Sáng hôm sau, Bình An thức dậy trên giường của Thế Hoằng.

Cô mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, ký ức về buổi tối hôm qua dần dần hiện về.

Lúc tối, sau khi bác sĩ đến khám thì đã bảo cô không có vấn đề gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ mà thôi.

Hoằng nghe vậy thì yên tâm, còn Bình An thì từ từ ngủ thiếp đi trên giường của Hoằng.

Nửa đêm, Bình An mơ thấy cảnh bị tấn công thì nói mớ, sợ hãi tỉnh giấc.

Ngay sau đó, cô được một bàn tay ấm áp vỗ về, còn được một giọng nói dịu dàng dỗ dành:

“Không sao rồi, có anh ở đây, anh không đi đâu cả.”

“Em ngủ đi, anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.”

Bình An nhận ra đó là giọng của Hoằng, nhưng vì mệt mỏi và cơn buồn ngủ lại ập tới, hơn nữa còn cảm nhận được sự an toàn, cho nên cô lại tiến vào giấc ngủ.

Bây giờ tỉnh giấc, nhớ lại giọng nói dịu dàng ấy, Bình An không khỏi đỏ mặt tía tai.

Tại sao Hoằng lại xưng hô với cô như vậy chứ? Quan trọng là tại sao anh lại bế cô, còn đưa cô vào phòng và cho cô ngủ trên giường của anh?

Theo thiết lập nhân vật thì Hoằng không phải một người sẽ đối xử với một cô gái như vậy đâu. Trừ khi là…

Anh thích cô gái đó.

Bình An thầm nghĩ: Nhưng làm sao anh ấy có thể thích mình được chứ?

Bình An cảm thấy rất khó hiểu.

Lại nhớ đến cái cảnh bị tấn công hôm qua, Bình An không khỏi rùng mình.

Mặc dù chuyện đã qua, nhưng cứ nghĩ đến cái cảnh đột nhiên bị kéo vào trong tối, bị giật tóc, bị bịt miệng, bị đánh, còn bị nhốt vào tủ kín, Bình An lại thấy r.ợ.n tóc gáy.

Thế rồi nhìn xung quanh và không thấy Hoằng đâu, Bình An bèn xuống giường rồi ra khỏi phòng của Hoằng.

Đến lúc đi ngang qua phòng mình, Bình An trông thấy cửa không đóng. Cô hơi căng thẳng, nhìn vào trong thì lại thấy Hoằng đang nói chuyện với bác quản gia.

Anh có vẻ rất tức giận. Nghe cuộc nói chuyện thì Bình An biết được vài vấn đề là:

Không tìm thấy kẻ hôm qua đã t.ấn c.ông cô.

Đã kiểm tra camera, nhưng trong thời gian khoảng mười giờ tối, camera ở trong và ngoài biệt thự đều đồng thời bị gián đoạn. Vì thế, hiện tại vẫn chưa trông thấy được diện mạo của kẻ hôm qua.

Lúc này, quản gia nói với Hoằng: “Khả năng rất cao là kẻ kia đ.ộ.t n.h.ậ.p từ bên ngoài vào qua cửa sổ của Bình An.”

“Không chắc đâu ạ, vì hôm nào cháu cũng khóa cửa sổ rất kỹ.” Nhìn cánh cửa sổ còn nguyên vẹn, Bình An bước vào phòng: “Cửa sổ không bị vỡ, cho nên khả năng tên đó vào trong bằng cửa sổ là rất thấp.”

“Bình An, em dậy rồi hả?” Vừa nhìn thấy Bình An, Hoằng đã bước đến gần cô. “Hôm nay em còn thấy đau ở đâu không?”

“À…” Bình An hơi bối rối khi đối diện với Hoằng, “Tôi không sao, cảm ơn ông chủ đã quan tâm.”

Nghe thấy hai chữ “ông chủ”, khuôn mặt Hoằng hơi cứng đờ lại trong giây lát. Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt anh đã trở lại bình thường.

“Không đau thì tốt.” Hoằng nói với Bình An.

Sau đó, anh đổi cách xưng hô như thường lệ rồi hỏi cô: “Vừa rồi cô bảo là mình luôn khóa cửa rất kỹ, và cô chắc chắn là hôm qua cũng đã khóa phải không?”

“Vâng.”

Hoằng nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ vài giây, sau đó hỏi tiếp: “Cô có thể xác định được người ngày hôm qua là nam hay nữ không?”

“90% là nam ạ.” Bình An bảo, “Hắn ta rất mạnh, tôi còn lờ mờ thấy được người hắn ta cũng khá cao.”

Nghe xong những dữ liệu này, Hoằng càng trầm mặc.

Nam, rất mạnh, khá cao.

Không phải trèo cửa sổ vào, vậy chỉ có thể là vào từ cửa ra vào.

Mà vào từ cửa ra vào, vậy thì khả năng cao là người ở trong biệt thự này.

Người ở trong biệt thự này…

Nghĩ đến đây, Hoằng trừng mắt, sau đó ngay lập tức đi ra khỏi phòng. Bình An và bác quản gia thấy vậy thì liền đuổi theo.

Hoằng đi thẳng xuống phòng Trạch Anh ở tầng hai, sau đó liền mở toang cửa mà xông vào phòng.

Thấy Trạch Anh đang ngồi học trên ghế, anh liền lao đến, xách cổ anh ta lên rồi đấm lia lịa vào mặt anh ta.

Anh ta bị đánh bất ngờ thì không kịp phản kháng. Bác quản gia và Bình An vừa đuổi tới nơi thì đã thấy cảnh này, hai người vội vàng chạy tới ngăn Hoằng lại.

Ban đầu Hoằng vẫn định đánh tiếp, nhưng phát hiện ra người ngăn mình là Bình An nên anh chỉ có thể dừng tay.

Trạch Anh bị đánh thì đau đớn ôm mặt mà ngã xuống đất. Anh ta uất ức ngẩng đầu, lớn tiếng chất vấn Hoằng: “Sao anh lại đánh em?”

“Là mày đúng không?” Hoằng chỉ tay vào mặt Trạch Anh, “Người hôm qua ở trong phòng Bình An là mày đúng không?”

Nghe thấy câu hỏi này, Bình An không khỏi sửng sốt, bác quản gia cũng cảm thấy kinh ngạc, còn Trạch Anh thì không tránh khỏi chột dạ.

Anh ta hơi mất tự nhiên mà bảo Hoằng: “Không phải em, liên quan gì đến em chứ?”

“Không là mày thì là ai?” Hoằng tức giận, định giơ chân đạp Trạch Anh.

Bình An vội vàng ngăn cản: “Khoan đã ông chủ, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Sao cậu Trạch Anh có thể là người hôm qua chứ?”

“Nhưng không là nó thì còn là ai?” Hoằng bảo Bình An, “Những đặc điểm mà cô miêu tả trùng khớp với đặc điểm của nó. Hơn nữa tối hôm qua có mấy người giúp việc ở tầng một, nếu có ai lên tầng trên thì họ sẽ phát hiện ngay. Chỉ có Trạch Anh là ở tầng hai, nó có lên tầng trên cũng không ai để ý. Chuyện tối qua chỉ có nó mới có thể làm mà thôi!”

“Nhưng cũng có khả năng là có người lẻn lên trên tầng mà không bị phát hiện mà. Còn người có đặc điểm như tôi kể thì cũng rất nhiều, tôi nghĩ không phải cậu Trạch Anh đâu. Cậu ấy đâu có lý do gì để hại tôi chứ?” Bình An cật lực khuyên nhủ Hoằng.

Trạch Anh cũng lên tiếng bao biện cho bản thân: “Đúng, em chẳng có lý do gì để hại cô ấy cả. Em xin lấy danh dự của mình ra thề, em không hề làm hại cô ấy!”

Hoằng nghe vậy thì vẫn không tin tưởng Trạch Anh. Tuy nhiên, anh thấy đúng như Bình An nói, anh không nghĩ ra Trạch Anh có lý do gì để hại cô, mà người có đặc điểm chung chung như cô miêu tả thì khá nhiều.

Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ sai rồi sao?

Hoằng cau mày.

Bình An thì tiếp tục khuyên: “Ông chủ à, tôi cảm thấy thật sự không phải cậu Trạch Anh đâu. Tôi nghĩ nhất định là người khác hại tôi đó ạ.”

Nghe đến đây, Hoằng cắn chặt răng. Quả thật rất có thể người hại Bình An là kẻ khác, nếu anh cứ chăm chăm nghi ngờ Trạch Anh mà để kẻ thật sự có tội thoát được thì sao?

Nghĩ như vậy, Hoằng bèn nhìn Trạch Anh mà hỏi: “Mày dám bảo đảm rằng mình vô tội không?”

“Em đã nói rồi, em xin thề là mình vô tội.” Trạch Anh chắc chắn như đinh đóng cột, nói dối không hề chớp mắt.

Thế là cuối cùng, Hoằng cũng bỏ qua cho Trạch Anh mà lạnh lùng rời khỏi phòng anh ta.

Thấy Hoằng không thèm xin lỗi hay hỏi han sau khi đánh Trạch Anh, Bình An cảm thấy phiền muộn. Cô nghĩ anh làm thế là không đúng rồi, ai mà có hành động và thái độ như anh thì chắc chắn cô sẽ rất ghét và khó chịu với người đó.

Thế nhưng, cô lại chẳng thể nào cảm thấy ghét anh.

Nhìn sang Trạch Anh, cô chân thành xin lỗi: “Xin lỗi cậu chủ, vì chuyện của tôi mà ông chủ hiểu lầm và đánh oan cậu chủ. Tôi thật lòng xin lỗi.”

“Không sao.” Trạch Anh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang không ngừng chửi mắng Hoằng và Bình An.

Chửi mắng Hoằng vì anh đã đánh anh ta, còn chửi mắng Bình An là vì anh ta cho rằng tại cô nên anh ta mới bị đánh.

Tuy nhiên, anh ta vẫn giả bộ thân thiện: “Cô đừng tự trách mình, chuyện này không liên quan đến cô đâu.”

Bình An nghe vậy thì lại càng cảm thấy áy náy.

Đến khi trở về phòng, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

Trong khi đó, đợi mọi người đi hết, Trạch Anh liền khóa cửa phòng lại rồi nổi đ-i-ê-n lên, quăng hết đồ vật trên bàn học xuống dưới đất.

Anh ta cũng không ngừng chửi bới Hoằng và Bình An, nhưng cơn giận trong lòng anh ta vẫn chẳng nguôi đi được.

Cô đơn một mình trong phòng, anh ta cảm thấy giống như cả thế giới này quay lưng với anh ta. Anh ta cảm thấy chẳng có ai thật sự đứng về phía mình cả.

Chợt nhớ đến nữ chính, bỗng nhiên Trạch Anh cảm thấy nghi ngờ về chuyện cô ấy nói thích anh ta. Trạch Anh cảm thấy rất có thể vì muốn anh ta xử lý Bình An, cho nên nữ chính mới nói dối để l-ợ-i d-ụ-n-g anh ta.

Càng nghĩ, anh ta lại càng đ-i-ê-n tiết.

Thế rồi, anh ta trông thấy chiếc điện thoại ở trên giường.

Nhìn điện thoại, anh ta nhớ tới Bình An - người đã nói chuyện với anh ta mấy hôm trước.

Cô nói nếu có chuyện gì muốn tâm sự thì nhắn tin cho cô. Trạch Anh cảm thấy cô chỉ tiện miệng nói như vậy thôi, dù anh ta có nhắn tin thì cô cũng sẽ không trả lời.

Thế nhưng, sự khó chịu và cô độc bao trùm lấy Trạch Anh. Anh ta cầm điện thoại lên và chần chừ một lúc, sau đó vẫn quyết định gửi một tin nhắn.

[Bây giờ tớ đang rất buồn, cậu có thể tâm sự với tớ không?]

Tin nhắn vừa được gửi đi, Trạch Anh lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, sau đó thì nở một nụ cười tự giễu.

Anh ta cảm thấy mình đúng là có vấn đề, sao đã biết rằng cô sẽ không trả lời nhưng vẫn nhắn?

Thật là nực cười!

Trạch Anh nhấn vào tin nhắn và định thu hồi. Thế nhưng, Bình An đã gửi một tin nhắn âm thanh đến đến.

“Tớ đây, cậu có chuyện gì buồn vậy? Cậu có tiện gọi điện thoại không?”

Trạch Anh sững người, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vậy mà Bình An lại thật sự trả lời tin nhắn của anh ta.

Sự ngột ngạt khó chịu dần được thay thế bằng sự vui vẻ, cảm động và kích động. Trạch Anh hồi hộp mà nhấn vào nút gọi trong bong bóng chat.

Rất nhanh, Bình An đã trả lời: “Alo?”

“Bình An à.” Trạch Anh nói, “Tớ vừa bị anh trai đánh.”

“Cậu có đau không?” Bình An hỏi với vẻ lo lắng, “Có bị thương ở chỗ nào không?”

Nhận được lời quan tâm, Trạch Anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy dịu đi rất nhiều. “Lúc đó tớ rất đau, nhưng bây giờ tự nhiên không còn thấy đau nữa.”

Bình An bảo: “Dù không còn đau nhưng cậu vẫn phải nhớ bôi thuốc đấy.”

“Mà tại sao anh cậu lại đánh cậu vậy?” Bình An dù đã biết nhưng vẫn hỏi lý do, bởi trong trường hợp này hầu như ai cũng sẽ hỏi như vậy.

Trạch Anh qua loa đáp: “Không có gì, chỉ là do hiểu nhầm thôi.”

Sau đó, anh ta lại hỏi: “Bây giờ cậu không bận chứ? Có thể nói chuyện với tớ thêm một chút không?”

“Được, bây giờ tớ cũng đang rảnh.” Cô vốn muốn tìm cơ hội an ủi Trạch Anh cho đỡ áy náy, vừa hay anh ta lại chủ động liên lạc với cô.

“Vậy thì tốt.” Trạch Anh lại bất giác mỉm cười.

Nhưng rồi, đầu anh ta cứ trống rỗng, không nghĩ ra chủ đề gì để nói với Bình An cả.

Điều này khiến cho anh ta hơi bối rối và căng thẳng. HIện giờ anh ta cảm thấy mình giống như một chàng trai mới lớn chưa trải đời, không có đủ tự tin để nói chuyện với một cô gái vậy.

Cuối cùng, Bình An vẫn là người bắt đầu chủ đề mới: “Đúng rồi, Trạch Anh sinh ngày bao nhiêu ấy nhỉ?”

Bất ngờ nhận được câu hỏi, Trạch Anh giống như bị giáo viên gọi trả lời mà lúng túng nói ra ngày sinh của mình.

Bình An nghe xong thì tính nhẩm, “Vậy là còn khoảng gần hai tuần nữa là đến sinh nhật của cậu rồi nhỉ.”

“Ừm, vậy còn cậu? Cậu sinh ngày bao nhiêu?” Trạch Anh thuận miệng hỏi.

Bình An liền trêu anh ta: “Hả? Cậu không biết ngày sinh của tớ? Cậu có phải fan của tớ thật không đó?”

Rõ ràng Bình An nói với giọng điệu trêu chọc, nhưng Trạch Anh lại thấy hơi luống cuống. “Tớ nhớ sinh nhật của cậu mà, vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, thật đó!”

“Thật sao?” Không nghe ra giọng điệu gấp gáp của Trạch Anh nên Bình An vẫn đùa.

Trạch Anh vội khẳng định: “Thật, tớ thật sự biết sinh nhật của cậu mà.”

Mặc dù không quá hâm mộ Bình An, nhưng thật sự là Trạch Anh biết ngày sinh của cô. Dù sao cô cũng nổi tiếng như vậy. Năm nào đến sinh nhật cô, cư dân mạng đều được phen bất ngờ vì độ chịu chơi của các fans của cô.

Như ngay năm ngoái, một fan ruột đã b.ắn p.háo h.oa ở hơn hai mươi thành phố trong cả nước để chúc mừng sinh nhật cô, pre-order 100.000 bản album mới để ủng hộ cô. Người này cũng gửi rất nhiều món đồ đắt tiền đến để làm quà sinh nhật.

Khi đọc được bài báo viết về những việc này, ban đầu Trạch Anh đã cảm thấy fan kia của Bình An đúng là kẻ lắm tiền ngu ngốc, chỉ vì yêu thích một ca sĩ mà lại phung phí tiền bạc như vậy.

Nhưng hiện giờ, tiếp xúc với Bình An, anh ta lại cảm thấy nếu mình có tiền thì cũng sẽ làm như vậy vì cô.

Anh ta nói với cô: “Thật ra lúc trước tớ không hẳn là một fan ruột của cậu. Nhưng từ bây giờ, tớ sẽ là một người hâm mộ trung thành của cậu.”

Bình An mỉm cười, “Cảm ơn cậu rất nhiều nhé!”

“Không đâu.” Trạch Anh nói, “Tớ mới là người cần cảm ơn cậu.”



Buổi tối, Bình An chuyển sang căn phòng ngay sát bên cạnh phòng của Hoằng.

Trước khi đi ngủ, đích thân Hoằng còn sang kiểm tra bên trong phòng để bảo đảm an toàn cho Bình An.

Đối với sự ân cần và quan tâm của Hoằng, Bình An cảm thấy bối rối và hơi áp lực.

Càng áp lực hơn là ngay hôm sau, Hoằng còn gọi thợ đến lắp đặt khóa cửa vân tay. Như vậy, mỗi khi Bình An ra khỏi phòng thì cửa sẽ tự khóa, khi cô trở lại thì chỉ cần quét vân tay là vào được.

Bình An không hiểu tại sao Hoằng lại làm đến như vậy vì cô chứ?

Mà quan trọng là… Sao khóa vân tay kia còn quét cả vân tay của Hoằng?

Bình An muốn hỏi nhưng không dám hỏi, chỉ có thể yên lặng mà hưởng thụ sự đãi ngộ. Tuy nhiên đêm đến, cô hay tưởng tượng Hoằng sẽ đột nhiên mở khóa vân tay mà xông vào phòng cô.

Quan trọng hơn là khi nghĩ như vậy, cô không hề thấy sợ mà lại còn thấy hơi…

Kích thích.

Trời ạ!

Bình An cảm thấy đầu óc mình đúng là đen tối mà!

Nhưng không phải tất cả là tại Hoằng sao? Anh cứ làm những việc khiến người khác dễ hiểu lầm, lại còn đối xử với cô cực kỳ tốt.

Nhớ đến giây phút anh bế cô khỏi tủ quần áo rồi ôm chặt cô, Bình An không thể nào ngăn được trái tim mình loạn nhịp.

Những ngày sau đó, cô phải cố gắng nghĩ đến những chuyện khác để đá Hoằng ra khỏi tâm trí.

Thế rồi nhớ đến một fan ruột của mình - [Bình An là vợ của tôi], Bình An bèn mở lịch sử tin nhắn của hai người ra xem.

Cô và người đó đã không liên lạc khá lâu rồi. Trước kia chỉ trong vài ba ngày, [Bình An là vợ của tôi] đã chủ động nhắn tin với cô ngay.

Lần này đã lâu như vậy mà không nhắn tin, chẳng lẽ là anh ấy đã thoát fan rồi?

Nghĩ như vậy, đương nhiên Bình An cảm thấy buồn bã. Người ta là fan lâu năm theo cô rất lâu, còn cực kỳ nhiệt tình với cô. Mà anh ấy cũng chính là fan ruột đã tổ chức bắn pháo hoa và mua 100.000 bản album để mừng sinh nhật cho cô đó.

Không chỉ vậy, mà năm nào vào ngày sinh nhật, anh ấy cũng nhắn tin chúc mừng cô vào đúng 0h đêm. Hơn nữa dù bận rộn, nhưng vào sự kiện quan trọng nào, anh ấy cũng gửi tin nhắn chúc mừng, hỏi thăm cô. Cô có chuyện buồn, anh ấy cũng sẽ an ủi, động viên cô.

Nếu thật sự mất một người hâm mộ đã từng ủng hộ nhiều cho mình như vậy, làm sao Bình An có thể không buồn và tiếc nuối chứ.

Suy nghĩ một hồi, cô bèn thử nhắn tin, xem xem người ta có trả lời không: [Hello, lâu rồi không nhắn tin với anh.]

Khoảng vài phút sau, [Bình An là vợ của tôi] nhắn lại: [Lâu rồi không nhắn tin với vợ, anh nhớ vợ quá ~]

Nhận được tin trả lời, Bình An thở phào nhẹ nhõm, xem ra người ta vẫn chưa thoát fan.

[Dạo này anh bận ạ? Lâu rồi em không thấy anh gửi tin nhắn.]

[Ừm, anh hơi bận, nhưng ngày nào cũng nghĩ đến vợ hết.]

Bình An: Hơ, đúng là dẻo miệng, nhớ mình mà không thèm chủ động nhắn tin?

Bình An đang định nhắn tiếp thì bên kia lại gửi tin nhắn đến: [À vợ ơi, bây giờ anh tan làm và chuẩn bị về nhà. Hôm nay tự lái xe nên không thể nhắn tin trên xe được, thế nên nếu em nhắn tin thì khoảng hơn chục phút sau anh về nhà mới trả lời được nhé.]

[Vâng.] Bình An nhắn lại, sau đó nhìn thời gian trên điện thoại.

Gần năm giờ, vậy là Hoằng cũng sắp về rồi.

Bình An mở cửa xuống dưới tầng, đúng lúc lại gặp quản gia mang dụng cụ quét dọn đi lên.

Bình thường việc dọn dẹp là của người giúp việc, nhưng riêng một căn phòng ở trên tầng bốn là người giúp việc không được phép vào.

Bình An đã ở trong biệt thự một thời gian nên cũng biết, hằng ngày quản gia đều phải đích thân lên đó dọn dẹp.

Lúc này, quản gia nhìn thấy Bình An thì nghĩ ngợi vài giây rồi bảo: “An này, hay cháu lên trên dọn hộ bác nhé, tự nhiên hôm nay bác thấy đau lưng quá.”

Hoằng đối xử rất tốt với Bình An, cho nên bác quản gia nghĩ chắc chắn anh sẽ cho phép cô vào căn phòng đó. Dù sao căn phòng cũng không cất giấu bí mật lớn lao gì, bên trong chỉ là những tấm ảnh và những món đồ mà Hoằng rất thích mà thôi.

Bình An thấy bác quản gia bị đau lưng nên rất nhiệt tình nhận việc. Cô mang theo dụng cụ lau dọn và chìa khóa của căn phòng lên tầng bốn.

Vừa đi, cô vừa nghĩ thầm: Hóa ra là mình cũng có thể lên đó dọn dẹp. Thế mà bạn đầu còn tưởng Hoằng cất giấu kho báu ở trên đó, không cho phép ai vào chứ.

Lên đến tầng bốn, đi đến trước cửa căn phòng, Bình An cắm chìa khóa vào ổ rồi mở cửa ra.

Bước vào trong, Bình An lần mò tìm công tắc điện ở trên tường.

“Tạch.” Ấn vào công tắc, điện liền được bật lên.

Căn phòng rộng lớn hiện ra trước mắt, vừa sạch sẽ vừa xa hoa như một cung điện nhỏ.

Trên tường treo những bức ảnh lớn được đóng khung cẩn thận, ước chừng phải có hàng trăm, hàng ngàn tấm, giống như là tranh được treo trong buổi triển lãm vậy.

Bình An sững sờ, mở tròn hai mắt. Không phải cô choáng ngợp bởi sự xa xỉ và đẹp đẽ của căn phòng, mà là do cô đang kinh ngạc bởi người con gái xinh đẹp ở trong những bức hình.

Hàng trăm, hàng ngàn bức hình, nhưng bên trên đều chỉ in hình một người con gái.

Mà người con gái ấy… lại chính là cô!

Bình An không thể tin nổi mà bước vào phòng.

Vừa đi, cô vừa nhìn từng bức hình được treo cẩn thận trên tường.

Có những bức là chụp khi ở các buổi concert, có những bức là hình chụp tạp chí, có những bức là ảnh selfie,...

Có những bức có thể tìm thấy trên mạng, nhưng có những bức chỉ có thể mua từ tay những người săn ảnh hoặc là tự tay chụp.

Thậm chí có những bức ảnh selfie mà cô đã tự chụp, nhưng chỉ gửi cho những người hâm mộ lâu năm của mình làm quà tặng.

Tại sao Hoằng lại có chứ?

Bình An nhìn sang bên trái, bên đó có rất nhiều tủ kính lớn. Bên trong đó đựng album, tạp chí, cùng với toàn những món đồ có liên quan đến cô, số lượng cực kỳ nhiều.

Bình An há hốc mồm kinh ngạc, Hoằng lại là người hâm mộ của cô sao?

Tin được không chứ? Trông anh hoàn toàn không giống với một người đu idol đâu! Càng không nói đến chuyện đu tới mức này, rốt cuộc là anh phải thích cô đến mức nào chứ?

Bình An thật sự rất kinh ngạc, nhưng trong lòng còn cảm thấy vui vẻ đến lạ.

Hóa ra Hoằng thích cô đến như thế. Sự yêu thích của anh chắc cũng chỉ kém với mỗi fan ruột [Bình An là vợ của tôi] thôi.

Vừa nghĩ đến đây, Bình An đã nhìn thấy một chiếc áo len được đặt trong lồng kính.

Chiếc áo len màu xanh rêu, chất len rất xịn nhưng tay nghề của người đan len thì hơi kém, khiến cho chiếc áo không được đẹp cho lắm.

Tuy nhiên, vấn đề là ở chỗ Bình An biết chiếc áo này, bởi vì đây chính là áo mà cô tự tay đan!

Noel năm ngoái, Bình An có tặng quà cho [Bình An là vợ của tôi] và một số người hâm mộ may mắn. Nhưng quà cho [Bình An là vợ của tôi] đương nhiên phải đặc biệt hơn một chút. Hơn nữa, qua những việc anh ấy đã làm thì ai cũng biết rằng anh ấy rất giàu, chắc chắn chẳng có thứ gì Bình An mua được mà anh ấy không mua được cả.

Vì thế, Bình An nghĩ phải tặng một món quà không thể mua được bằng tiền, một món quà có một không hai, như vậy mới bày tỏ được sự yêu quý dành cho anh ấy.

Tuy nhiên, Bình An đã đánh giá sự khéo léo của bản thân quá cao, thế nên mới quyết định đan áo len tặng người ta. Kết quả, tỉ mỉ sửa đi sửa lại mãi mới làm ra được một cái áo “không tệ cho lắm”. Tặng cho người ta thì ngại, mà giữ lại thì không biết nên tặng quà gì. Thôi thì chiếc áo cũng thật sự là tấm lòng của cô, cho nên dù xấu hổ thì cô cũng gửi tặng.

Đợt đó [Bình An là vợ của tôi] đang công tác ở nước ngoài, cho nên Bình An đã xin địa chỉ khách sạn để gửi quà sang đó. Không ngờ rằng hiện giờ chiếc áo này đã được mang theo về nước, lại còn được đặt trong một chiếc tủ kính sáng bóng, trông không khác gì như một món bảo bối quý giá vậy.

Nhưng mà có ai nói cho Bình An biết, tại sao chiếc áo này lại ở đây không?

Rõ ràng cô tặng nó cho [Bình An là vợ của tôi] mà, sao bây giờ nói lại ở trong biệt thự của Hoằng chứ?

Bình An không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm chiếc áo. Trong lòng cô đã có đáp án rồi, nhưng cô thật sự không thể tin tưởng nổi.

Đúng lúc này, tiếng bước chân ngày một gần lại lọt vào tai Bình An.

Cô quay đầu, nhìn ra phía cửa thì đã thấy Hoằng đứng ở đó, ánh mắt dịu dàng của anh đang hướng về phía cô.

Cô hoang mang không biết nên làm gì vào tình huống này. Anh thì lại từ từ bước đến trước mặt cô, sau đó mỉm cười rồi nói: “Thế là anh đã bị phát hiện rồi.”

Bình An tròn mắt nhìn Hoằng, hỏi: “Dạ?”

“Anh đã bị vợ phát hiện rồi.” Hoằng dịu dàng bảo, “Vợ đã phát hiện ra anh thích vợ rồi, đúng không?”

Vợ?

Vợ.

Vợ!

Bình An sửng sốt, Hoằng gọi cô là vợ!

“Chẳng lẽ là…” Bình An không dám tin, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh đã…. biết tôi là ai sao?”

Hoằng gật đầu, “Ừ, anh biết. Em là Bình An, là “vợ” của anh.”

Khi nói câu này, trông mặt Hoằng vẫn có vẻ bình thản, nhưng hai tai thì đã đỏ ửng lên rồi.

Bình An lại càng xấu hổ hơn, mặt cô đỏ như quả cà chua nhưng vẫn cố hỏi: “Sao… Sao anh lại biết được?”

“Vì em đã xuất hiện trước mặt anh, cho nên anh biết được thôi.” Hoằng mỉm cười nói, “Anh đã thích em từ rất lâu rồi, sao lại có thể không nhận ra em chứ?”

Hoằng trả lời hai câu dài, nhưng Bình An tựa như chỉ nghe thấy mỗi câu “Anh đã thích em từ lâu rồi.” thôi.

Mặt cô đã nóng bừng lên rồi, cô không chịu nổi nữa mà chạy đi.

Nhưng chạy đến cửa, Bình An lại dừng lại, sau đó lấy hết dũng khí mà hỏi: “Vậy là… Anh là… là [Bình An là vợ của tôi] sao?”

Hoằng bật cười: “Ừm, anh là [Bình An là vợ của tôi].”

Nghe đến đây, Bình An liền mang theo khuôn mặt nóng như lửa đốt mà chạy xuống dưới tầng, bỏ lại đống dụng cụ dọn dẹp ở trong phòng.

Hoằng thì phì cười, đặt tay lên trán mà thì thầm: “Dễ thương quá!”

Buổi tối.

Bình An ở trong phòng mà thao thức, không sao ngủ được.

Hoằng là [Bình An là vợ của tôi]!

Hoằng biết cô là Bình An!

Lượng thông tin quá lớn, Bình An không tài nào ngủ nổi!

Cô vừa ngượng ngùng, vừa bối rối, không biết sau tối hôm nay sẽ phải đối mặt với Hoằng thế nào.

Nhưng cô cũng thấy kích động, thẹn thùng, rung động,...

Quá nhiều thứ cảm xúc, Bình An không biết rốt cuộc bản thân làm sao nữa.

Cơ mà tại sao Hoằng lại có thể nhận ra cô là Bình An chứ?

Bình An gọi hệ thống ra và hỏi.

Kết quả, nó trả lời: [Chiếc vòng cổ mà cô đang đeo có thể giúp cô che mắt gần như tất cả mọi người. Trừ trường hợp là người thân thương yêu cô như ba mẹ, anh chị em, con cái,... Hoặc là người nào yêu cô như chồng, người yêu,...]

[Nói gì vậy chứ? Gì mà chồng với người yêu?] Bình An ôm chặt hai má, [Hoằng không phải chồng hay người yêu của tôi, cùng lắm anh ấy cũng chỉ thích tôi như người hâm mộ yêu thích thần tượng thôi!]

[Không thể nào, trừ khi là yêu, còn chỉ ở mức độ “thích” thôi thì không thể nào nhận ra cô được.]

Nghe thấy vậy, miệng Bình An cong lên trong vô thức, nhưng cô vẫn nhất quyết nói: [Không phải, nhất định là còn trường hợp khác có thể nhận ra tôi.]

[Đúng là còn một trường hợp nữa.] Hệ thống nói, [Đó là trường hợp đối phương không phải con người.]

Bình An nghe xong mà rùng mình, [Gì cơ?]

Hệ thống đáp: [Trong trường hợp đối phương không phải con người mà là một sinh vật, hoặc một thứ gì đó siêu nhiên thì sẽ có thể nhìn thấy diện mạo thật sự của cô.]

[Gì vậy chứ?] Bình An thấy lạnh sống lưng, [Đừng có nói với tôi nhưng lời như vậy, bây giờ là buổi tối, tôi hơi sợ rồi đó!]

Hệ thống tiếp tục: [Theo như cô nói thì Hoằng có thể không phải con người…]

[Không! Anh ấy rõ ràng là người mà!] Bình An nhắn mặt, [Đừng có dọa tôi!]

[Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là anh ấy yêu cô rồi.]

Nghe vậy, Bình An quay ngoắt mặt đi.

Sau đó một lúc lâu, cô bảo hệ thống: [Cứ coi như là vậy đi.]

Hoằng yêu cô.

Hừm… Cô cũng không hề cảm thấy khó chịu.



Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Hoằng và Bình An đã hoàn toàn thay đổi.

Sáng sớm, Bình An vẫn sang phòng Hoằng như thường lệ.

Cô cố gắng phớt lờ sự ngượng ngùng mà làm đúng công việc của mình, nhưng tên Hoằng kia thì hay lén lút nói mấy lời tán tỉnh với cô.

“Vợ thắt cà vạt đẹp lắm.”

“Vợ ơi, anh đi làm đây.”

“Vợ ơi, sao em ăn ít thế?”

“Vợ ơi, chuyện này để anh làm cho.”

Bình An thật sự sắp không chịu nổi rồi!

Đã vậy, khi ở công ty, Hoằng vẫn không tha cho cô.

Anh gửi tin nhắn.

[Vợ ơi, em đang làm gì vậy?]

[Vợ ơi, tự nhiên anh thấy nhớ em quá.]

[Vợ ơi, sao em không trả lời anh vậy? Lúc trước em nhiệt tình nhắn tin với anh lắm mà.]

[Vợ ơi!]

Vợ của anh - Bình An đang bị anh làm cho ngượng chín mặt rồi!

.............

Ngày sinh nhật của Trạch Anh.

Khoảng chín giờ sáng, Trạch Anh ra ngoài. Người giao hàng đã gọi điện cho anh ta, bảo anh ta ra nhận hàng.

Mấy hôm trước, Bình An nhắn tin xin anh ta địa chỉ để gửi quà sinh nhật. Anh ta rất bất ngờ, ban đầu còn từ chối yêu cầu của cô, nhưng cô thuyết phục một hồi thì anh ta cũng đồng ý.

Cô cũng bảo anh ta chỉ cần gửi địa chỉ bưu điện ở gần nơi mình sống, cô sẽ gửi đồ đến đó, anh ta không cần tiết lộ địa chỉ nhà mình với cô.

Trạch Anh thật ra vẫn hơi ngại khi nhận quà, nhưng anh ta cũng rất háo hức và trông đợi món quà từ Bình An.

Sau khi đến bưu điện và nhận món quà trong tay, anh ta cảm thấy tim mình đang đập loạn, trong lòng hồi hộp vô cùng.

Anh ta có hỏi rằng tại sao cô lại tặng quà cho anh ta, người hâm mộ nào cũng được tặng quà sao?

Bình An bảo cô cũng muốn tặng quà cho tất cả những người hâm mộ của mình. Tuy nhiên điều đó rất khó để thực hiện, cho nên mỗi năm cô chỉ chọn ra một số bạn để gửi quà thôi.

Bình An nói năm nay cô và anh ta có duyên, cho nên cô muốn gửi tặng anh một món quà.

Trạch Anh thật sự rất vui vẻ.

Cầm món quà trở về phòng, anh ta ngay lập tức mở nó ra.

Khi mở, anh ta rất cẩn thận tỉ mỉ, giấy bọc quà bị lột ra còn được gấp lại cẩn thận, không nỡ vứt đi.

Đến lúc hộp quà được mở ra, anh ta cảm động mà nhìn chằm chằm và món quà.

Một chiếc đồng hồ của thương hiệu khá nổi tiếng.

Khi còn sống, mẹ anh ta cũng thường mua đồ của thương hiệu này làm quà cho anh ta.

Cầm món quà lên, Trạch Anh mỉm cười nhưng hai mắt đã bắt đầu ửng đỏ.

Anh ta ngay lập tức đeo đồng hồ lên tay, vừa đeo vừa ngắm nghía kỹ càng. Sau đó, anh ta bèn cầm điện thoại, gõ tin nhắn cảm ơn Bình An.

Gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ, anh ta vẫn chưa biết nên cảm ơn thế nào cho phải.

Cuối cùng, anh ta chỉ gửi một tin nhắn đơn giản: [Cảm ơn món quà của cậu, tớ rất thích.]

Ở phía bên này, Bình An nhận được tin nhắn thì cảm thấy nhẹ nhõm. Cô hy vọng nhận được sự quan tâm từ người khác, nam chính có thể buông bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong lòng, không đi vào con đường sai trái.

[Cậu thích thì tốt.]

[Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Mong cậu luôn luôn vui tươi, hạnh phúc, tương lai rộng mở.]

Nhận được nhìn nhắn này, Trạch Anh nở một nụ cười hạnh phúc.

Đã rất lâu rồi, anh ta chưa hạnh phúc như bây giờ. Ngay cả khi nữ chính nói rằng thích anh ta, anh ta cũng không vui vẻ như hiện tại.

Sự vui vẻ của anh ta… Là do Bình An mang lại.

Nhưng hiện giờ, Trạch Anh cảm thấy vậy vẫn chưa đủ. Anh ta chợt nhận ra mình không chỉ muốn là một người hâm mộ của Bình An.

Do dự một hồi, anh ta thử nhắn: [Hiện giờ cậu có thể gọi video với tớ không?]

Trạch Anh thầm cầu nguyện: Làm ơn! Hãy đồng ý!

Bình An đang rảnh nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Cô đi thay một bộ quần áo, sau đó cởi sợi dây chuyền trên cổ ra rồi nhắn tin: [Được, chúng ta gọi video đi.]

Trạch Anh vô cùng mừng rỡ, anh ta ngay lập tức nhấn nút gọi.

Bình An chấp nhận cuộc gọi.

Không ngờ rằng ngay lập tức, màn hình liền hiện lên khuôn mặt của Trạch Anh ở đầu dây bên kia. Anh ta không hề tắt camera mà thẳng thắn đối diện với Bình An, điều này khiến cho Bình An rất bất ngờ.

Thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của Bình An, Trạch Anh hỏi: “Sao vậy? Khuôn mặt của tớ trông khó nhìn sao? Sao cậu lại có phản ứng như vậy?”

“À không.” Bình An bình tĩnh nói, “Đẹp trai lắm!”

Trạch Anh mỉm cười, trong lòng thấy hơi ngại ngùng.

Cũng vì ngại ngùng nên cuộc nói chuyện trở nên lúng túng. Trạch Anh không hiểu sao khi đối diện với Bình An, tài ăn nói của anh ta cứ như giảm sút đi phân nửa.

Anh ta căng thẳng và hồi hộp, không biết nên nói gì để kéo dài cuộc trò chuyện.

Bình An vẫn là người xây dựng chủ đề để tiếp tục nói chuyện với anh ta.

Sau một lúc, cô chợt nhớ ra: “Quên mất chưa hát chúc mừng sinh nhật cậu. Bây giờ tớ hát tặng cậu nhé!”

Hai mắt Trạch Anh hơi sáng lên, anh ta gật đầu: “Ừm.”

Bình An bắt đầu hát bài “Chúc mừng sinh nhật”. Trạch Anh thì chăm chú nghe giọng hát của cô, mắt thì chăm chăm ngắm nhìn khuôn mặt cô.

Thật ra khi nghe qua điện thoại, giọng Bình An khác khá nhiều so với ngoài đời và khi thu âm. Tuy nhiên giọng của cô vẫn rất hay và ngọt ngào, khuôn mặt của cô cũng xinh đẹp và rạng rỡ, khiến cho con tim Trạch Anh không ngừng thổn thức.

Anh ta biết mình đã thích cô mất rồi.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa lại vang lên. Bài hát vẫn chưa đến đoạn kết nhưng đã phải kết thúc, Bình An dừng lại rồi bảo Trạch Anh: “Có người gõ cửa phòng cậu kìa.”

Trạch Anh không muốn kết thúc cuộc gọi, nhưng anh ta đoán người tìm mình là nữ chính. Anh ta lại không muốn Bình An nhìn thấy nữ chính, anh ta sợ cô sẽ hiểu lầm.

Vì thế, dù rất tiếc nuối, anh ta vẫn phải bảo Bình An: “Tớ có chút việc nên tắt điện thoại trước nhé."

“Ừm, được.” Bình An vui vẻ nói.

Trạch Anh liền chào tạm biệt cô rồi tắt điện thoại, sau đó ra mở cửa cho nữ chính.

Nữ chính nhanh chóng đi vào phòng, đến khi Trạch Anh đóng cửa lại thì cô ấy đã ôm anh ta từ phía sau.

Anh ta thấy không thoải mái lắm, nhưng cũng không đẩy nữ chính ra mà chỉ cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Em đến đây làm gì?”

“Em nhớ anh thôi mà.” Nữ chính nở nụ cười ngọt ngào.

Nhưng trong mắt Trạch Anh hiện giờ, nụ cười này lại giả tạo, không hề giống như nụ cười chân thật của Bình An.

Nữ chính cũng phát hiện ra phản ứng lạ trên khuôn mặt Trạch Anh.

Đúng lúc này lại có tin nhắn đến, điện thoại của Trạch Anh lại kêu “ting” một cái, màn hình điện thoại cũng sáng lên.

Nữ chính nhìn sang màn hình điện thoại của Trạch Anh xong thì trừng mắt, bởi hình nền của anh ta là ảnh của Bình An!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play