Chú Khuông đang chuẩn bị dẫn các diễn viên lên sân khấu cảm ơn khán giả, thì đột nhiên thấy có người không liên quan bước lên sân khấu. Chú ngơ ngác nhìn về phía trưởng làng, người đang dẫn theo một nhóm người bước tới, hỏi: “Trưởng làng, đây là chuyện gì vậy?”
Bảy, tám người đàn ông trẻ khỏe như những vệ sĩ đứng canh giữ xung quanh sân khấu, chặn hết mọi người trong đoàn hát lại. Trên sân khấu sáng trưng, chỉ còn mình Trân Trinh đứng đơn độc giữa sân khấu.
Trưởng làng nở nụ cười mỉm: “Cảm ơn mọi người đã biểu diễn tối nay. Tiếp theo không còn liên quan đến các vị nữa.”
Lão chống gậy bước tới phía trước sân khấu, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt nhăn nheo của lão, toát lên vẻ đầy kích động kỳ lạ.
Lão giơ tay ra hiệu cho dân làng im lặng, giữa không gian tĩnh mịch của đêm đen, giọng lão vang lên đầy vẻ già nua nhưng cũng đầy uy nghiêm: “Hôm nay, tại làng Liệt Nữ này, có Lâm thị, vợ của Phan Minh Chí, hai mươi tuổi, chồng vừa qua đời bảy ngày trước. Lâm thị trung trinh tiết hạnh, tự nguyện lấy thân mình tuẫn tiết, để làm rạng danh liệt nữ. Đức hạnh của cô thật cao quý, đáng ca ngợi và khóc thương. Đêm nay, cô sẽ lên sân khấu tự vẫn, mong mọi người cùng tôi chứng kiến! Sau khi Lâm thị chết, bài vị sẽ được đưa vào từ đường Liệt Nữ, chôn cất tại mộ Trinh Nữ, muôn đời lưu danh!”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều tán thưởng và khen ngợi.
Trưởng làng hài lòng gật đầu, chống gậy đứng vững rồi quay đầu nhìn Trân Trinh vẫn cúi đầu: “Lâm thị, bắt đầu đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play