Đợi Mưa Từ Sáng

Gặp lại mưa


1 tháng


Hà Tinh Lạc đưa tay mở cửa phòng cô bước vào bên trong , căn phòng rất nhỏ có ban công nhìn ra phía ngoài trên lan can ban công còn treo một số chậu hoa phong lữ thảo,trong phòng rất ít đồ chỉ vỏn vẹn một cái giường đặt gần cửa kính  ban công với chiếc bàn học để cạnh đầu giường , trên bàn đặt một chiếc đèn học với một bó hoa làm bằng giấy dưới đuôi giường chếch sang đặt một chiếc tủ quần áo nhỏ sạch sẽ mà ngăn nắp . Cô đặt cặp xuống ghế đưa tay mở ngăn kéo của bàn học lấy ra một hộp gấm nhung màu xanh lá bên trong là một chiếc vòng cổ nhỏ bằng bạc có mặt hình ngôi sao đặt vừa vặn vào chỗ khuyết của hình trăng lưỡi liềm Hà Tinh Lạc v.uốt ve nó một hồi rồi lại cất vào chỗ cũ mỗi ngày cô phải sờ nó một lần thì mới có thêm động lực sống. Cô đi sang phòng đối diện gõ cửa gọi vài tiếng mà không thấy bên trong có hồi âm từ đứa trẻ trong lòng cô có chút lo lắng cô sợ thằng bé phát bệnh mà không ai biết thì nguy hiểm cỡ nào, cô mở cửa nhưng lại bị khóa từ bên trong , trong lòng cô càng thêm hốt hoảng vội chạy sang phòng lấy chìa khóa rồi quay lại mở cửa do 2 phòng có kết cấu cửa giống nhau nên chìa khóa của cô cũng có thể mở được , bên trong căn phòng một mảng tối đen cửa sổ chiêu nắng cũng bị rèm che kín mít Hà Tinh Lạc đảo mắt nhìn xung quanh ,tầm nhìn cô dừng lại trên chiếc giường nhỏ nghe được tiếng hít thở đều đều từ người đang nằm trên giường thì sự lo lắng trong lòng cô lúc này mới nhẹ nhàng thả lỏng . Hà Tinh Lạc nhấc chân tiến về phía cửa sổ đưa tay vén rèm cửa sang một bên ánh nắng chiếu lên gương mặt trẻ con của cậu bé đang nằm ngủ , cậu nhíu nhíu mày đưa tay dụi mắt lật qua lật lại vài vòng bật người ngồi nhổm lên Hà Tinh Lạc bỗng bật cười vì sự đáng yêu này của cậu bé .
- " Tiểu An , em là con lợn hả , mau dậy đi "  
Vừa nói cô vừa đến chỗ vỗ nhẹ đầu cậu rồi đứng bên mép giường gấp chăn cho cậu . Hà Bình An năm nay mới 10 tuổi cậu nhóc rất là trầm tính nhưng đặc biệt cậu luôn nghe lời chị gái Tinh Lạc của mình tiếc thay một đứa trẻ dễ thương ngoan ngoãn như vậy lại được chuẩn đoán mắc bệnh tim, cần phải thay tim mới sống tiếp được. Năm Hà Bình An 5 tuổi cậu bé chưa hiểu chuyện gì chỉ thấy tim mình thỉnh thoảng lại đau đến khó thở bà nội liền đưa cậu đi khám cô cũng đi theo , lúc đó cô cũng chỉ 12 tuổi cô cũng không hiểu những gì bác sĩ nói với bà cô chỉ loáng thoáng nghe được bác sĩ nói với giọng rất buồn " cậu bé cần phải được thay tim thì mới có thể sống tiếp...hiện giờ... có thể cưỡng chế cơn đau bằng việc uống thuốc trước " cô thấy bà nghe xong mà ôm mặt khóc nức nở y tá bên cạnh đến nhẹ nhàng vỗ vai an ủi bà , bà cũng rất nhanh mỉm cười rồi gật đầu cảm ơn bác sĩ . Sau ngày xuất viện cô về nhà tìm mọi tài liệu liên quan đến bệnh tình của em trai mình , đọc rất nhiều nguồn thông tin mà người cô như chết lặng cô vẫn hiểu được điểm mấu chốt là nếu không thay tim cho em trai thì cậu bé không thể sống tiếp ...nhưng phải làm sao , thay tim cần rất nhiều tiền 1triệu tệ lận cô còn không dám chắc công việc cả đời sau này của cô có kiếm được nhiều tiền như vậy không , nhưng hiện tại   trong nhà nghèo như vậy đương nhiên không  đủ tiền mà chữa bệnh còn bệnh tình của cậu bé chỉ hoãn được đến năm 18 tuổi . Hà Tinh Lạc hôm đó cũng ngồi khóc rất lâu nhiều lúc cô nghĩ tại sao căn bệnh này lại không đến với mình mà cứ nhất thiết phải là em trai cô , khi nó ra đời gia đình cô đã hạnh phúc biết bao, tiền thì vẫn phải kiếm làm cách nào cũng phải kiếm chỉ cần không phạm pháp là Hà Tinh Lạc sẽ làm , năm 12 tuổi đó Hà Tinh Lạc đã tìm mọi cách để kiếm tiền để thay tim cho em trai mình. 

Cậu bé mới ngủ dậy vẫn mơ mơ màng màng ngồi trên giường do hôm nay trường học thông báo được nghỉ học nên bà nội cũng không gọi cậu dậy , cậu chớp chớp  đôi mắt đang ngái ngủ thấy chị gái mình thì mỉm cười gật đầu
 

- “ Chị , chào buổi sáng ”


Hà Tinh Lạc bật cười bất đắc dĩ.


-" Hơn 11h rồi đấy , e vẫn ngồi đây mà chào buổi sáng hả mau xuống rửa mặt để ăn cơm thôi ! " 

Vừa nói cô cũng gấp xong chăn mền đặt gọn sang một bên rồi hai chị em cùng nhau xuống lầu, cơm nước xong xuôi cô đứng lên dọn dẹp rồi mới đến trường , tiết tự học của buổi chiều lúc 1h , từ nhà cô cách trường 15p đi xe bus nên cô thường hay đi sớm vì sợ đợi xe bị trễ , 12h45 Hà Tinh Lạc bước vào cửa lớp lúc này lớp vẫn chưa có nhiều học sinh quay lại phòng chỉ lác đác vài người đa số vẫn còn ở căn tin hoặc con trai thì đi đánh bóng rổ , cô vừa đảo mắt nhìn một lượt vừa bước đến chỗ ngồi của mình không thấy bóng dáng Tiểu Hồng Trà chắc cô nàng lại chạy đi chơi ở đâu . Hà Tinh Lạc ngồi ở bàn thứ 2 từ dưới lên dãy trong cùng gần cửa sổ so với các nữ sinh trong lớp thì cô có chiều cao nhỉnh hơn bọn họ nên được xếp ngồi gần cuối , vừa đặt m.ông xuống ghế bất thình lình Tiểu Trà từ đâu nhảy ra hù cô một cái ! Thấy Hà Tinh Lạc không bị giật mình thì mặt Tiểu Trà xụ lại giả vờ không vui 


- " Tiểu Tinh Lạc sao cậu không giật mình chứ , hừ " 


Tiểu Trà ngồi xuống bên cạnh Hà Tinh Lạc mà nói , Hà Tinh Lạc liếc nhìn cô bạn đang giả vờ không vui thì bĩu môi nhưng khuôn mặt lại mang ý cười 


- " Trò trẻ con "


Cô không bị giật mình tại lúc cô ngồi xuống chỗ nhìn qua cửa dưới đã thấy Tiểu Trà đang chạy vội đến rồi , miệng thì nói tay thì lục cặp sách lấy cho Tiểu Trà chai nước cô vặn nắp đưa cho Tiểu Trà 


- " Uống đi " 

Ánh mắt Tiểu Trà sáng lên ngập ý cười vội vàng nhận lấy uống vài ngụm lớn nãy chạy nhanh khát chết cô rồi đúng là Tinh Lạc hiểu cô quá mà uống xong cô nhanh chóng đóng nắp chai rồi nghiêng người áp sát ôm cánh tay Hà Tinh Lạc làm nũng 


- " Tiểu Tinh Lạc , mình yêu cậu nhất  " 


Hà Tinh Lạc cảm thấy nổi da gà , chưng ra khuôn mặt vô cảm nhìn cô bạn ánh mắt thay cho lời nói , bỗng nhiên Tiểu Trà ngồi thằng dậy khuôn mặt đầy hưng phấn suýt nữa thì cô đã quên mất chuyện quan trọng 


- " Tiểu Tinh Lạc , lát nữa có soái ca chuyển vào lớp mình đó mình vui chết mất " 


Vừa nói cô nàng vừa cười ngả ngớn gương mặt còn tràn đầy hưng phấn hơn vừa rồi , Hà Tinh Lạc khó hiểu chuyện này đáng vui vậy sao ? Cô nhìn chằm chằm Tiểu Trà vẫn đang vui vẻ kia như hiểu được từ ngữ trên gương mặt Hà Tinh Lạc , Tiểu Trà lại thở dài lải nhải 


- " Cậu đừng có bảo chuyển này có gì đáng vui đâu nha , phải vui chứ cậu nhìn xem lớp chúng ta đang là lớp chọn hàng đầu trong lớp còn có Trần Khải Nam hiện tại là hotboy toàn khối vừa đẹp trai thành tích lại tốt bây giờ thêm cậu bạn mới này nữa thì đảm bảo học sinh nữ lớp khác ghen tị với lớp mình chết mất nhất là Hàn Nhi Tuyết lớp bên kia kìa cho cô ta ghen tị chết luôn đi , haha " 


Nghe Tiểu Trà nói xong Hà Tinh Lạc cảm thấy cô nàng này thực sự rất ấu trĩ , vui vì để người khác ghen tị thôi sao còn cô chỉ cảm thấy phiền phức đấy cổ nhân xưa nói không sai “ Nữ nhân đẹp là hoa , Nam nhân đẹp là họa ”  như Trần Khải Nam kia ngày nào cũng có một đống các nữ sinh đứng ngoài cửa lớp nhòm ngó ríu rít ồn ào mà cô lại là người yên tĩnh nên cảm thấy khó chịu nhưng cô cũng không có ý kiến gì tại đó cũng là giờ ra chơi , giờ mà có người đẹp hơn cả Trần Khải Nam chắc cô phải lên ý định đổi lớp luôn mất ! 
Hai cô nàng đang ngồi cậu nói tôi trả lời thì bên ngoài hành lang có tiếng " ồ " lên của các nữ sinh rất lớn khiến cô với Tiểu Trà giật mình , thành công kích thích sự tò mò của Tiểu Trà cô liền đứng dậy kéo tay  Hà Tinh Lạc 


- " Đi đi , đi xem có chuyện gì " 


Hà Tinh Lạc không muốn đi cho lắm nhưng không ngăn cản được cô bạn nên mặc Tiểu Trà kéo tay mình thở dài bất lực, vừa ra khỏi chỗ ngồi Tiểu Trà đã kéo tay cô mà chạy làm cô không kịp nhìn đường mà đâm sầm vào một người vừa bước vào cửa trán của cô đập vào ngực nam sinh cô lảo đảo lùi lại hai bước đưa tay xoa trán nhíu nhíu mày 
-"Xin..." lời nói còn nghẹn lại ở trong cổ thì Lục Tri Nhân đã bước gần tới anh hơi cúi người gương mặt nam sinh tiến sát gương mặt cô nhìn cái trán đang chuyển hồng hồng đỏ đỏ , Hà Tinh Lạc ngửi thấy mùi hương bạc hà lành lạnh toát ra từ người anh 
 

" Có đau không "

 Lông mày Lục Tri Nhân hơi nhíu nhưng vẫn hạ giọng nhẹ nhàng hỏi cô . Hà Tinh Lạc sững sờ trong chốc lát , giọng nói này làm cô nhớ đến nam sinh mua hàng sáng nay cô nhìn thẳng vào gương mặt đang gần mình hai ánh mắt chạm nhau đôi mắt đào hoa của người nọ làm cô cảm thấy hoảng hốt thế mà đúng là anh ta , rất nhanh cô lại cảm thấy hơi xấu hổ má cũng đã hơi phiếm hồng tuy cô đã tiếp xúc qua nhiều nam sinh nhưng chưa có ai đứng gần như vậy cả chưa kể có rất nhiều ánh mặt của mọi người nhìn vào như thế . Cô lùi lại kéo giãn khoảng cách 

- “ À , không sao , tôi …tôi cũng xin lỗi ”

Lần đầu tiên Hà Tinh Lạc cảm thấy lúng túng lẫn xấu hổ , trước kia có bị người ta chế giễu trước đám đông như thế nào thì trong người cô cũng không cảm thấy gì thế mà tiếp xúc với người này lại làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như vậy  vừa nói cô vừa nắm tay Tiểu Trà quay lại chỗ ngồi cũng không quay lại nhìn nam sinh vẫn đứng yên ở đó , Tiểu Trà nãy giờ đứng bên cạnh chứng kiến thì cũng há hốc mồm kinh ngạc khiến cô cũng suýt hét lên nam sinh này đúng là đẹp trai quá mức rồi lại còn ân cần như vậy về chỗ ngồi rồi mà mặt Tiểu Trà vẫn như nở hoa .

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play