Sáng sớm hôm sau, người chơi lại bị tiếng chuông báo thức chói tai kéo dậy khỏi giấc ngủ.
Ánh sáng mờ ảo của buổi sớm chiếu vào ký túc xá. Sau khi thức dậy, Lê Tri mở cửa nhìn ra hành lang. Mặt đất sạch sẽ, không có dấu vết gì, dường như tất cả những gì họ nghe thấy về tiếng nôn mửa của Bối Huyên đêm qua chỉ là ảo giác.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Từ Ức Nhiên ở phòng bên cũng vội vàng mở cửa bước ra, khuôn mặt trắng bệch, như thể cả đêm không ngủ. Họ sợ hãi liếc nhìn về phía phòng của Bối Huyên, rồi bước nhanh vài bước đến chỗ Lê Tri, giọng run rẩy: "Chị Tri, đêm qua chị có nghe thấy không?"
Lê Tri đáp: "Vào trong đi."
Hai người bước vào phòng, đóng cửa lại. Đàm Mạn Ngữ đang rửa mặt trên ban công. Cả bốn người tụ tập, sắc mặt của Từ Ức Nhiên và Bội Bội mới dịu đi đôi chút.
"Đêm qua chúng em sợ muốn chết..." Từ Ức Nhiên nói mà như muốn khóc: "Cả đêm chúng em không ngủ được, sợ vừa nhắm mắt lại thì cô ta sẽ phá cửa xông vào. Chị Tri, rốt cuộc cô ta đã bị gì vậy? Có phải cô ta đã biến thành ma rồi không?"
Đàm Mạn Ngữ rửa mặt xong bước vào: "Các cô có nghe thấy tiếng cô ta nôn đêm qua không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT