Bên bờ ao, hai người hầu đang dùng những cây sào tre dài kéo thi thể của Phùng Chính Hạo vào bờ. Sau khi ngâm trong nước suốt đêm, cơ thể anh ta đã trương phồng, chiếc áo khoác rộng thùng thình căng phồng lên, phập phồng theo những gợn sóng.
Người chơi cùng phòng không kìm được mà bật khóc: "Sao lại như vậy? Sao anh ấy lại chết đuối ở đây?"
“Mấy người hỏi tôi ư?” Quản gia Trần dường như cười lạnh một tiếng rồi sau đó quay lại nhìn họ với ánh mắt đầy nghi ngờ: “Chẳng phải mấy người là đệ tử của cao nhân sao? Vậy mà ngay cả cô ta mà cũng không đối phó nổi, lại còn bị kéo xuống ao mà chết đuối nữa?”
Lê Tri dời mắt khỏi thi thể của Phùng Chính Hạo và quay sang nhìn quản gia Trần: "Ông đang nói rằng, chính phu nhân trước đã giết anh ấy?"
Trên mặt quản gia Trần thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, ông ta cắn răng, như sợ ai đó nghe thấy, giọng hạ thấp: “Cô ta chính là đã tự vẫn ngay tại đây. Sau khi cô ta chết, trong phủ liên tiếp có ba người hầu chết đuối, chúng tôi đều biết đó là cô ta đang làm loạn.”
Có người chơi không kìm được mà nói: "Chuyện quan trọng như vậy sao ông không nói sớm?"
Quản gia Trần lạnh lùng đáp: "Tôi cũng không ngờ mấy người lại vô dụng đến thế, có lẽ lần này gia chủ đã mời nhầm người rồi.” Nhưng khi thấy đại phu nhân sắp lâm bồn, rõ ràng giờ đã không kịp đổi người khác, ông ta nhìn họ một cách phức tạp, cuối cùng thở dài: "Thôi được rồi, đi theo tôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT