*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



DỊCH: MIN

Chiều thứ hai, khoa tiếng Anh mở cuộc họp thường kì, Hoắc Kiêu đã tới phòng họp trước 10 phút.

Bên bàn dài đã có mấy thầy cô yên vị tại chỗ, Hoắc Kiêu đứng ở ngoài cửa ngó qua một lượt, đi thẳng tới hướng của thầy La Sưởng.

Anh kéo ghế ra, khóe miệng nở một nụ cười khéo léo, chào hỏi với người ngồi bên cạnh: “Thầy La đến sớm vậy hả?”

La Sưởng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, đẩy gọng kính, khóe miệng cứng ngắc rặn ra một nụ cười, ừ một tiếng.

“Hôm nay lên lớp thế nào?” Hoắc Kiêu duy trì nụ cười, giọng điệu ôn hòa, hệt như thuận miệng quan tâm một câu vậy.

Thế nhưng câu này lại khiến La Sưởng cực kì chói tai, mỗi một lớp giới hạn 40 người, sau một đợt chọn lớp xong, những người không kịp chọn lớp của Hoắc Kiêu đành bị ép sang nghe ông ta giảng tiết giới thiệu ngôn ngữ học.

Trừ bỏ sinh viên ra nước ngoài du học và thực tập ở bên ngoài, lớp của ông ta tổng cộng mới chỉ có 23 người.

La Sưởng nắm chặt bút trong tay, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc gã này thực sự hiền hòa hay giả vờ vô hại.

“Há ổn.” Ông ta lãnh đạm mở trả lời.

Hoắc Kiêu vẫn cười cười: “Vậy thì tốt.”

La Sưởng cúi đầu xuống, hai đầu mày nhăn chặt lại.

Hoắc Kiêu mở sổ ghi chép của mình ra, lấy nắp bút xuống, hài hước mở miệng: “Oa, bút máy của thầy La đẹp quá.”

La Sưởng không thể không ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, trả lời: “À, đây là quà năm ngoái bã xã tôi tặng nhân dịp lễ tình nhân, viết mượt lắm.”

Hoắc Kiêu lộ ra nét mặt hâm mộ, chiếc bút màu xanh lam giữa hai ngón tay thon gầy lóe ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tốt thật, chẳng giống với chiếc này của tôi, là trước kia tiện tay cầm ở tiệm đồ lưu niệm ở Yale về, thế nhưng viết cũng mượt lắm, tôi dùng nó lâu lắm rồi.”

Biểu cảm trên mặt La Sưởng cứng đờ, cười khan hai tiếng.

Ông ta tốt nghiệp thác sĩ sau đó vào trường dạy học luôn, mấy năm trước cũng từng thử thi tiến sĩ, nhưng cuối cùng vẫn không kiên trì nổi.

Mà Hoắc Kiêu thì sao, một đường bay thẳng lên cao, tốt nghiệp cử nhân ở trường 985 mũi nhọn, học lên thạc sĩ ở trường đại học top 1 thế giới, chưa tới ba mươi đã lấy được bằng tiến sĩ.

Ông ta lớn hơn Hoắc Kiêu mười mấy tuổi, bàn về học lực và tư chất chạy dài không đuổi kịp anh.

La Sưởng chỉ có thể dùng thời đại và cơ hội phát triển không giống nhau để an ủi bản thân, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta hâm mộ thậm chí đố kị anh đỏ mắt.

Còn về chủ nhiệm khoa, sao bây giờ vẫn còn chưa đến, ông ta chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, trong lòng thầm cầu nguyện mau bắt đầu họp đi, ông ta thực sự không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa.

Giống hệt như dự liệu của Hoắc Kiêu, vào lúc cuối cùng của cuộc họp, chủ nhiệm khoa hắng giọng, lên tiếng bảo bọn yêu cầu nghiêm khắc với sinh viên hơn, giữa giáo viên với nhau cũng cần phải trao đổi nhiều hơn nữa.

Tất cả những người có mặt đều biết lời này là nói cho ai nghe, ahs mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía La Sưởng và Hoắc Kiêu.

Ai nhìn Hoắc Kiêu thì anh nhìn lại, tuyệt đối không chột dạ, cũng không thấy xấu hổ.

Anh hào phóng đường hoàng, mà ngược lại những người khác bỗng cảm thấy ngượng ngập.

Sau khi tan họp, La Sưởng vội vã thu dọn đồ đạc, chạy ra khỏi phòng họp đầu tiên.

Hoắc Kiêu nhếch môi cười, ôm sổ ghi chép của mình đứng dậy, thong dong nhãn nhã bước ra ngoài.

Lâu lắm rồi không làm người xấu, lại tưởng anh dễ chọ hay sao.

*

học kì này Hoắc Kiêu lên lớp vào buổi sáng thứ 5, Vương Nhược Hàm đi làm sớm hơn anh, sau khi anh thức dậy đã thấy trên bàn bày một nồi cháo bí đỏ.

Hoắc Kiêu ngạc nhiên nhướng mày, anh ngồi xuống ghế múc cho mình một bát, vừa mới uống ngụm đầu tiên thì nhận được điện thoại của Vương Nhược Hàm.

“A lô.”

“Anh dậy chưa?”

“Dậy rồi.”

“Trên bàn có đồ ăn sáng anh thấy chưa?”

Giọng nói của Hoắc Kiêu mang theo nụ cười: “Nhìn tháy rồi, anh đang ăn.”

“Trong tủ lạnh có dưa muối, anh tự lấy ra mà ăn.”

“Được.”

“Không nói nữa, em làm việc đây.”

“Đi đi.”

Hoắc Kiêu cúp điện thoại, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, anh vui vẻ ăn hết bát cháo bí đỏ thơm ngọt, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi làm.

Trên đường đi anh mua một cốc cà phê, Americano đá vừa đắng chát vừa sảng khoái, đánh bay cơn buồn ngủ và nâng cao tinh thần.

Hoắc Kiêu đã quen đến sát giờ mới vào lớp, bên trong đã ngồi đầy người.

Anh đứng trên bục giảng, rút danh sách ra, nhìn xung quanh một lượt.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Hoắc Kiêu thấy mừng.

“Ninh Thời Vận, lên đây, điểm danh giúp thầy.”

Cô gái được gọi tên ngẩng đầu lên: “Ồ.”

Ninh Thời Vận đứng bên cạnh anh, nhận lấy danh sách, đọc tên theo thứ tự.

“Vu…..” Ninh Thời Vận nghẹn lại, không chắc chắn nói, “zhong?”

Bên dưới có một sinh viên sửa lại cho cô nàng: “Vu Xung, chong.”

Ninh Thời Vận đọc lại: “À, Vu Xung.”

Cậu sinh viên ngồi hàng cuối giơ tay lên: “Có.”

Hoắc Kiêu ôm cánh tay nhìn Ninh Thời Vận một cái, trêu ghẹo nói: “Thầy không nhận được hết các bạn trong lớp cũng thôi, sao em lại không quen thế?”

Ninh Thời Vận đưa tờ danh sách cho anh: “Hay là thầy điểm danh ạ?”

Hoắc Kiêu xua tay: “Em tới đi.”

Điểm danh xong, bốn mươi người trong lớp đều có mặt, không có người nào thiếu chuyên cần, Hoắc Kiêu ghi chép xong, gập tập điểm danh lại.

“Trước khi chính thức bắt đầu tiết học, tôi có đôi lời muốn nói.” Anh bước xuống dưới bục, đứng ở giữa lối đi, “Mấy đứa hóng hớt như thế, chắc có người cũng biết được chuyện này rồi.

Có người cảm thấy yêu cầu của tôi đối với sinh viên quá lỏng lẻo, dung túng cho mọi người quá mức, hai hôm trước có một cuộc họp, chủ nhiệm khoa cũng đều nghị tôi nâng cao yêu cầu lên, bình thường cũng tăng lượng bài tập lên.”

Bên dưới vang lên tiếng rì rầm, có cậu sinh viên gọi: “Thầy ơi, không được khuất phục trước dâm uy ạ!”

Mọi người cười rộ lên, Hoắc Kiêu cũng mỉm cười.

“Thầy vẫn chưa nói xong đâu.

Ông ấy kiến nghị như vậy, nhưng thầy tuyệt đối không tiếp thu.”

Phòng học vang lên tiếng vỗ tay cổ vũ, đám nhin viên đồng thanh hét lên: “Thầy Hoắc! Thầy Hoắc! Thầy Hoắc!”

“Xuỵt.” Hoắc Kiêu ra hiệu cho mọi người yên lặng.

Anh cười cười, tiếp tục nói: “Đầu tiên tôi khẳng định rằng, trách nhiệm của tôi đối với sinh viên không thể nghi ngờ, hình thức dạy học của tôi có lẽ thoải mái, nhưng nội dung tuyệt đối thiết thực, chỉ cần các em nghiêm túc nghe giảng, nhất định có được thu hoạch.

Chẳng qua tôi cảm thấy, lên đến đại học rồi, không cần giống như hồi cấp hai cấp ba, để giáo viên tăng thêm áp thực cho các em, trong cuộc sống các em đã gặp đủ các loại chuyện phiền não rồi.

Thầy ấy mà, không muốn tạo thêm lo âu cho các em nữa.

Thêm nữa, các em ngồi đây có thể thi vào N đại, chứng minh các em là người thông minh, có năng lực.

Muốn học tốt đương nhiễn có thể học tốt, đại học nên là ôi trường để các em tự do phát triển, hôm nay thầy cho các em xem một bài luận văn, không bằng để các em tự đi tìm chủ đề mà mình hứng thú.

Thầy cũng biết, trong các em có người học song song hai văn bằng, coi tiếng Anh thành một công cụ, hoắc là có những người không hề thích chuyên ngành này, chí hướng ở nơi khác.

Đều không sao cả, thầy tin tưởng vào năng lực của các em, nhưng mỗi người đều sẽ phải đưa ra lựa chọn cho cuộc đời mình.

Nếu như các em có ý chí hướng lớn lao, thầy chúc tương lai của các em càng thêm rực rỡ, nếu như các em chỉ muốn tự do một đời, thầy cũng chúc các em ngày ngày vui vẻ.”

“Được rồi, vừa mới qua tuần cuối kì, hôm nay chúng ta thoải mái một chút, xem một đoạn phóng sự đi.”

*

Lúc Vương Nhược Hàm liên tiếp ngáp đến cái thứ bốn, Lâm Huệ không nhìn nổi nữa, ném cho cô một viên kẹo bạc hà: “Hôm qua chị không ngủ à?”

“Ngủ rồi.” Vương Nhược Hàm xe vỏ ra, nhét viên kẹo bạc hà vào miệng, “Hôm nay dậy hơi sớm.”

Lâm Huệ hỏi: “Dậy sớm làm gì thế?”

Vương Nhược Hàm cắn viên kẹo, khóe môi cong lên: “Chuẩn bị bữa sáng cho bạn trai.”

Lâm Huệ không dám tin: “Thật hay giả thế? Quyết định làm mẹ hiền vợ đảm rồi hả?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu: “Cũng không hẳn, có lẽ nên nói là bù đắp.”

“Hả?”

Vương Nhược Hàm nhìn Lâm Huệ: “Chính là anh ấy đi làm bận rộn, ngày thường chị muốn chăm sóc anh ấy thêm chút.”

Lâm Huệ há hốc mồm, hâm mộ nói: “Bạn trai chị có thể tìm được chị đúng là có phúc lắm đó.”

Vương Nhược Hàm đắc ý hếch cằm lên: “Đó là đương nhiên.”

“Ấy, Lâm Huệ này.” Vương Nhược Hàm lật quyển sổ ghi chép, nhớ tới một chuyện, hỏi cô nàng: “Phụ huynh của bé Quan Ngữ San này có phải mãi không tới kiểm tra lại không? Mọi người gọi điện thoại giục chưa?”

Lâm Huệ ngẩng đầu: “À, là cô bé ấy hả, gọi điện rồi ạ.”

Vương Nhược Hàm cau mày hỏi: “Thế sao vẫn chưa tới vậy.”

Lâm Huệ mím môi, muốn nói lại thôi.

“Sao thế?”

Lâm Huệ nói: “Phụ huynh bé ấy nói tháng trước đã chuyển tới một bệnh viện lớn ở Thân thành rồi.”

“À.” Vương Nhược Hàm thở phào một hơi, “Thế sao em cứ ấp úng mãi vậy.”

Lâm Huệ khẽ nói: “Bố Ngữ San nói có một đêm cánh bảo nguy cấp ba lần, Ngữ San không trụ lại được, còn nói cảm ơn khoa chúng ta trước kia đã chăm sóc cho em ấy.”

Câu này được nói ra nhẹ nhàng, nhưng nặng nề tới mức khiến người ta không dám nghĩ thêm.

Sau một hồi ngây người, Vương Nhược Hàm mới nói: “Chị biết rồi.”

Bọn họ không tiếp tục nói đến chủ đề này nữa, Vương Nhược Hàm khẽ lướt qua một trang giấy, lực chú ý không thể nào tập trung được nữa.

Trước kia cô lựa chọn làm y tá ở khoa răng hàm mặt, chính là bởi sợ những chuyện như thế này xảy ra.

Sau khi tới khoa nhi, nhìn thấy sự sống cái chết dần nhiều lên.

Nhưng cho tới hiện tại cô vẫn chưa quen được, cũng không biết đến khi nào đối mặt với những tin tức này mới có thể trây lì vô cảm.

Có một lần trò chuyện, mọi người nói tới cảm nhận của mình khi lần đầu tiên đối mặt với cái chết của người bệnh.

Có một bác sĩ nói, tuy biết sau này những chuyện như vậy sẽ nhiều lên, nhưng vẫn cảm thấy một loại cảm giác thất bại cực kì lớn.

Ánh mắt anh ta nhìn về phía không xa, mỉm cười nói: “Luôn có giây phút nào đó tôi cảm thấy sẽ níu giữ được cậu bé ấy.”

Lâm Ngữ San trông như thế nào thì Vương Nhược Hàm đã không còn ấn tượng gì nữa, chỉ nhớ được đó là một cô bé rất ngoan ngoãn.

Sinh mệnh mất đi như ngọn gió thổi qua kẽ tay, khi càng nằm chặt tay lại giữ lấy thì càng không cách nào để nó ở lại nhân gian.

Tin tức xấu này đủ để Vương Nhược Hàm buồn bực cả ngày.

Khi tan làm về đến nhà, Hoắc Kiêu vẫn chưa về, cô bỏ túi xuống, bưng bát đũa vào trong phòng bếp.

Trước kia mỗi khi Phương Xuân Hoa không vui thì đều thích làm việc nhà, bây giờ Vương Nhược Hàm đã hiểu được là vì sao.

Cô lau nhà xong lại cầm giẻ lau lau từng ô trên chiếc tủ để giá nến.

Khi Hoắc Kiêu về đến nhà, thấy cô đang lau bàn trà ở phòng khách.

“Sao thế, có khách tới à em?”

Vương Nhược Hàm nhảy lên sô pha: “Không ạ, em thấy bẩn nên lau thôi.”

“Đói chưa? Ra ngoài ăn nhé?”

Vương Nhược Hàm hơi ngập ngừng: “Hay là ăn ở nhà đi, nấu bát mì, lần trước mẹ em mang tương thịt bò tới đấy.”

“Cũng được.” Hoắc Kiêu đi tới bên cạnh cô, xoa tóc cô: “Sao thế, có chuyện gì không vui à?”

Vương Nhược Hàm lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không ạ, hôm nay đi làm hơi mệt hôi.”

Hoắc Kiêu nâng má cô lên: “Anh nói mà, sao sắc mặt kém thế.”

Vương Nhược Hàm đẩy anh: “Anh mau đi nấu cơm đi.”

“Được, đợi nhé, em muốn ăn trứng chiên hay lòng đào?”

“Chiên ạ!”

Một lúc sau, Hoắc Kiêu đeo tạp dề thò nửa người ra: “Vương Nhược Hàm.”

Vương Nhược Hàm dạ một tiếng: “Sao thế ạ?”

“Anh không có ý khác đâu, cũng không phải không công nhận công việc của em, nhưng nếu em thực sự cảm thấy làm y tá mệt mỏi, thôi việc ở nhà đi anh cũng nuôi được em.”

Vương Nhược Hàm quay lưng với anh, sụt sịt mũi, phun hai chữ từ trong miệng ra: “Em không.”

Cô nghiêm túc nói: “Thi thoảng anh làm tổng giám đốc bá đạo cho đỡ ghiền thì được, nhưng em không muốn làm cô vợ nhỏ cả đời đâu.”

Hoắc Kiêu cười cười: “Được, sau này anh không nói như vậy nữa.”

 

------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play