La Gia Phúc, người được mọi người mong chờ, hiện đã hạ cánh và đang ngồi trên xe buýt trở về thị trấn.
Đã mấy chục năm không quay lại, nơi này vẫn y nguyên trong ký ức của ông ta: lạc hậu, nghèo nàn và đầy mùi hôi thối. Từ lúc bước xuống máy bay, lông mày La Gia Phúc không hề giãn ra một chút nào. Ngược lại, luật sư và trợ lý đi cùng lại tò mò nhìn ngó ngôi làng cũ của ông ta.
Trên chiếc xe buýt cũ kỹ, hành khách thưa thớt. La Gia Phúc ngồi hàng ghế cuối, cầm lấy bản hợp đồng mà luật sư đã chuẩn bị suốt chặng đường để xem xét. Ông ta nghe thấy tiếng luật sư thì thầm: “Giám đốc La, theo quy định thì bất kể mỏ vàng nào được phát hiện đều thuộc tài sản quốc gia, cá nhân không được chiếm đoạt. Nhưng chỉ cần giữ kín chuyện này và không báo cáo, chúng ta vẫn có cách xử lý. Nếu tình hình trong làng đúng như ông nói, những người già ở đây đã không liên lạc với thế giới bên ngoài từ lâu, chúng ta chỉ cần giải quyết đoàn làm phim là xong.”
“Một đoàn phim thiếu tiền, chẳng qua chỉ cần tăng thêm chút tiền bịt miệng.” La Gia Phúc hừ một tiếng rồi bịt mũi lại: “Xe này có cái mùi gì kinh thế!”
Trợ lý vội vàng mở cửa sổ xe. Gió núi ùa vào, đường đất chỉ đủ cho hai chiếc xe đi song song, và họ vượt qua vài chiếc xe chở quan tài. Trợ lý thấy La Gia Phúc nhìn chằm chằm, liền giải thích: “Giám đốc La, hình như đó là đoàn xe tang lễ, xe chở quan tài đấy.”
La Gia Phúc khẽ phì một tiếng, đầy bực bội: “Đúng là xui xẻo.”
Chiếc xe buýt lắc lư suốt chặng đường và chỉ dừng lại ở một ngã ba khi trời đã chạng vạng. Một người phụ nữ trung niên nói lớn bằng giọng quê: “Đến làng Tống Thân rồi, ai xuống làng Tống Thân thì xuống xe đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT