Từ khi vào phó bản, các người chơi ít nhiều cũng gầy đi vài cân, chỉ riêng Lê Tri, ngày ba bữa đầy đủ, lại tăng cân lên. Không phải vì cô ăn nhiều hơn, mà do trước đây thường xuyên ăn thực phẩm giàu protein và ít tinh bột, bây giờ vào phó bản, bữa nào cũng chỉ có bánh bao và cơm, không có lựa chọn nào khác.
Sau khi ăn sáng xong, họ ra khỏi phòng. Trong sân, nơi đặt quan tài, có bốn ông già gầy gò, làn da đen sạm, mái tóc bạc trắng đang đứng đó, chú Cửu đang phát thuốc lá cho họ. Mấy người chơi đã gặp họ hôm trước khi ăn cỗ, đó là những người dân hiếm hoi còn lại trong thôn.
Đây là những người được mời đến để giúp khiêng quan tài. Bốn người chơi nam cùng với bốn người thôn dân, tổng cộng tám người, phụ trách việc khiêng quan tài ra nghĩa địa.
Liên Thanh Lâm nhỏ giọng phàn nàn: “Sao không mời mấy người khỏe mạnh hơn chứ, mấy ông già này yếu ớt thế, liệu có khiêng nổi không đây?”
Tri Y nói: “Thôn này có mấy người đâu, tìm được bốn người đến giúp cũng là tốt rồi.”
Quả thật, trước khi động quan, mấy người chơi quỳ trước quan tài đốt giấy, nghe thấy mấy ông già thở dài than thở với nhau: “Trưởng thôn bây giờ còn có chúng ta khiêng quan tài, đến lúc chúng ta chết, không biết có tìm được người để khiêng nữa không.”
“Thôn Quang Bình này sớm muộn gì cũng không còn. Ngày xưa không đưa thôn ta vào vùng quy hoạch, tôi đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.”
“Mẹ kiếp, biết thế ngày xưa đừng xây cây cầu đó làm gì, rút cạn hết tiền bạc của thôn dân, không được cái tích sự gì!”
Lê Tri ném tiền giấy vào lò lửa trước mặt, quay đầu nhìn về phía xa, nơi có cây cầu Quan Bình bắc ngang giữa không trung. Từ góc nhìn này, có thể thấy nửa thân cầu, dưới cây cầu quanh năm mịt mờ trong sương trắng, đó là con đường duy nhất ra vào thôn.
Ánh mắt Lê Tri lóe lên, cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Lý Kiến Hề đã cầm một chiếc rìu, bước tới trước quan tài, lạnh lùng đọc: “Nhìn mặt lần cuối, đóng nắp quan tài.”
Nhìn mặt lần cuối là điều mà mấy người chơi chẳng hề mong muốn.
Nhưng đây là quy trình bắt buộc, họ đành phải tuân theo, đi một vòng quanh quan tài, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt rồi giả vờ khóc lóc vài tiếng, sau đó mới tiến hành đóng nắp quan tài.
“Ai tuổi Dần, tuổi Thân thì tránh xa, con cái tránh chỗ khi đóng đinh.”
Cuối cùng, nắp quan tài cũng được đóng lại, sáu người chơi trốn vào trong nhà, lắng nghe từng tiếng đóng đinh bên ngoài, ai nấy đều lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi!”
“Nắp quan tài đã đóng kín rồi, lần này hắn không thể thoát ra được nữa đâu nhỉ!”
Khi tiếng đóng đinh cuối cùng vang lên, ngay lập tức bên ngoài vang lên tiếng kèn trống. Linh nhạc bắt đầu, não nề và buồn thảm, chính thức chuẩn bị đưa tang. Nghĩ đến việc nhiệm vụ sắp kết thúc, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, ngay cả Chúc Chi Bạch, người đang yếu ớt cũng trông có phần hăng hái hơn.
Khi đang chuẩn bị dây thừng để khiêng quan tài, chú Cửu lấy chìa khóa mở cửa chính bên cạnh phòng thờ, đó là phòng mà trưởng thôn đã ở trước khi qua đời, kể từ khi ông ta chết, căn phòng đã bị khóa kín, giờ nó mới được mở ra.
Ông ta nghiêm nghị nói: “Dọn dẹp đồ đạc của trưởng thôn đi, khi chôn cất thì đốt theo, để ông ta khỏi bị lạnh trên đường xuống Hoàng Tuyền.”
Sau khi chôn cất, theo phong tục, tất cả di vật của người chết đều phải đốt theo. Căn phòng chính còn ẩm ướt hơn cả phòng thờ, vừa bước vào Lê Tri đã ngửi thấy mùi ẩm mốc lạnh lẽo. Trong phòng chỉ có vài món đồ nội thất đơn giản, trước cửa sổ là một chiếc bàn làm việc đã bị bong tróc lớp sơn.
Lê Tri liếc nhìn ra ngoài, thấy chú Cửu đang chỉ đạo mọi người khiêng quan tài, cô kéo rèm cửa sổ có họa tiết trúc xuống, nhanh chóng mở ngăn kéo.
Bên trong ngăn kéo đầy mạng nhện có vài tờ báo cũ xếp chồng lên nhau, vài cuốn sách về phát triển năng suất đã cũ, còn có một cây bút máy và vài cuốn sổ tay.
Lê Tri cầm một cuốn sổ tay lên lật qua, bên trong viết lác đác vài thứ không mấy quan trọng, còn ít hơn cả những ghi chú trong mấy cuốn sách cũ. Có vẻ trước khi qua đời, trưởng thôn rất muốn thay đổi tình hình nghèo đói của thôn, luôn tìm cách nghiên cứu cách thoát nghèo.
Nhưng hiển nhiên, ông đã thất bại.
Thôn Quang Bình bị bao quanh bởi núi non, giao thông bất tiện, điều này đã định sẵn là nơi đây rất khó để phát triển.
Sao không nghĩ đến việc phát triển du lịch nhỉ, làm khu nghỉ dưỡng sinh thái có khi lại thành công. Lê Tri vừa nghĩ vừa nhặt tờ báo cũ dưới cùng lên. Những tờ báo này đã có nhiều năm, giấy đã ngả vàng, cô còn chưa kịp xem kỹ thì lan can bên ngoài cửa sổ đột nhiên bị gõ mạnh hai cái.
Cách một lớp rèm mỏng, chú Cửu quát: “Làm gì mà lâu thế? Dọn xong chưa?”
“Xong ngay.” Lê Tri nắm chặt tờ báo, xoay người bước về phía tủ quần áo, khéo léo nhét nó vào trong áo khoác.
Mọi thứ đã sẵn sàng, sau tiếng đập bát trong trẻo, tiếng kèn trống lại vang lên, Lê Tri cầm cờ dẫn hồn và gậy xuất táng, Tri Y ôm bài vị đi trước, đoàn đưa tang khiêng quan tài rời khỏi sân, hướng về nghĩa địa.
Dọc đường, tiền giấy bay tán loạn, linh nhạc không ngừng vang lên, khi đoàn đưa tang đi qua thôn, hầu như tất cả thôn dân đều ra tiễn đưa. Nhìn thoáng qua, toàn là người già, lưng còng, bước đi loạng choạng, khuôn mặt lộ vẻ u ám, buồn bã.
Một cái thôn không có người trẻ, nhất định sẽ dẫn đến sự diệt vong.
Trong cơn mưa tiền giấy, đoàn đưa tang cuối cùng cũng đến được nghĩa địa. Đặt quan tài xuống, các người chơi bắt đầu chuẩn bị hố chôn, đốt giấy, thắp đèn, nghĩ đến việc sắp thoát khỏi phó bản đáng sợ này, ai nấy đều phấn khởi, làm việc còn nhanh hơn bình thường.
Sau khi đặt quan tài xuống hố, Lý Kiến Hề dùng la bàn xác định phương hướng, đến lúc chắc chắn rồi thì ra hiệu cho mọi người bắt đầu lấp đất.
Từng xẻng đất vàng được rải lên nắp quan tài, rồi lại trượt xuống, dần dần che phủ quan tài trong hố. Bầu trời u ám, gió lạnh thổi qua, cờ dẫn hồn và gậy xuất táng cắm bên mộ bị gió thổi bay phấp phới, phát ra những âm thanh xào xạc.
Khi xẻng đất cuối cùng phủ lên ngôi mộ, ai nấy đều ánh lên niềm hân hoan khó giấu.
Cuối cùng thì đã xong, phải không? Có phải đã vượt qua phó bản rồi không?
Gió lạnh thổi từng cơn, xung quanh vẫn bình thường, Tri Y khẽ hỏi: “Có phải chúng ta quên đốt đồ đạc không?”
Cả nhóm vội vàng quỳ trước mộ, đốt di vật mang theo.
Đợi một lúc lâu, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Không gian dần trở nên im lặng, không biết từ khi nào, những người dân tiễn đưa đã đứng tụ tập phía sau họ. Trên gương mặt họ là một biểu cảm khó hiểu, vừa như cười lại vừa như không, ánh mắt đầy oán độc, nhìn đám người chơi đang bối rối như thể họ đang xem một trò hề.
Cao Sĩ Quân không thể chịu nổi nữa, ôm đầu hét lên: “Chuyện gì vậy? Tại sao vẫn chưa qua phó bản?! Chúng ta có bị kẹt mãi trong đây không?!”
Hứa Thuật nhìn về phía Lê Tri đang suy nghĩ, trầm giọng nói: “Có vẻ như cô đoán đúng rồi, nhiệm vụ thật sự của chúng ta là chôn cất cha mẹ ruột của mình.”
“Cha mẹ ruột ở đâu? Làm sao tìm được họ?” Cao Sĩ Quân quỳ xuống khóc: “Chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả!”
Chúc Chi Bạch vốn đang cố gắng gượng đến lúc hoàn thành nhiệm vụ để qua phó bản, giờ thì khí lực cạn kiệt, ngồi bệt xuống đất, yếu ớt không còn chút sức nào.
Dường như sự tuyệt vọng của người chơi đã làm hài lòng đám thôn dân, họ bắt đầu quay lưng bỏ đi, bước chân loạng choạng rời khỏi nơi này.
Cả nghĩa địa chỉ còn lại tiếng gió u u, và... tiếng lật báo.
Không biết từ lúc nào, Lê Tri đã cầm mấy tờ báo cũ lên xem.
Những người khác ngơ ngác, Tri Y bước đến gần: “Có manh mối gì không?”
“Có.”
Lê Tri vừa nói, mọi người như được tiêm một liều thuốc sống, lập tức xúm lại, nhìn thấy cô chỉ vào một đoạn trong tờ báo đã được khoanh tròn, tiêu đề là “Liên kết các điểm, tích hợp các thôn cũ, xây dựng thôn sinh thái xanh”.
Nội dung nói về việc chính quyền huyện có kế hoạch quy hoạch một khu vực để xây dựng thôn sinh thái xanh, phát triển du lịch, giúp thôn dân thoát nghèo. Tất cả các thôn trong khu vực quy hoạch mới này sẽ được tích hợp, mỗi thôn là một điểm, bao phủ toàn bộ.
Xem ngày đăng, đây là một tờ báo cũ hơn hai mươi năm trước. Từ nét mực khoanh tròn có thể thấy, người xem tin này hẳn đã rất phấn khởi, đến mức bàn tay cũng run run khi khoanh tròn tin tức này.
Tờ báo thứ hai là một năm sau, trang nhất thông báo tên các thôn được đưa vào quy hoạch, nhưng trong đó không có tên Thôn Quang Bình. Trên phần đó, ai đó đã dùng bút đen khoanh một dấu gạch chéo lớn, nét mực rạch nát cả tờ giấy.
Xem xong báo, mọi người vẫn chưa hiểu rõ: “Ý là sao? Việc này liên quan gì đến chúng ta?”
Lê Tri gấp tờ báo lại, nhìn quanh: “Tìm kỹ trong nghĩa địa đi. Nhiệm vụ của chúng ta là chôn cất cha mẹ ruột một cách tử tế, điều này có nghĩa là cha mẹ ruột của chúng ta đã qua đời rồi. Chữ ‘tử tế’ này ngụ ý rằng họ chưa được chôn cất đúng cách, có thể là phơi thây ngoài hoang dã, hoặc có thể ngôi mộ có vấn đề.”
Mọi người cảm thấy cô nói có lý, liền nhanh chóng chia nhau tìm kiếm.
Nhưng tìm manh mối trong một nghĩa địa rộng lớn như vậy không phải chuyện dễ dàng. Không ai có tâm trạng quay về ăn trưa, cả nhóm như những hồn ma lảng vảng khắp nghĩa địa, lật tìm manh mối trên những bia mộ.
Mãi đến gần lúc mặt trời lặn, tiếng gọi hân hoan của Liên Thanh Lâm mới vang lên từ xa: “Mọi người mau đến đây! Có phải chỗ này không?”
Khu vực mà cậu ta tìm thấy không còn thuộc về nghĩa địa nữa, mà là một vùng đất hoang lởm chởm. Theo phong thủy, việc chọn mộ cần phải tìm nơi có long mạch, phải dựa vào núi và sông, tập trung sinh khí, và kiêng kỵ chọn những nơi có địa hình không bằng phẳng, đá gồ ghề.
Và ngôi mộ hoang này lại nằm chính xác ở vị trí đó.
Như thể ai đó đã cố tình chọn một nơi hung hiểm tột cùng như vậy.