

Trước đây để làm người tốt cô đã không nghĩ đến cha mẹ và em trai.

Lần này, cô cũng muốn làm người tốt. Nhưng làm người tốt để bảo vệ cho người cô yêu và em trai của cô.

Triệu Nhật Hạ hít một hơi sau đó quay trở vào Lục gia.

Đám thuộc hạ giao cô cho hai nữ hầu trong nhà:

"Trông chừng cô Triệu cẩn thận. Cô ấy mà chạy, các ngươi xác định đi!"

"Dạ vâng!"

Sau đó hai nữ hầu đem váy cưới đến trước mặt Triệu Nhật Hạ:

"Cô Triệu mời mặc váy cưới!"

"Ừ!"

Cô không phản kháng mà ngược lại còn phối hợp rất tốt.

Sau khi trang điểm xong, Nhật Hạ ngắm mình trong chiếc gương. Thật sự rất xinh đẹp! Không biết sau này liệu có cơ hội để mặc cho Lục Thần xem không?

Bởi vì trước đó cô đã gặp người của cục cảnh sát. Bọn họ nhờ cô cài chức năng nghe lén trên điện thoại. Thông qua đó, cô biết được không những Lục Hạo muốn giết cha của mình mà còn muốn bắt thương nhân giàu có để tống tiền. Con số hắn nợ lên đến hàng chục tỷ rồi. Huống hồ những người giàu đều có vệ sĩ đi theo. Cho nên tránh việc vợ con hắn gặp nguy hiểm, hơn nữa là để chọc tức Lục Thần. Muốn đem người đàn ông của cô biến mất khỏi thế giới.

Cô có người cô muốn bảo vệ. Vậy cho nên, lúc này đây, Triệu Nhật Hạ cầm trên tay bó hoa tươi bước về phía sảnh rộng.

Hai đứa bé đi ở phía trước trải đầy hoa hồng. Nhật Hạ mặc váy trắng tinh khiết bước lên thảm đỏ tiến về sân khấu.

Được sắp xếp từ trước, dàn bóng bay được thả lên bầu trời chiều. Từng ánh nắng nhàn nhạt hòà vào dàn bóng bay đầy màu sắc tạo nên khung cảnh rất lãng mạn.

Không nhịn được, một số khách mời cùng lên tiếng:

"Đẹp quá đi mất!"

Lúc này, từng bước đi của Nhật Hạ rất chậm. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đưa tay đứng trước mặt mình. Cô bước đến gần Lục Hạo thì dừng lại. Bàn tay cô khẽ đặt lên tay hắn. Một cảm giác rợn tóc gáy chạy dọc từ tay xuống tận gót chân. Lạnh vô cùng.

Người đàn ông trong dung mạo hiền từ ẩn sâu bên trong là một người lòng lang dạ sói.

Hắn kêu người ra tay hại gia đình cô. Có nghĩ đến cảm giác một ngày nào đó, chính hắn sẽ được nhận lấy.

Nhật Hạ nở nụ cười kinh miệt:

"Người như anh sẽ vĩnh viễn không biết hai chữ "hối hận" viết như thế nào!"

Do tiếng ồn từ ban nhạc, hắn không nghe rõ cô nói gì liền hỏi lại.

"Em nói gì, Triệu Nhật Hạ?"

"Bắt đầu đi!"

"Tôi nói cho em biết, nếu em dám chạy đừng nghĩ đến việc sống nữa!"

"Lục nhị tiên sinh, gần đây người ngủ có ngon không?"

Cô cười cười rồi đưa tay giả vờ chỉnh tóc cho hắn:

"Lục nhị thiếu, Triệu Nhật Hạ khuyên ngài một câu: Quay đầu là bờ!"

Gương mặt hiền từ nho nhã đó lắc đầu:

"Triệu Nhật Hạ, từ khi em làm nhân chứng khai ra người anh em tốt của tôi. Tôi đã không thể quay đầu được rồi!"

Đúng lc ngời dẫn chưng trình tuyên bố:

"Mời cô dâu chú rể đeo nhẫn cho nhau!"

Nhật Hạ cầm lấy chiếc nhẫn, cô ngẩng lên, gương mặt không có biểu cảm ngược lại còn lạnh lùng nói:

"Lục nhị thiếu vốn dĩ người có cuộc sống rất tốt. Người có từng hối hận?"

Không nghe hắn trả lời, chỉ nghe tiếng "đùng" của pháo hoa. Thế nhưng pháo hoa hắn được một lúc lại bay loạn vào người của khách mời.

Nhìn dàn khách mời la hét hoảng loạn, Lục Hạo nở nụ cười. Bên dưới khán đài, đám thuộc hạ của hắn bắt đầu hành động.

Hắn kéo Nhật Hạ vào trong lòng mình vừa vặn nói với cô:

"Em biết gì không? Người ác thường sống rất tốt!"

Hắn nói xong ngẩng mặt lên trời cưới lớn:

"Ha... Haha..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play